Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 69: Chương 69: Chương 169




Gió đêm mát lạnh, tôi nằm ngửa trên đỉnh núi ‘Dục’. Bầu trời trên cao đục ngầu, ý thức của tôi đã chìm vào một thế giới khác.

Không biết bao lâu sau.

“Cô đang dùng sức mạnh tinh thần tạo ảo ảnh đấy à?” Một thanh âm hiếu kỳ vang lên.

Tôi mở mắt, nhìn thấy cái đầu kim loại tròn trán dẹt, từ bên cạnh thò ra trước mặt tôi, đôi mắt đỏ chớp chớp.

Tôi mỉm cười ngồi dậy: “Giáo sư Đãn An, có chuyện gì vậy?”

Đãn An theo thói quen kéo chiếc áo comple nhàu nát của anh ta, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Cô Hoa Dao, tôi có một vấn đề riêng tư muốn thỉnh giáo cô.”

“Anh nói đi.”

“Vua Quang Huy, cũng chính là chồng cô, ngài ấy là người thế nào?” Bộ dạng của anh ta có vẻ hơi ngượng nghịu và hơi xúc động.

Tôi ngẩng người.

Ngày hôm đó, sau khi kết thúc cuộc hội nghị, tôi và Cố Mẫn đều ở lại hoàng cung. Đãn An cùng các nhà khoa học bắt đầu lao vào công việc nghiên cứu. Tôi thường bị gọi tới phòng họp, trả lời một loạt câu hỏi của bọn họ, phối hợp tiến hành tính toán theo công thức và thí nghiệm.

Một quân đoàn đóng ở khắp nơi trên hành tinh Stan, nghe sự chỉ huy của Đãn An, triển khai công việc đào quật, chế tạo và vận chuyển máy móc. Đây là một kế hoạch vô cùng vĩ đại, mức độ to lớn của nó vượt quá sự tưởng tượng của tôi.

Đãn An quay như chong chóng cả ngày lẫn đêm, anh ta chưa từng nói với tôi một câu thừa thãi. Vài ngày sau sẽ là thời điểm thực thi kế hoạch ‘Hồi sinh vũ trụ’. Không ngờ hôm nay anh ta đột nhiên tìm tôi nói chuyện.

Có lẽ thấy tôi trầm mặc, Đãn An hơi bối rối, anh ta xoa đầu: “Tôi không có ý gì khác. Từ nhỏ tôi đã rất sùng bái vua Quang Huy. Vì vậy, tôi càng muốn biết nhiều điều về ngài ấy.”

Khóe mắt tôi ươn ướt: “Đãn An, anh có biết một người máy tên là ‘Mạc Lâm’ không?”

Anh ta lắc đầu: “Tôi không biết, bạn của cô à?”

“Ờ, một người bạn rất tốt của tôi.” Tôi cúi đầu, nhìn nước mắt rơi từng giọt xuống mặt đá, tạo thành vết nhàn nhạt.

Không hiểu tại sao, Đãn An cũng im lặng.

Một lúc sau, ngón tay kim loại của anh ta phảng phất vô ý nhổ một ngọn cỏ bên khe đá. Anh ta ngoác miệng cười, nói lẩm bẩm: “Để tôi có thể hiểu rõ về vụ thảm họa năm đó ở hành tinh Stan, trong đầu tôi được lắp một con chíp năng lượng từ thời xa xưa. Nghe nói, con chíp này lấy từ não bộ của một người máy đã chết trong cuộc chiến sức mạnh tinh thần ở Đế quốc lúc bấy giờ.”

Đãn An ngoảnh đầu nhìn tôi, chớp chớp mắt: “Có khi cô quen chủ nhân của con chíp này cũng không biết chừng?”

Trong đầu tôi vụt qua cảnh tượng Mạc Lâm hy sinh, đầu của anh ta vùi trong mảnh vỡ máy bay, cổ họng tắc nghẹn, đôi mắt không còn sinh khí...

Tôi bất chợt giơ tay ôm Đãn An.

Là anh phải không? Mạc Lâm thân yêu của tôi?

Toàn thân anh ta cứng đờ, thanh âm nơm nớp vang lên: “Cô Hoa Dao... Chuyện này... Cô rất buồn sao?”

Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, càng ôm anh ta chặt hơn, vùi đầu vào bộ ngực lạnh lẽo của anh ta, nước mắt nhanh chóng làm ướt một mảng áo quân phục của anh ta.

Một lúc sau, tôi có cảm giác Đãn An vỗ nhẹ tay lên lưng tôi, động tác vừa ngượng ngùng vừa cứng nhắc. Tôi mềm lòng, buông tay khỏi người anh ta, không nhịn được cười trong nước mắt. Đãn An liếc tôi một cái rồi lập tức quay đầu sang một bên: “Tôi...”

“Anh ấy là người rất bá đạo.” Tôi cất giọng dịu dàng: “... Mạc Lâm, rất sợ anh ấy.”

Đãn An liền quay đầu về phía tôi, đôi mắt anh ta mở lớn, sáng lấp lánh: “Vậy à?”

Đây là một buổi tối tốt đẹp nhất kể từ khi tôi quay lại thời đại này.

Gió trên đỉnh núi hơi lạnh, tôi kể cho Đãn An nghe từng câu chuyện về Mục Huyền. Anh ta hưng phấn hỏi hết câu này đến câu khác như tìm hiểu ngôi sao thần tượng.

Có điều anh ta không biết, mỗi khi nhắc tới Mục Huyền, dù chỉ là tình tiết nhỏ, cũng đủ khiến tôi đau đớn tột cùng. Nhưng bắt gặp nụ cười của anh ta, tôi cứ nói mãi, nói mãi không ngừng.

Mãi đến nửa đêm, Đãn An mới đưa tôi về nơi ở tạm trong cung điện.

Tôi mỉm cười chào tạm biệt anh ta, một mình đi vào cửa cung điện tối mờ mờ.

Đãn An đột nhiên gọi tôi: “Hoa Dao, chúng ta sẽ thành công, cô nhất định sẽ gặp lại ngài ấy.”

Tôi quay đầu, anh ta ngoác miệng, nở nụ cười rất chân thành.

“Ừ.” Tôi mỉm cười với anh ta: “Tôi sẽ kể chuyện về anh với anh ấy.”

Đãn An ngây người, nụ cười trên miệng càng rộng hơn: “Tốt quá.”

Tôi giơ tay chào tạm biệt anh ta, đi vào bóng tối.

Lúc đi ngang qua vườn hoa, tôi gặp Cố Mẫn đang ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tôi lặng lẽ tiến lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt anh, nắm tay anh mà không lên tiếng.

Cố Mẫn cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt thê lương vô cùng.

“Mặc dù tính toán kỹ càng như vậy, tỷ lệ thành công vẫn không quá 30%. Hoa Dao, nhiều khả năng em sẽ biến thành hạt bụi trong hố đen đó.”

“Chắc anh cũng biết, dù chỉ có 1% cơ hội, em cũng sẽ thử.” Tôi nói nhỏ: “Em bây giờ, sống không bằng chết.”

Cố Mẫn nắm chặt tay tôi: “Em đừng nói như vậy.”

Hai chúng tôi trầm mặc một lúc. Cố Mẫn lại ngắm bầu trời u ám, thanh âm của anh phảng phất vang vọng từ dưới giếng sâu: “Hoa Dao, người Stan không ý thức được điểm này: Nếu lịch sử vẫn không thể thay đổi, vũ trụ vẫn sẽ đi tới sự diệt vong... Sau khi quay ngược thời gian, em hãy cố gắng hết sức để bản thân em, người em yêu và người ở thời đại đó nhân lúc còn sống, có cuộc sống càng tốt đẹp hơn.”

***

Ngày ‘hồi sinh vũ trụ’ đã tới.

Dưới tác động của ngoại lực, hành tinh Stan bị văng khỏi tinh hệ vốn có, lại trở thành hành tinh chết, trôi dạt trong vũ trụ một lần nữa. Đây là một phần kế hoạch của chúng tôi.

Bề mặt của hành tinh Stan không còn ánh mặt trời, cũng không có độ ấm, giống địa ngục trần gian. Chỉ có ánh đèn quân dụng chiếu sáng cả Đế đô như ban ngày. Trên mặt đất, binh lính dày đặc bao vây hoàng cung. Trên bầu trời, máy bay chiến đấu gần như lấp kín tầng khí quyển, tiếng động cơ ầm ầm phảng phất tiếng sấm dậy.

Các tòa kiến trúc trong hoàng cung gần như bị san bằng, chỉ để lại ngọn núi ‘Dục’ trơ trọi trên mặt đất.

Dưới chân núi ‘Dục’ có một cái động lớn đường kính khoảng mười mét. Vách động nằm dưới mặt đất dày tới hai trăm mét, được làm bằng kim loại siêu cứng, có độ bền và độ chịu nhiệt cao.

Cái động này nối với tâm tinh cầu và một đầu khoáng mạch ‘Dục’.

Đó là nơi tôi cần đi tới.

Thân thể con người không thể trực tiếp hấp thụ năng lượng từ hố đen, mà cần năng lượng khoáng thạch làm ‘chất môi giới’.

(*) Chất môi giới: Phương tiện truyền tải trung gian.

‘Chất môi giới’ của chúng tôi chính là khoáng mạch Dục của hành tinh Stan.

Tôi sẽ đứng ở tâm tinh cầu, ở đầu khoáng mạch Dục. Tôi sẽ bị đẩy vào hố đen cùng tinh cầu này. Sau đó, tôi sẽ hút năng lượng của hố đen thông qua khoáng mạch Dục và tiến hành quay ngược thời gian.

Nhiều ngày trước, khi lần đầu tiên xem bản kế hoạch của Đãn An, tôi đã trầm mặc hồi lâu.

Tôi nghĩ, đây nhất định là số mệnh. Rất nhiều chuyện giống Mục Huyền từng làm trước kia.

Chỉ là lần trước, anh đứng trên đỉnh ngọn núi dục, còn hiện tại, tôi ở trong lòng Dục.

Chúng tôi phảng phất vương vấn nhau, từ đầu đến cuối chưa bao giờ xa cách.

Ngoài ra, sức mạnh tinh thần của tôi sẽ điều khiển nguồn năng lượng khổng lồ này. Nói một cách khác, sức mạnh tinh thần của tôi sẽ xuyên suốt toàn bộ quá trình chuyển ngược thời gian. Vì vậy, sau khi thời gian lùi về quá khứ, tôi vẫn có thể giữ được ý thức, cũng như sức mạnh tinh thần và ký ức của hiện tại. Bằng không, việc quay ngược thời gian của chúng tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa.

***

Tôi mặc bộ quần áo phòng hộ rất dày, cùng các nhà khoa học đi tới chiếc thang máy sẽ đưa tôi xuống tâm tinh cầu. Trác Ngọ, Cố Mẫn, Đãn An và nhiều người cũng mặc bộ đồ phòng hộ, đứng bên cạnh cửa động đợi tôi. Ánh đèn chói mắt chao đi đảo lại trên đỉnh đầu, khiến tôi có cảm giác như đang ở trong giấc mộng.

“Sau khi quay ngược thời gian thành công, việc đầu tiên cô cần làm là khuyên vua Quang Huy di dời toàn bộ Đế quốc.” Trác Ngọ vẫn lạnh lùng và uy nghiêm như thường lệ, giống như không hề bận tâm đến 70% khả năng thất bại.

“Tôi biết.” Tôi trả lời.

“Hoa Dao, tạm biệt.” Cố Mẫn cất giọng dịu dàng: “Chúc em hạnh phúc.”

“Tạm biệt.” Khóe mắt tôi ngân ngấn nước. Chỉ có tôi hiểu ý anh, nếu lịch sử không thể thay đổi, bọn họ cũng không sống được bao lâu. Lần rời xa này, đối với tôi và anh chính là vĩnh biệt.

Đãn An tiến lên, đưa tôi đi về chiếc thang máy. Anh ta dặn đi dặn lại một số điều cần chú ý, tôi liên tục gật đầu.

“Để cô có đầy đủ thời gian chuẩn bị. Chúng ta sẽ cố gắng đưa thời gian quay ngược về ngày cô gặp vua Quang Huy năm cô mười tám tuổi.”

“Trong quá trình hút năng lượng của hố đen, cơ thể cô sẽ không thích ứng, sẽ đau đớn vô cùng. Nỗi đau thể xác đó vượt qua sức chịu đựng của cô, cô hãy chuẩn bị tinh thần.”

“Chỉ khi nào năng lượng cô hấp thụ đủ lớn, thời gian mới có thể quay ngược. Chúng tôi không thể tính toán chính xác, cô cần bao nhiêu thời gian mới hút đủ năng lượng. Có lẽ, cô sẽ phải ở trong đó một năm, mười năm, hoặc lâu hơn nữa...”

Tôi ngồi vào thang mày, chiếc thang máy bắt đầu đi xuống dưới. Đám người Đãn An ở cửa động mỗi lúc một xa. Dần dần, tôi bị bóng tối nuốt trọn. Vài phút sau, tất cả mọi người ở bên trên sẽ ngồi máy bay rời đi, chỉ để lại một mình tôi ở tâm tinh cầu, ở trong hố đen vũ trụ.

Bất động một lúc, tôi bật đèn trên mũ bảo hiểm, rút cuốn tiểu sử trong túi áo ra, giở đến đúng trang có tấm ảnh. Trên ảnh, tôi và Mục Huyền đứng cạnh nhau, gương mặt anh mơ hồ nhưng rất dịu dàng.

***

“Tiểu thư, tiểu thư!”

Giọng nói vô cùng quen thuộc phảng phất từ một nơi rất xa truyền tới.

Ý thức của tôi cũng dần trở nên rõ ràng theo thanh âm đó.

Tôi chậm rãi nhớ đến hố đen không đáy như cơn ác mộng, nhớ đến nỗi đau đớn thể xác vô cùng vô tận, nhớ đến cảm giác da thịt bị cắt ra thành từng mảnh, cảm giác đầu óc nổ tung. Tôi còn nhớ đến cảnh hành tinh Stan và khoáng thạch Dục bốc cháy xung quanh tôi, nhãn cầu của tôi bắt đầu nổ tung, sau đó là tay chân... Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng không thể gắng gượng, kế hoạch đã thất bại. Sau đó, tôi xuất hiện ảo giác, tôi nhìn thấy Mục Huyền. Anh ôm tôi, cúi đầu nhìn tôi mà không nói một lời nào...

Tôi vội mở mắt. Đập vào mắt tôi đầu tiên là trần nhà bằng kim loại màu xám mờ. Dưới ánh đèn vàng dịu dàng, một cái đầu kim loại tròn xoe ngó nghiêng trước mặt tôi, đôi mắt đỏ mở to, ngây ngốc nhìn tôi.

Huyệt thái dương của tôi giật giật, hô hấp ngưng trệ: “Anh là... Mạc Lâm?”

Anh ta lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu thư... lẽ nào cô không nhận ra tôi?”

Tôi chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động, nước mắt giàn giụa trên khóe mi.

“Mạc Lâm.” Tôi lập tức ôm chặt anh ta, khung xương kim loại của anh ta chọc vào người tôi đau nhói: “Mạc Lâm... Mạc Lâm...” Cổ họng tôi đau rát, khóc không thành tiếng.

Tốt quá, tôi đã trở về. Mạc Lâm của tôi, Mạc Phổ của tôi và...

Mục Huyền!

Tôi vừa khóc vừa đẩy người Mạc Lâm: “Mục Huyền, Mục Huyền đâu rồi?”

Mạc Lâm đờ đẫn nhìn tôi. Sau đó anh ta đột nhiên quay đi chỗ khác, ôm mặt khóc tu tu: “Bọn họ nói... sẽ tìm kiếm xác máy bay bằng bất cứ giá nào.”

Tôi ngỡ ngàng: “Xác máy bay? Xác máy bay gì chứ?” Vừa thốt ra lời, lòng tôi chấn động, tôi ngẩng đầu quan sát xung quanh. Bên ngoài cửa sổ là vũ trụ sâu thẳm, ánh sao lấp lánh... Chúng tôi đang ở trên phi thuyền.

Không, không đúng! Đãn An nói đưa tôi về năm mười tám tuổi cơ mà. Vậy tại sao vừa tỉnh dậy, tôi liền nhìn thấy Mạc Lâm?

Không phải năm mười tám tuổi.

“Đây là đâu?” Tôi hỏi.

Mạc Lâm nghẹn ngào: “Đây là lô cốt vũ trụ trên không trung Vùng đất hoang vu. Tiểu thư đã an toàn rồi. Lúc A Đạo Phổ tiến hành cú nhảy siêu quang tốc, tiểu thư đột nhiên nôn ra máu rồi bất tỉnh.”

Vùng đất hoang vu? A Đạo Phổ? Là cuộc chiến chống lại binh đoàn đánh thuê của Dịch Phố Thành khi chúng xâm chiếm căn cứ địa Hải Luân Nhĩ?

Không ngờ tôi trở về thời điểm này?

Một khi đã quay ngược thời gian thành công, tại sao thời gian và địa điểm lại xảy ra sai sót? Chẳng phải Đãn An và các nhà khoa học đã tính toán chính xác rồi sao?

Tôi vẫn còn nhớ thời điểm này. Sau khi bị đâm máy bay, Mục Huyền lẩn trốn tại một trạm không gian của lính đánh thuê. Mà cú đâm đó chính là nguyên nhân khiến sức mạnh tinh thần của anh lần thứ nhất bùng nổ. Sau đó, Mạc Lâm nói anh không được sử dụng sức mạnh tinh thần quy mô lớn trong vòng nửa năm.

Sức mạnh tinh thần của Mục Huyền đã bùng phát một lần, nhận thức này khiến tôi hơi bất an. Kế hoạch của chúng tôi là ngăn cản Mục Huyền bùng nổ sức mạnh tinh thần một cách triệt để, do đó bọn họ mới để tôi quay về năm mười tám tuổi. Làm vậy, khả năng xuất hiện thời đại siêu năng sẽ càng nhỏ hơn.

Không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, bây giờ tôi chỉ muốn gặp Mục Huyền ngay lập tức.

“Đưa tôi đi gặp hạm đội phó.” Tôi túm tay Mạc Lâm: “Tôi có thể tìm thấy Mục Huyền.”

***

Hai ngày sau.

Vũ trụ giống một dòng sông tối đen, ánh sao dày đặc là sóng nước lấp lánh trên dòng sông đó. Máy bay chiến đấu của chúng tôi như con thuyền lướt trên dòng sông yên tĩnh.

Khi bắt gặp trạm không gian hình ống của lính đánh thuê lơ lửng ở phía xa xa, mạch suy nghĩ của tôi dừng lại trong một khoảnh khắc.

Tựa như chỉ một giây trước, tôi vẫn còn sống trong vũ trụ sắp bị hủy diệt. Còn vào thời khắc này, vũ trụ phồn vinh và xán lạn ngay trước mắt tôi.

Tôi cảm thấy bản thân phảng phất ở trong giấc mộng.

“Tôi đi dụ những chiếc máy bay địch bên ngoài trạm không gian, xin hãy chuyển lời chào của tôi đến ngài chỉ huy.” Hệ thống liên lạc truyền tới giọng nói trầm thấp của A Đạo Phổ.

Nghe đến ba từ ‘ngài chỉ huy’, nước mắt trào ra, làm mờ tầm nhìn của tôi. Tôi bịt miệng, không để bản thân phát ra thanh âm, nhưng tiếng nức nở vẫn vang lên rõ ràng.

Hệ thống thông tin không một ai lên tiếng. Có lẽ bọn họ đều cho rằng tôi quá xúc động. Một lúc sau, Mạc Phổ cất giọng dịu dàng: “Tiểu thư, xin hãy yên tâm, ngài chỉ huy nhất định bình an vô sự.”

Tôi gật đầu, thân thể không thể kiềm chế run nhẹ.

Tôi mỗi lúc một gần Mục Huyền.

Cửa khoang máy bay mở ra, tôi đi vào trạm không gian. Bên trong tối mờ mờ, phảng phất không một bóng người. Mạc Phổ và Mạc Lâm đưa theo hai người lính, định đi xuống tầng dưới kiểm tra, tôi không thể nhẫn nhịn lâu hơn nữa.

“Tầng thứ ba.” Tôi nói nhỏ: “Tôi có thể cảm nhận một cách chính xác.”

Bọn họ không hề nghi ngờ, bởi vì bọn họ biết trên người tôi còn tàn dư sức mạnh tinh thần của Mục Huyền, nên tôi có thể cảm nhận ra vị trí của anh.

Lúc chúng tôi đứng ở cửa kho vũ trụ trên tầng thứ ba, cảnh tượng tương tự từng xảy ra ùa về như thác lũ.

“Đóng tầng hầm... tầng hầm...” Gương mặt tôi lúc đó chắc là quẫn bách đến mức đỏ ửng?

“Đóng tua-bin tầng hầm.” Mục Huyền ngồi lẫn trong đám lính đánh thuê, ngẩng mặt nhìn tôi. Anh cất giọng trầm khàn, bộc lộ sự yêu thương chỉ một mình tôi hiểu.

Không sao, Mục Huyền. Tuy bây giờ anh không có ký ức của những tháng ngày sau này, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau tìm lại.

Mà lần này, em tuyệt đối không để cho anh chết trong lòng em nữa.

Tôi nhắm mắt rồi lại mở mắt. Căn phòng trước mặt tăm tối, ánh đèn mờ mờ như sương mù lan tỏa. Mục Huyền và mười mấy tên lính đánh thuê đang ở góc tường, đằng sau giá sắt đồ sộ kia.

Mạc Phổ và hai người lính đi trước, bọn họ bỗng dưng dừng bước. Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, lao về phía trước, bất chấp tiếng chân của tôi có thể kinh động đến đám lính đánh thuê. Tôi thậm chí còn đẩy Mạc Phổ, chạy ra sau giá sắt, khiến Mạc Lâm sợ đến mức hét lên.

Khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tôi gần như nín thở.

Dưới ánh đèn mờ mờ, một người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng ở đó, quay lưng về phía chúng tôi. Lính đánh thuê nằm đầy dưới đất, tất cả đều nhắm mắt. Không biết bọn chúng chỉ bị ngất đi hay đã chết.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông từ từ quay lại, nhìn chúng tôi.

Nước mắt trào ra trong tích tắc, tôi nghe thấy tiếng kêu ù ù trong tai, sau đó nhịp tim trong lồng ngực đập kịch liệt đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Tôi giơ hai tay ôm mặt, nước mắt giàn giụa. Tôi chỉ sợ tôi đang ở trong giấc mơ, một giấc mơ trước sau gì tôi cũng sẽ tỉnh lại.

Là Mục Huyền. Tình hình hoàn toàn khác lần trước, nhưng người đó đúng là anh.

Anh mặc bộ quân phục màu đen rách bươm của lính đánh thuê. Thân hình cao lớn thẳng đứng giống một bức tượng điêu khắc. Gương mặt trắng ngần dính đầy vết máu tươi, mái tóc đen lộn xộn. Thần sắc của anh có vẻ mệt mỏi, đôi mắt sâu hun hút của anh nhìn tôi chăm chú.

Tôi run rẩy, lảo đảo đi về phía Mục Huyền. Khi đến gần, tôi có thể nhìn rõ ánh mắt của anh. Ánh mắt đó khiến trái tim tôi nhói đau.

Ánh mắt của anh giống sắc đêm mù mịt, ẩn chứa nhiều tâm tình tôi không hiểu nổi. Tôi khắc khoải, trong lòng đau đớn vô ngần.

Sau đó, tôi nhìn thấy, từ đáy mắt anh dâng lên ánh lệ rõ ràng.

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, trong mắt tôi chỉ có anh. Giọt nước mắt của anh khiến trái tim tôi vỡ vụn. Tôi giang hai tay ôm chặt thắt lưng anh.

“Mục Huyền! Mục Huyền!” Tôi nghẹn ngào.

Thân thể ấm áp, bờ ngực rắn chắc, mùi hương quen thuộc... Đúng là Mục Huyền của tôi! Tôi dùng hết sức lực ôm anh càng chặt hơn, chặt đến mức tôi không thở nổi.

“Tiểu thư, ngài chỉ huy! Tôi đề nghị nên rời khỏi nơi này trước.” Giọng nói trầm tĩnh của Mạc Phổ từ phía sau vọng tới.

Lúc này tôi mới định thần. Vừa buông người Mục Huyền, tôi đột nhiên phát hiện anh đứng yên bất động trong lòng tôi.

Hai tay anh từ đầu đến cuối buông thõng cạnh người, anh không hề ôm tôi.

Tôi chợt hiểu ra vấn đề. Nhất định là phản ứng của tôi quá kịch liệt nên anh cảm thấy bất ngờ? Tôi bây giờ vẫn chưa yêu anh.

Tôi vừa định ngẩng đầu nhìn Mục Huyền, eo đột nhiên bị siết chặt. Anh dùng sức mạnh đến nỗi khiến tôi đau buốt. Sau đó, anh đẩy tôi vào bờ tường.

Tôi vừa định mở miệng, cằm đã bị anh bóp tới mức không thể động đậy. Mục Huyền cúi đầu, ánh mắt u tối của anh sâu như đáy bể, đôi môi lạnh lẽo và nứt nẻ của anh phủ xuống môi tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.