Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 9: Chương 9: Tên của người đó




Bãi đỗ máy bay rất tối, vì không một ngọn đèn nào được thắp sáng. Đám binh lính súng ống đầy mình trông mờ mờ ảo ảo. Thấy Mạc Phổ và những người lính của Mục Huyền vẫn còn sống, chỉ bị vây quanh, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Lâm ở sau lưng tôi ra sức giãy giụa kêu cứu, nên bị một tên lính ấn xuống đất. Nghe thấy tiếng động, đám Mạc Phổ cũng bắt đầu hét to: “Tiểu thư, tiểu thư!” Viền mắt tôi ươn ướt, hai chân không đi nổi. Một tên lính thấy vậy liền đẩy tôi lên chiếc xe ô tô đỗ bên cạnh.

Xe ô tô phóng như bay trên đường quốc lộ. Những tòa kiến trúc nối liền nhau vụt qua khung cửa. Cảng không gian nhanh chóng biến khỏi tầm mắt, tôi cố nén hai hàng lệ, hỏi người sĩ quan ngồi bên cạnh: “Bọn họ sẽ không sao đấy chứ?”

Người sĩ quan liếc tôi một cái, trả lời cứng nhắc: “Không biết.”

Tôi im lặng vài giây rồi mở miệng: “Nếu bọn họ xảy ra chuyện, tôi cũng không tiếp tục sống nữa.” Câu nói này tất nhiên là khoa trương, nhưng tôi tỏ ra rất bình tĩnh lạnh lùng.

Người sĩ quan nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Trầm mặc một lát, anh ta nói nhỏ: “Tôi chỉ nhận được mệnh lệnh bắt giữ bọn họ.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, chúng tôi tới Đế đô, một thành phố bằng kim loại màu bạc.

Bây giờ đã là nửa đêm nhưng ở nơi này vẫn đèn đóm sáng choang. Đường phố như một dải lụa màu xám mờ, mặt đất và không trung giao thoa kéo dài, các tòa kiến trúc đủ loại hình thù kỳ dị tỏa ra màu bạc lấp lánh. Cả thành phố chìm trong ánh sáng rực rỡ lung linh. Tôi nhất thời không thể phân biệt đâu là không trung, đâu là mặt đất, cũng không thể phân biệt là thực hay ảo giác. Cảnh đẹp đến mức khiến tôi nín thở há hốc mồm.

Sau đó, tâm trạng của tôi trở nên tồi tệ. Tôi không ngờ, lần đầu tiên đặt chân tới Đế đô là lúc nửa đêm gà gáy, với thân phận con tin.

Đều do lỗi của người đàn ông đó, chính anh ta đã hại tôi rơi vào tình cảnh khốn cùng này.

Phía đông thành phố là khu vực rừng núi xanh mướt. Những tòa nhà màu trắng giản dị thấp thoáng trên sườn đồi. Dọc đường lên núi đều xuất hiện những người lính vác súng trên vai. Nhìn tư thế của bọn họ, tôi càng khẳng định suy đoán trong lòng, chủ nhân của nơi này có thân phận tôn quý, chắc chắn là hoàng tử Nặc Nhĩ.

Sau khi xuống xe, tôi được đưa lên tầng hai một ngôi nhà xa hoa lộng lẫy. Tôi ngồi đợi rất lâu nhưng chẳng có ai xuất hiện. Bị hành hạ suốt nửa đêm (*), tôi đã gần một ngày một đêm chưa được chợp mắt. Tôi buồn ngủ không chịu nổi, mơ mơ màng màng trên ghế sofa một lúc, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

(*) Buổi tối ở hành tinh Stan kéo dài 16 tiếng đồng hồ.

Không biết bao lâu sau, tôi đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Đập vào mắt tôi đầu tiên là ánh đèn trắng sáng trên trần nhà, sau đó là mái tóc ngắn màu nâu sẫm.

Một gương mặt anh tuấn xa lạ kề sát mặt tôi, đôi mắt màu lam như hồ nước nhìn tôi chăm chú.

Tôi ngẩn người.

Là một người đàn ông, hắn đang ngồi xổm bên cạnh ghế sofa.

Hắn nhìn tôi, không biết từ bao lâu rồi.

Tôi lập tức ngồi dậy, tựa người vào thành ghế phía sau, nới rộng khoảng cách với hắn. Người đàn ông mỉm cười, ngũ quan đẹp đẽ càng trở nên rõ ràng và sinh động dưới ánh đèn.

“Đừng sợ.” Giọng nói trầm ấm của hắn như nước chảy róc rách: “Tôi chỉ muốn xem, người đàn bà của tên sĩ quan chỉ huy đó trông như thế nào?”

Người đàn ông đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện tôi. Hắn mặc bộ quân phục màu trắng, ngực trái treo đầy huân huy chương, dáng người hắn cao lớn vạm vỡ.

Bị một người đàn ông xa lạ nhìn chằm chằm ở cự ly gần, tôi hơi hoảng hồn. Liên tưởng tới việc người của hắn bất ngờ ập lên phi thuyền dùng vũ lực tấn công chúng tôi, tôi càng cảm thấy nụ cười của hắn cất giấu dao, có vẻ đáng sợ.

Người đàn ông tựa về phía sau, hai cánh tay đặt lên thành ghế, đôi chân dài vắt chéo, bộ dạng rất thoải mái. Hắn thong thả mở miệng: “Thú vị đấy, rơi vào hoàn cảnh này mà cô vẫn có thể ngủ say, cô không sợ bị giết sao?” Thanh âm lười biếng, mang theo ý châm chọc.

“Anh bắt tôi đến đây, chắc không phải vì muốn giết tôi đấy chứ?” Tôi trả lời. Nếu hắn có ý định giết tôi, bây giờ thi thể của tôi không biết ở phương nào rồi.

Tôi trả lời rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nơm nớp. Tôi nghĩ thôi xong rồi, người đàn ông này rõ ràng là hoàng tử Nặc Nhĩ, chắc chắn âm mưu của Mục Huyền đã bị bại lộ, nên tôi bị bắt làm con tin.

Người đàn ông hơi ngớ ra, sau đó hắn cười tủm tỉm, gương mặt anh tuấn của hắn giãn ra, khóe môi mỏng nhếch lên, để lộ hàm răng trắng lóa: “Cũng có thể.”

Tôi hơi bất ngờ trước thái độ của hắn, nhưng trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Tôi thầm nghĩ, tốt nhất nên tiếp tục giữ bầu không khí này, hắn vui mừng, tình hình của tôi sẽ khá hơn một chút.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại le lói tia hy vọng. Tôi sẽ cố gắng thuận theo ý hắn, thậm chí lấy lòng hắn.

Dẫu sao cũng không thể nương tựa vào Mục Huyền, tôi phải tự cứu lấy bản thân.

“Tên cô là gì?” Người đàn ông vẫn không rời mắt khỏi tôi.

Tôi thật thà trả lời: “Hoa Dao.”

“Hai mươi lăm năm không gần nữ sắc, cô là người duy nhất.” Ánh mắt người đàn ông lóe lên một tia sắc bén: “Tên đó nhất định rất coi trọng cô. Không biết hắn có chịu trả giá vì cô hay không?”

Động đến vấn đề chính rồi. Người đàn ông này bắt tôi là để uy hiếp Mục Huyền. Bây giờ, hắn muốn thăm dò giá trị của tôi?

Nhưng chắc chắn hắn sẽ thất vọng, bởi vì Mục Huyền chỉ coi tôi là công cụ sinh sản. Trong đầu tôi bất giác tái hiện câu nói lạnh lùng của anh ta ngày hôm đó: ‘Chỉ cần đối tượng trung thành khỏe mạnh, là ai cũng không quan trọng...’

Anh ta trăm phương nghìn kế phát động binh biến, lẽ nào vì tôi chịu giơ tay đầu hàng Nặc Nhĩ? Tuyệt đối không có khả năng đó.

Bây giờ đi chứng minh giá trị của tôi với vị điện hạ này, là một việc làm ngu xuẩn. Tôi không muốn bị đưa đến trước mặt Mục Huyền, sau đó bị bỏ rơi một cách vô tình. Đến lúc đó, người đàn ông này chắc chắn sẽ tức giận, tôi cũng không có khả năng sống sót. Chi bằng bây giờ tôi để hắn biết sự thật, hắn đã bắt nhầm người. Tôi chẳng phải là nhân vật có tầm quan trọng đến thế, tốt nhất hắn nên thả tôi ra.

“Trinh tiết.” Nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của hắn, tôi ngập ngừng trả lời.

Cặp lông mày của hắn nhướng lên cao, ngữ khí vô cùng kinh ngạc: “Cô nói gì?”

Tôi nhắc lại một lần: “Tôi đã đoạt trinh tiết của anh ta. Xuất phát từ thói quen chung thủy của tộc thú, anh ta có lẽ sẽ thủ tiết với tôi. Sự thật chỉ như vậy mà thôi.”

Tự nhiên tôi nảy ra ý nghĩ này, nhưng đây có khi là nguyên nhân khiến Mục Huyền chịu làm tất cả vì tôi cũng nên.

Người đàn ông trước mặt trầm mặc đúng một phút đồng hồ. Sau đó hắn đột nhiên bật cười thành tiếng, lồng ngực hắn rung lên, khóe mắt tràn ngập ý cười.

Thấy hắn bị chọc cười một lần nữa, tâm trạng tôi nhẹ nhõm một chút.

Cười chán, người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú, ngón tay hắn gõ nhẹ lên thành ghế: “Cô thì sao? Một khi tên đó bị giết chết, cô có đau buồn không? Nếu tôi thả cô, cô có tìm tôi trả thù?”

Tôi giật mình, trong lòng rất nghi hoặc.

Tại sao hắn lại hỏi tôi câu này? Vấn đề này có ý nghĩa gì?

Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, sức chiến đấu gần bằng không, chắc chắn hắn không sợ tôi đến trả thù.

“Nếu anh thả tôi, điều tôi càng lo lắng hơn... là lộ phí trở về Trái Đất.” Tôi nói thật lòng, tôi đã hỏi dò đám Mạc Phổ, chi phí ngồi phi thuyền vũ trụ bay tới Trái Đất cao kinh khủng.

Người đàn ông lại ngớ ra, khóe miệng hắn cong lên, hắn lại bật cười thành tiếng một lần nữa.

“Lúc ở cùng tên đó, cô cũng thú vị như vậy sao?” Giọng nói của hắn trở nên ôn hòa vui vẻ: “Có phải tên đó yêu sự dí dỏm và dễ thương của cô?”

Tôi lắc đầu: “Tôi và anh ta chẳng có tình cảm, càng không gọi là yêu đương.” Tại sao người đàn ông này lại có hứng thú với chuyện tình cảm của chúng tôi như vậy?

Hắn liếc tôi một cái, khóe miệng để lộ nụ cười châm biếm: “Hả? Cô không yêu tên đó? Hắn là sĩ quan chỉ huy trẻ tuổi nhất Đế quốc. Đến... đến hoàng đế bệ hạ cũng khen hắn là người xuất sắc không ai sánh bằng.”

Ngữ khí của người đàn ông... dường như có chút lạnh lẽo, ghen tị và căm phẫn.

Đầu óc tôi vụt qua một ý nghĩ, hắn đố kỵ Mục Huyền?

Đúng, cách giải thích này khiến mọi việc trở nên thông suốt. Mục Huyền tài hoa xuất chúng, có thể danh tiếng của anh ta vượt qua hoàng tử Nặc Nhĩ, thượng cấp của anh ta. Vì vậy quan hệ giữa hai người rất tệ, Mục Huyền không chịu nổi sự áp bức, mới liên kết với người khác tiến hành cuộc lật đổ.

Người đàn ông trước mặt có vẻ tự phụ ngạo mạn, hắn chắc chắn sẽ rất đắc ý khi bắt được người phụ nữ của Mục Huyền. Có lẽ hắn cũng hiếu kỳ, muốn biết một đối thủ mạnh như Mục Huyền sẽ cưới người phụ nữ ra sao? Vì vậy hắn mới hỏi tôi toàn những câu chẳng đâu vào đâu, ví dụ yêu hay không yêu, dí dỏm dễ thương gì đó.

Khi hắn nghe tôi tiết lộ, tôi và Mục Huyền không có tình cảm, hắn cho rằng Mục Huyền là người thất bại về mặt tình yêu. Vì vậy, hắn mới cảm thấy vui vẻ, mới liên tiếp tươi cười. Nếu vừa rồi tôi có biểu hiện yêu thương Mục Huyền, bây giờ tôi đầu lìa khỏi cổ cũng không biết chừng.

Người đàn ông này trong lòng tràn ngập sự ghen ghét và thù hận sâu sắc với Mục Huyền?

Đố kỵ đến mức khiến hắn phát điên. Hiện tôi đang ở giữa ranh giới sống và chết, có lẽ tôi nên tiếp tục phủi sạch quan hệ với Mục Huyền.

“Nặc Nhĩ điện hạ, quả thực tôi không hề yêu Mục Huyền... Tô Nhĩ Mạn...” Đúng rồi, người ngoài gọi anh ta là ‘Tô Nhĩ Mạn’.

Người đàn ông trước mặt đột nhiên trợn trừng hai mắt, bộ dạng rất kinh ngạc. Hắn cắt ngang lời tôi: “Cô vừa gọi tôi là gì?”

“Nặc Nhĩ... điện hạ?” Tôi ngập ngừng.

Vẻ mặt của người đàn ông rất kỳ lạ, giống như rất buồn cười, lại như khó tin vào tai mình: “Cô gọi tôi là Nặc Nhĩ? Vậy cô cho rằng đối tượng chúng ta đang thảo luận là ai?”

“Tô Nhĩ Mạn.” Tôi trả lời.

Đôi mắt xanh thẫm của hắn nhìn tôi chăm chú, phảng phất không muốn bỏ qua bất cứ phản ứng nào của tôi. Tôi mờ mịt nhìn hắn, chẳng lẽ không đúng sao?

Tôi và người đàn ông mắt đối mắt đúng một phút, hắn đột nhiên ngoác miệng cười. Đó là một nụ cười vô cùng vui vẻ, khiến cả người hắn đầy phấn chấn. Tuy tôi muốn lấy lòng hắn, nhưng phản ứng của hắn quả thực khiến tôi thấp thỏm không yên.

Cuối cùng, người đàn ông lại nhìn tôi, thở dài một tiếng: “Tôi hơi ghen tị với tên đó, kiếm được một người đàn bà ngốc nghếch đáng yêu như cô.”

Người đàn ông đứng dậy, chậm rãi đi về phía tôi. Thân hình cao lớn của hắn đứng yên trước mặt tôi. Sau đó hắn cúi xuống, miệng nở nụ cười thích thú: “Chúng ta nói chuyện lâu như vậy mà tôi quên không giới thiệu. Hoa tiểu thư, tôi là Khải Á, rất vui được trò chuyện cùng cô.”

Tôi hoàn toàn sửng sốt.

Khải Á?

Tại sao lại là hắn? Mục Huyền chẳng phải là người của hắn sao?

Nhưng tôi bừng tỉnh rất nhanh: “Anh và Tô Nhĩ Mạn đã trở mặt? Vì vậy anh mới bắt cóc tôi làm con tin?”

Khải Á lại cười: “Đúng, tôi và hắn trở mặt, cô có biết nguyên nhân tại sao không?”

Tôi lắc đầu.

Khải Á thu lại nụ cười, cất giọng lãnh đạm: “Mấy hôm trước, Tương Lí Thành gọi điện thoại cho hắn...”

Tôi liền nhớ đến nội dung cuộc điện thoại tôi nghe được trong trung tâm chỉ huy hôm đó. Hình như không có gì bất thường.

Đáy mắt Khải Á ẩn hiện tia phẫn nộ: “Tương Lí Thành niềm nở bàn chuyện với hắn xong, liền đến kiến nghị với tôi, trao quân hàm cho Tô Nhĩ Mạn tại buổi lễ kỷ niệm thành lập khoa chỉ huy. Nhưng một tháng trước, thượng tá Đức Phổ, thầy giáo của học viện qua đời. Tôi đã nói với Tô Nhĩ Mạn, năm nay sẽ không tổ chức lễ kỷ niệm thành lập khoa, để tưởng nhớ thầy giáo. Chỉ có điều, trên hệ thống thông tin của trường vẫn chưa kịp update tin tức này.”

Nói một cách khác, nếu là Tô Nhĩ Mạn, sao anh ta có thể đồng ý kiến nghị bất kính với thầy giáo đó?

Tôi giật mình kinh ngạc.

Ý của Khải Á là... Mục Huyền không phải là Tô Nhĩ Mạn thật sự?

Hồi tưởng lại cuộc điện thoại, tôi tự nhiên cho rằng Tô Nhĩ Mạn là một phần trong họ tên của Mục Huyền. Mục Huyền chưa từng nói anh ta tên Tô Nhĩ Mạn. Thậm chí Mạc Lâm cũng chỉ gọi anh ta là ngài sĩ quan chỉ huy, chưa bao giờ nhắc đến ba từ Tô Nhĩ Mạn.

Tôi cảm thấy lạnh buốt sống lưng. Khốn khiếp thật, tôi cố ý giữ thái độ lạnh nhạt và không quan tâm đến cuộc hôn nhân của tôi. Vì vậy, tôi chẳng thèm tìm hiểu kỹ tên họ của người chồng tương lai.

Nếu sĩ quan chỉ huy Tô Nhĩ Mạn của hạm đội bảy là người khác, vậy thì Mục Huyền rốt cuộc là ai? Tại sao anh ta đóng giả làm Tô Nhĩ Mạn?

Khải Á cười lạnh lùng: “Nhờ điểm đáng ngờ này, tôi lần theo đầu mối, còn không điều tra ra kẻ đó là ai hay sao?”

Máu trong cơ thể tôi phảng phất dồn hết lên não. Người đó lẽ nào là...

Khải Á nói rành rọt từng từ một: “Đó là Nặc Nhĩ, em trai ruột của tôi. Tất nhiên, hắn còn một cái tên thấp hèn của tộc thú là Mục Huyền. Đã rõ chưa, em dâu đáng yêu của tôi?”

Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Lời của Khải Á không thể tưởng tượng nổi, nhưng đó lại là sự thật.

Hóa ra là vậy, tôi đã hoàn toàn nhầm lẫn.

Chứng kiến bộ dạng đờ đẫn của tôi, Khải Á cười nhạt: “Tôi và Tô Nhĩ Mạn đã hẹn sẽ không gặp mặt trước khi tiến hành cuộc binh biến, để tránh bị rò rỉ tin tức. Nếu không nhờ cuộc điện thoại đó, tôi sẽ không phát hiện ra kế hoạch của hắn. Chỉ e Tô Nhĩ Mạn thật sự đã bị giết chết. Về phần cô, là một món quà bất ngờ. Hắn đưa cả một trung đội rời khỏi phi thuyền, chỉ có ba phi thuyền cứu hộ nhỏ cập bến cảng không gian, trên tàu lại có đàn bà...”

Tôi đã hiểu mọi chuyện, Khải Á đã nắm rõ thân phận của Mục Huyền. Trong khi Mục Huyền không hề hay biết, còn giấu tôi trong phi thuyền cứu hộ của Tô Nhĩ Mạn. Anh ta tưởng đó là nơi an toàn nhất, nhưng không ngờ lại trở thành nơi nguy hiểm nhất.

Bây giờ tôi phải làm thế nào?

Tim tôi đập thình thịch. Tôi ngẩng đầu, đón ánh mắt lạnh lẽo bức người của Khải Á.

Dường như nhìn thấu sự hoảng sợ của tôi, đôi mắt xanh thẫm của hắn u tối, nhưng ngữ khí vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức tôi nổi da gà.

“Yên tâm đi, em đáng yêu như vậy, tạm thời tôi sẽ không giết em. Nặc Nhĩ đã tương kế tựu kế, tôi cũng sẽ dùng chiêu này với hắn. Ngày kia là ngày tiến hành cuộc binh biến, để người phụ nữ hắn yêu thương tận mắt chứng kiến cái chết của hắn, nhất định sẽ rất thú vị, đúng không em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.