Độc Quyền Của Ác Ma: Nha Đầu, Ngươi Rất Ngọt

Chương 5: Chương 5: Hoàn toàn nuông chiều nàng




Hàn Vận Nhi không vui nói: Ngươi thân phận gì a? Dám dùng kiểu này nói chuyện với ta!

Lúc đầu trong nội tâm nàng liền rất khó chịu, Doãn Thiếu Kiệt chỉ kết giao với nàng một tuần lễ, liền chia tay nàng, ngay cả nguyên nhân chia tay cũng rất qua loa, ngược lại không đến mấy ngày, liền có tin đồn rằng hắn có bạn gái mới, nghe nói dáng dấp còn vô cùng xinh đẹp.

Nàng chẳng những dung mạo đã bị thua Mộ Tiểu Tiểu, dáng người cũng thua, hiện tại ngay cả khí thế cũng thua, điều này nàng làm sao chịu được.

Bất kể như thế nào, ít nhất phải giành được khí thế!

Mộ Tiểu Tiểu căn bản cũng không muốn cùng nữ nhân trước mắt này nói chuyện dông dài, dù là nói nửa câu, nàng đều ngại lãng phí thời gian, nàng hiện tại chỉ muốn tìm Doãn Thiếu Kiệt.

Nàng nhìn về phía bên đàn em của hắn, hỏi: Nhà vệ sinh nam ở đâu? Ngươi dẫn ta đến đó.

Đàn em của hắn sững sờ: Ngươi muốn đi nhà vệ sinh nam?

Mộ Tiểu Tiểu không kiên nhẫn được nữa, tròng mắt đen bóng xinh đẹp trừng hắn nói: Ngươi không phải nói Doãn Thiếu Kiệt đi nhà cầu sao? Ta không đi nhà vệ sinh nam, chẳng lẽ đi nhà vệ sinh nữ tìm hắn sao?

Ách, a nha. . .

Hàn Vận Nhi đơn giản muốn tức chết đi được.

Nữ nhân này lại dám dùng bộ dạng này không thèm nhìn nàng!

Nàng dù sao cũng là nhị trung giáo hoa a!

Nàng tuyệt đối không cho phép nữ nhân này ở trước mặt mình phách lối như vậy, đặc biệt là nữ nhân này lại là bạn gái mới của Thiếu Kiệt!

Ngươi dựa vào cái gì mà không nhìn ta? Ngươi mau nhìn ta! Ta đã nói xong với ngươi đâu! Uy, ngươi có nghe thấy không đấy? ! Hàn Vận Nhi tức giận, đưa tay túm tóc của Mộ Tiểu Tiểu.

Trong phòng chỉ mở đèn màu, ánh đèn tương đối tối, Mộ Tiểu Tiểu nhất thời không có phòng bị, liền bị nàng ta kéo tóc, lập tức da đầu đều tê dại.

Ngươi buông tay! Nàng tức giận nói.

Hàn Vận Nhi đắc ý không thôi: Ta chính là không thả, ngươi dám làm gì ta a?

Mộ Tiểu Tiểu cắn răng, cũng không khách khí, liền đưa tay kéo lấy váy của Hàn Vận Nhi, đem váy ngắn của nàng ta lôi xuống.

A -- , Mặt mũi Hàn Vận Nhi trắng bệch, buông lỏng tay, mau đem váy ngắn của mình kéo lên, nhưng nàng vừa mới chật vật một màn, đã bị những người khác thấy được, đều phát ra tiếng cười.

Sắc mặt Hàn Vận Nhi lúc xanh lúc tím, lên cơn giận dữ trừng mắt quát Mộ Tiểu Tiểu: Đồ đê tiện! Ta không tha cho ngươi!

Mộ Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, không có chút sợ liếc nhìn nàng, ánh mắt phảng phất như muốn nói, có bản lĩnh ngươi liền đến a.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Một giọng nam vang lên: Xảy ra chuyện gì rồi?

Mộ Tiểu Tiểu vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, liền xoay người qua, ánh mắt oán giận trừng mắt đi về phía người đó.

Doãn! Thiếu! Kiệt!

Doãn Thiếu Kiệt một tay chống trên khung cửa bày vẻ anh tuấn, vừa nghe đến giọng nói này, sửng sốt một chút, chăm chú nhìn về dáng người nhỏ nhắn xinh xắn phía trước, kinh ngạc lên tiếng: Tiểu Tiểu? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Mộ Tiểu Tiểu cười âm hiểm hai tiếng, đi đến chỗ hắn: Không tệ lắm, còn tưởng rằng ngươi quên ta, rất tốt.

Nàng đi tới trước mặt hắn, sau đó một bàn tay liền giáng xuống.

Những người đang vây xem bên cạnh nhìn thấy một màn này, đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Trời ạ!

Nữ nhân này lại dám đánh Thiếu Kiệt?

Doãn Thiếu Kiệt tròng mắt gợi cảm hơi híp lại, kịp thời cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Thế nào? Vừa về đến liền nổi cáu. Càng làm cho đám người khiếp sợ là, Doãn Thiếu Kiệt chẳng những không có tức giận, mà lời nói còn mang theo chút ý dỗ dành nàng.

Hừ! Ngươi có biết hay không, vì đến tìm ngươi, ta gặp được không ít chuyện! Mộ Tiểu Tiểu thở phì phò nói, tránh cái tay nhỏ bị hắn lôi ra khỏi, lần này nắm thành quả đấm đánh vào ngực hắn.

Doãn Thiếu Kiệt mặc nàng đánh, dáng vẻ hoàn toàn là nuông chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.