Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 89: Chương 89: Ngoại truyện 2 - Sở thích




Sau khi sinh con gái đầu lòng không lâu, Hoa Dao thường xoay đi xoay lại trước gương, cô luôn cảm thấy thân hình của mình hơi đẫy đà. Mỗi lần Hoa Dao ngắm nghía trước gương là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Mục Huyền. Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn vợ yêu hết cởi đồ lại mặc đồ, mặc lại cởi, thân hình trắng nõn mềm mại lộ ra trước mắt anh, khiến anh nóng ran cả người.

Hoa Dao không hề chú ý đến gương mặt ửng đỏ và khóe miệng tràn đầy ý cười của Mục Huyền, cô tiếp tục cởi ra mặc vào. Nhìn đống quần áo không gọi là nhiều bày trên giường, Hoa Dao bất giác nhớ đến thời Mục Huyền mua rất nhiều quần áo tặng cô. Cô quay sang Mục Huyền: “Anh tặng em thêm mấy bộ đồ nữa đi.”

Mục Huyền không hề do dự: “Được.”

Từ trước đến nay, Mục Huyền làm bất cứ việc gì đều rất nghiêm túc. Ngay buổi tối hôm đó, anh một mình ngồi trước máy vi tính, tìm mục lục thời trang xem kỹ lưỡng. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở phần ‘thời trang động vật’. Nhớ đến cảnh cùng Hoa Dao ái ân trong hình dạng thú, gương mặt tuấn tú của Mục Huyền càng đỏ bừng.

Sáng hôm sau, quần áo đặt may được gửi tới nhà Mục Huyền.

Hoa Dao vui mừng mở hộp quần áo. Cô lập tức sững sờ trong giây lát.

Bởi vì quần áo toàn là màu sắc sặc sỡ như vàng nhạt, xanh lục, đỏ rực...

“Sao giống quần áo của trẻ con thế?” Hoa Dao làu bàu.

“Em thử mặc xem nào.” Mục Huyền ngồi trên ghế sofa, tay lắc lắc ly rượu, mắt dán vào đường cong trên cơ thể cô.

Hoa Dao tùy tiện lấy một bộ mặc vào người, cô lập tức cảm thấy bất bình thường. Bởi vì đây là bộ đồ chui đầu, bên trên có hai tai thỏ, dưới mông... mát rượi.

Mục Huyền ngắm người phụ nữ trước mặt. Cô mặc áo sợi len trắng muốt, càng tôn gương mặt nhỏ nhắn và bàn tay trắng nõn như ngọc. Đôi tai thỏ cong cong khiến đôi mắt long lanh của cô càng nổi bật. Còn nữa, đằng sau cái lỗ ở cặp mông, ẩn hiện da thịt trắng hồng.

Anh chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, toàn thân bứt rứt.

“Quần với áo kiểu gì thế?” Hoa Dao vừa quẫn bách vừa bực dọc, giơ tay muốn cởi đồ. Nhưng Mục Huyền đã lặng lẽ đi tới, ôm chặt eo cô, đè cô nằm sấp xuống giường. Anh cất giọng trầm khàn: “Không tồi.”

Hoa Dao đờ người. Chỉ một giây sau, cô liền cảm thấy đầu lưỡi ấm nóng của Mục Huyền, từ cái lỗ đó thò vào bên trong. Anh liếm láp cặp mông tròn trịa của cô, nhanh chóng trượt vào khe thịt, tới khu vườn nhạy cảm.

Bộ đồ này bên trên kín mít, duy nhất có cái lỗ tà ác đó... Cảm giác cấm dục và mê hoặc càng mãnh liệt, Hoa Dao chỉ cảm thấy huyết mạch trên toàn thân cô cuộn trào sôi sục.

“Anh... sao anh lại bày ra trò này?” Hoa Dao lớn tiếng kháng nghị.

Lúc này, Mục Huyền đã không thỏa mãn với đầu lưỡi. Vật cứng của anh xuyên qua cái lỗ, nhẹ nhàng cắm vào cửa động đã ướt át.

“Rất đáng yêu...” Tiếng rên khàn khàn như có như không phát ra từ cổ họng Mục Huyền. Anh nhanh chóng biến thành thú, phủ lên người Hoa Dao, thân dưới điên cuồng ra vào.

Hoa Dao ngẩng đầu, vô tình bắt gặp hình ảnh kích tình trong gương. Người phụ nữ mặc bộ đồ thỏ trắng, hai má ửng đỏ, ánh mắt mê man. Mông cô nhấc lên rất cao, đằng sau là dã thú đen sì không ngừng luật động.

“Biến thái!” Hoa Dao quở trách.

Đáp lại lời cô là tiếng xé rách quần áo. Vừa rồi, bộ đồ thỏ trên người Hoa Dao khiến Mục Huyền mê mẩn. Bây giờ, anh lại chê nó vướng víu, lập tức xé thành mảnh vụn. Sau đó, anh gầm một tiếng, ôm chặt lấy thân thể trắng nõn của cô.

***

Sau cuộc ái ân, Hoa Dao cất giọng kháng nghị: “Sau này em không mặc nữa.”

“Tại sao?” Mục Huyền chau mày.

Hoa Dao phẫn nộ đẩy người anh: “Có phải anh thích thú cái, hay là thích thỏ mẹ nên mới bắt em mặc đồ này?”

Mục Huyền bình thản trả lời: “Anh chỉ thích em.”

Hoa Dao ngẩn người, nỗi bực bội giảm đi một nửa.

“Được rồi... Nhưng như vậy quá biến thái, quá tà ác.” Hoa Dao lầm bầm.

“Chúng ta đổi cách khác?” Mục Huyền nói dịu dàng.

“Cách gì?” Hoa Dao nghi hoặc.

Năm phút sau, Hoa Dao bị ép mặc bộ đồ con mèo nhỏ, đỏ mặt tía tai kháng nghị: “Mục Huyền, dù anh biến thành con người, em cũng không muốn lên giường cùng anh trong bộ dạng này.”

Ngắm người phụ nữ mặc bộ đồ con mèo nhỏ màu vàng, ánh mắt Mục Huyền tối thẫm, tràn đầy dục vọng. Bất chấp sự cự tuyệt của cô, anh ôm chặt cô vào lòng, vật đàn ông ra vào kịch liệt...

Sau đó...

“Em có thể không cần mặc bộ đồ quái quỷ này trong lúc nấu cơm?” Hoa Dao chỉ tay vào bộ hổ cái trên người. Cô thở dài, miệng lẩm bẩm: “Chỉ tại em chơi cờ vây thua anh. Sớm biết anh có yêu cầu biến thái như vậy, em đã chẳng thèm đánh cược.”

“Không được.” Mục Huyền từ tốn trả lời. Anh thoải mái tựa vào thành ghế sofa, khóe miệng cười cười, đôi mắt không rời khỏi bộ ngực căng tròn và cặp mông để lộ ra ngoài của cô.

“Nhưng con gái sẽ nhìn thấy, không hay một chút nào.” Hoa Dao chỉ tay về bé gái đang nằm trong nôi.

“Con còn bé, không hiểu.” Mục Huyền lập tức gạt bỏ lý luận của cô: “Em đi nấu cơm đi, anh đói rồi.”

Sau đó...

Cuối cùng, Hoa Dao cũng quen mặc những bộ đồ động vật đi đi lại lại trong nhà, quen với ánh mắt nóng bỏng của Mục Huyền khóa chặt trên người cô. Cô còn quen lúc đang đọc sách say mê, thân thể đột nhiên cứng đờ, bàn tay Mục Huyền đã thò vào bên trong. Anh vẫn đang xem sách, trong khi bàn tay linh hoạt vuốt ve thân thể cô, như thể yêu không dứt ra được...

Ngoài ra, Hoa Dao còn quen với chuyện đang làm dở công việc, bị Mục Huyền ôm ngang người bế lên giường, anh vừa ngon ngọt dỗ dành, vừa liếm mút cho đến khi cô ý loạn tình mê, cùng anh trầm luân trên đỉnh hoan ái.

Mãi đến mấy tháng sau, khi con gái của Hoa Dao và Mục Huyền đã bắt đầu biết chau mày nhìn hai người, sở thích này của Mục Huyền mới buộc phải chấm dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.