Uy, Tiểu Tiểu, đến nhà rồi, ngươi mau tỉnh dậy, đừng nghĩ là ta không biết ngươi là đang giả vờ, muốn ta cõng ngươi đi lên. Ngươi nằm mơ! Hắn một mặt nhìn vào ánh mắt của nàng mà biết quỷ kế khôn khéo ấy, đưa tay đẩy cánh tay của nàng xuống.
Nhưng Mộ Tiểu Tiểu vẫn không tỉnh lại, còn làm bộ dạng vung tay của hắn ra.
Doãn Thiếu Kiệt nhíu mày, nha đầu này sẽ không phải ngủ thiếp thật đi a?
Nhìn thời gian xem, cũng đã sớm qua rạng sáng mười hai giờ rồi, nghĩ lại một chút, hôm nay nàng mới về nước, bay mười mấy tiếng, bây giờ còn đang lệch múi giờ, không mệt mới là lạ.
Ách, ta thật sự là thua ngươi. Hắn thì thào nói, sau đó xuống xe, đi đến một bên xe khác, đỡ nàng dậy, sau đó đưa nàng mà cõng trên lưng.
Miệng nhỏ Mộ Tiểu Tiểu bẹp xuống, khuôn mặt nhỏ dán trên lưng của hắn, trông dáng vẻ như rất dễ chịu, cọ xát xong liền ngủ tiếp.
Doãn Thiếu Kiệt dùng điều khiển khóa xe lại rồi cõng nàng đi vào thang máy.
Nơi hắn ở là nhà trọ xa hoa nên ở tầng cao nhất, bởi vì hắn thích cảm giác quan sát cả thế giới, chắc là thời gian đã quá muộn, thang máy không có một ai, chỉ có hai người bọn họ.
Mộ Tiểu Tiểu tựa ở trên lưng hắn, nằm ngáy o o, thoải mái ngủ.
Doãn Thiếu Kiệt đứng trong thang máy, nhìn cái bóng trên mặt kính, thấy được khuôn mặt đang ngủ của Mộ Tiểu Tiểu, nhịn không được mà lắc đầu.
Rốt cuộc cũng đến nhà, hắn nhập vân tay vào cửa, lo lắng không biết nên để nàng xuống đâu, cuối cùng đem nàng đến phòng khách, thu xếp cho nàng ngủ ngon, coi như quan tâm cho nàng mà đắp chăn, sau đó hắn liền rời đi.
Doãn Thiếu Kiệt dãn gân cốt một cái, đi lấy quần áo để tắm rửa.
Mười mấy phút sau, hắn vừa tắm rửa xong, dưới thân được vây quanh bởi một chiếc khăn tắm đi ra, đột nhiên đối diện xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé nhào lên.
Làm hại hắn giật nảy mình, sau đó hắn mới nhớ tới sự tồn tại của tiểu nha đầu này.
Ngươi làm gì a? Biết ta đang tắm, liền chạy đến đánh lén ta sao? Doãn Thiếu Kiệt trêu chọc nói, cúi đầu nhìn dáng vẻ nàng đụng vào trong lồng ngực của mình, con mắt cũng không hoàn toàn mở ra, còn đang mơ hồ mà trừng mắt.
Xem ra nàng căn bản đangkhông có tỉnh táo.
Sẽ không phải là mộng du a?
Mộ Tiểu Tiểu quanh co nói: Thật bẩn a... Ta muốn tắm rửa... Rất khó chịu a...
Một bên vừa nói, còn một bên lôi kéo y phục của mình.
Nàng vốn mặc một bộ rất ít vải vóc sau lưng, kiểu thế này mà cứ lôi kéo, liền đem một mảng da thịt trắng lóa như tuyết của ngực bày ra phía trước.
Doãn Thiếu Kiệt trừng mắt nhìn xuống, tranh thủ thời gian mà ngăn động tác của nàng lại, cứ như vậy để nàng làm tiếp, không chừng để chính nàng cởi hết đồ.
Bộ dạng của ngươi mơ mơ màng màng như thế này, làm sao tắm rửa a? Hắn nói, đem nàng từ trong lồng ngực của mình kéo lên, hai tay chế trụ vai của nàng, ổn định thân thể của nàng, tự hỏi có nên đánh thức nàng hay không.
Rõ ràng buồn ngủ như vậy, liền hảo hảo đi ngủ đi a, lại còn chống đỡ muốn tắm rửa, chẳng hiểu được cn người nàng, đây là có bệnh thích sạch sẽ hay sao?
Tay Mộ Tiểu Tiểu ở trên bộ ngực hắn sờ soạng một chút, hắn vừa tắm rửa xong, trên thân hơi ướt, sờ lên cảm thấy có chút thoải mái, mát mẻ, còn có mùi thơm dễ chịu của sữa tắm.
Doãn Thiếu Kiệt... Ngươi làm gì mà không mặc quần áo a? Nàng hàm hồ nói, giống như nghiện, lại tiếp tục sờ lấy.
Xúc cảm thật tốt, lại sờ sờ, lại sờ sờ...
Doãn Thiếu Kiệt thật sự là nhìn không được, mặc dù hắn đối với dáng người mình rất tự hào, nhưng cũng không thể để nàng loạn như vậy mà mò quanh đi.
Hảo, ngươi có thể tỉnh một chút được hay không? Doãn Thiếu Kiệt lần này bắt lấy tay nhỏ của nàng, một cái tay khác nắm cằm nàng, lung lay cằm, muốn khiến nàng tỉnh một chút, mà biết rõ ràng bản thân đang làm cái gì.