Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 80: Chương 80




Hòa Sinh mở tay củahắnra, cái miệngnhỏnhắn dẫu cao lên, lầm bầm: “Ghen cái gì,nóimò.”

Những người khác đều bị đuổiđihết rồi, vì sao lại phải lưu lại thị nữ này, dù saothìnàng cũng thấy mất hứng.

Thẩm Hạo cũngkhônggấp gáp dỗ dành nàng, liếc mắt nhìntrênmặt đất, nhàn nhạt dặn dò: “đixuốngđi.”

Hồng Thường cao hứng bừng bừng lui ra.

Thúy Ngọc và những người khác thức thời thối lui ra ngoài điện.

Cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Hạo chỉ chỉ ngón tay đâm đâm đôi môi đỏ mọng của Hòa Sinh, dính sontrênmiệng, lại đưa vào trong miệng nếm.

Ừ, vị mật đào.

Hòa Sinh vụng trộm liếchắn, thấyhắnchậc chậc miệng, rất hưởng thụ. Nàng vội vàng che miệng, mớikhôngchohắnăn.

Thẩm Hạo tiến tới, cái cằm gác lên vai nàng, cười đến mị hoặc, “Nương tử, hôm nay miệng bôi son hương vị rất được, cho vi phu nếm thử tí nào.”

“khôngđược.” Giọngnóicủa nàng từ giữa ngón tay lộ ra, mơ hồkhôngrõ.

Thẩm Hạo híp híp mắt, duỗi tay đẩy tay của nàng ra, đưa bờ môi ấm áp tớimộtchút, trong thanhâmhàm chứa vui vẻ: “Nàngkhôngphải lo lắng Hoàng hậu trách tội sao? Vi phu đều có diệu kế.”

Hòa Sinh mở lớn mắt, buông tay ra.

Chẳng lẽhắnlưu lại thị nữ kia, là vì muốn giao phó với Hoàng hậu?

A..., vậy cũngkhôngđúng a. chỉ lưumộtngười có hữu dụng gì, những người khác đều ban thưởng hết rồi.

Thẩm Hạo vẫy tay, chỉ miệng mình, “Nàng hônđi, tasẽnóicho nàng biết.”

Nàng chần chờ vài giây, chuyển mắt thấy gương mặthắndương dương đắc ý, dường nhưđãdự liệu được nàngsẽhôn lên.

-- mớikhôngcần...

Ngược lại nhìn thấyhắncong khóe miệng, đường cong xinh đẹp động lòng người.

Nàng trừng trừng mắt, a...,khôngphải chỉ là hôn cái thôi sao?

Dù sao cũngkhôngmất miếng thịt nào.

Trù trừ vài cái, dáng vẻ giả bộkhôngcamkhôngnguyện, sáp tới hôn lên miệngmộtcái.

Thẩm Hạo ôm nàng, miệng lưỡi hòa giao, thâm tình triền miên.

Hônđãđủ rồi, nàng thở hổn hển, khuôn mặtnhỏnhắn đỏ bừng, “Nhanh,nóimau.”

Thẩm Hạo cười cười, ngày thường làm chuyện này, cũngkhôngthấy nàng sốt ruột như vậy.

Hòa Sinh gấp đến độ tự chủ động đưa lỗ tai đến gần.

Thẩm Hạo vân vê lỗ tainhỏcủa nàng, khe khẽnóinhỏmộtphen.

Sau khi nghe xong, Hòa Sinh vỗ tay, cảm thấy phu quân nhà mìnhthậtsựlàanhminh thần võ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Thị nữ kiasẽnhư thế nào?”

Hoàng hậu có giết nàng ta haykhông?

Thẩm Hạo híp híp mắt, thở dài.

Vừa rồi còn trừng mắtkhôngvui, giờ lại mềm lòng.hắnchậm chạpnói: “Nếu như vừa nãy nàng ta chịuđitheo gã sai vặt, cũngsẽkhôngchịu kết quả này. Đây chính là hậu quả của việc vọng tưởng quá mức.”

Hòa Sinh gật gật đầu.

Là người ta chọc cửa nhà, nếu như nàng lúc nào cũng lo trước lo sau như vậy, sớm muộn cómộtngày cũngsẽbị người khác đoạt phu quân.

Sau khi nàng nghĩ thông suốt, tâm tình vừa sáng tỏ, đẩy Thẩm Hạo lúcẩnlúchiện, hỏi: “Ta lúc nàothìgiả bộ bệnh?”

“Ngày mai, đêm nay nghỉ ngơithậttốt,khôngồn ào nữa.” Thẩm Hạo đỡ nàng xuống giường, ngồi xổm dưới giường, ra hiệu nàng nhảy lên lưng.

Hòa Sinh phốcmộtcái nhảy lên, ôm cổhắn, chân dao động giữakhôngtrung,khôngnghĩ tới lại làm rơi vớ trắng, lộ ra ngón chân bóng loáng trắng nõn.

Nàng ai nhamộttiếng, vỗ vỗhắn, chuẩn bị cúi đầuđinhặt.

“Rơi vớ ra rồi.”

“Rơithìrơi, dù sao cũngđingủ.” Thẩm Hạo cũngkhôngdừng bước, ngâm nga vài câu tiểu khúc, cõng nàngđitới giường bạt bộ.

Hòa Sinh ởtrênlưnghắngiãy giụa, “khôngchịu đâu, sắc trời còn sớm, takhôngmuốn ngủ.”

đangnóichuyệnthìđãđến bên giường,hắnquay lưng lại, buông nàng xuống.

“khôngngủ, vi phu còn có chuyện rất quan trọng, muốn cùng làm với nương tử.”

Hòa Sinh che khuôn mặt đỏ bừng lại, “Bại hoại.”

Thẩm Hạo gỡ xuống màn trướng, sa mỏng mông lung, chập chờn lên xuống, lung laymộthồi.

“Chỉ thích nghe nàngnóita xấu.”

Vợ chồng son ôm ôm.

Ánh nến đong đưa, uyên ương ngủ chung, lại làmộtđêm trăng sáng.

Tảng sáng lúc gà cất lên tiếng gáy cũng là lúc thái giám điểm canh kết thúc buổi trực đêm, quần áo dính sương sớm, cúi đầuđiqua cung Hoàng hậu.

Trước cung điện quanh co, đường cung dài ngoằn bị che khuất bởi sương trắng, thưa thớt mơ hồ có thể thấy được vài bóng người.

Bước chânhắnvội vàng, vẻ mặt khẩn trương,mộtđường thẳng đến cung Hoàng hậu.

Hôm nay là Lục Bình trực sớm, thức dậy từ canh bốn đêm qua, vừađiNgự Ti phòng phân phó vật dụng hôm nay muốn dùng,đangtrênđường trở về cung Hoàng hậu, giày còn chưa bước qua ngưỡng cửa, liền nghe được sau lưng cómộttiểu cung nữ hoang mang rối loạn tiến đến gọi to: “Lục Bình tỷ tỷ!”

Lục Bìnhkhôngnhịn được trừng mắt trở về, mới sáng sớm, eo còn chưa duỗi thẳng, nàng ta rống cuống họng kêu lên như thế, là muốn hù chết người sao?

Đổi lại là ngày thườngthìtiểu cung nữ này tuyệt đốikhôngdám làm như thế, nhưng hôm nay hoàn toàn bất chấp,khôngchờ Lục Bình mở miệng lên tiếng, liền giànhnói: “Bình Lăng Vương phủđãxảy ra chuyện.”

Lục Bình sững sờ, vừa mới nâng chân lên, thình thịch thiếu chút nữa ngã xuống.

Tiểu cung nữ kịp thời tiến lên đỡ lấy.

Lục Bình còn chưa lấy lại tinh thần,khôngbiết là vui hay buồn, quay đầu lại hỏi tiểu cung nữ: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu cung nữ run giọng đáp: “Vừa rồi Vương phủ sai người báo lại,nóilà hôm qua người được Hoàng hậu nương nương ban thưởng,khôngbiết làm sao lại hạ độc trong đồ ăn của Vương phi, còn la hétnóilà bị người khác sai khiến.”

nóixongmộtcâu cuối cùng, tiểu cung nữ hồ nghi ngẩng đầu, giọngnóivẫnkhônghạ xuống.

Trong lòng Lục Bình ầm ầm rung động, lập tức lờ mờ.

Làm sao lại như vậy? Hôm qua mới cho người, ngày hôm nay liền trúng độc, bị người sai khiến, bị ai sai khiến, chẳng lẽ lạinóilà người trong cung Hoàng hậu các nàng sao!

Nàngkhôngdám trì hoãn, giống như bay chạy vào tẩm cung.

Phải nhanh chóng bẩm báo chuyện này cho Hoàng hậu nương nương mới được.

Hoàng hậu vừa tỉnh ngủ, đôi mắt nhập nhèm, khẽ nhớ lại giấc mộng đẹp hôm qua.

Bà mơ thấy Thái tử đăng cơ, tôn bà lên làm chí thuần chí tôn Thánh Mẫu Hoàng thái hậu, hưởng vạn dân kính ngưỡng, được quần thần chúc mừng. Tiện nhân Cảnh Trữ Vương phi kia, cùng với tất cả những tiện nhân bà xemkhôngvừa mắt, đều bị hạ chỉ trảm hết.

Giấc mộngthậtđẹp.

Bà dựa vào gối đầu, còn chưa tỉnh hẵn, đột nhiên thấy Lục Bình thở hổn hển vào.

Hoàng hậu nhíu mày, rấtkhôngcao hứng.

Lục Bình cả gan bẩm lại chuyện vừanói, lời còn chưanóixong, chỉ thấy bêntrênquăng đếnmộtcái gối đầu, chính là cái Hoàng hậu thường dựa vào.

“Tiện nhân! Tiện nhân! Ăn gan hùm mật gấu, lại dám… tính toán Bổn cung như vậy!”

Hoàng hậu vén chăn xuống giường,khôngkịp trang điểm thay đồ, tức giận đến mức ném vỡ hết tất cả đồ đạc trong phòng.

Trong phút chốc,trênmặt đất tràn đầy mảnh vỡ gốm sứ, bừa bãi lộn xộn.

Chợt có cung nữ hôm qua trực đêm, chưa kịp luân chuyển,khôngcẩn thận té ngã, lúc này liền bị Hoàng hậu xử lý lôi xuống dưới đánh chết.

Cung nhân rét runkhôngdám lên tiếng, ước gì có thể tàng hình khỏi ánh mắt của bà ta.

Khi Hoàng hậu nương nương tức giận, đều có khả năng giết người. Miễn là bà ta có thể giết, miễn là bà ta có thể có thể trút giận.

Cung nhân trong cung Hoàng hậu đều là thịttrênthớt gỗ của bà ta.

Sau lưng Lục Bìnhmộtmảnh mồ hôi lạnh, sợ Hoàng hậu lấy lại tinh thần, nghĩ đến nàng.

Nô tỳ là người nàng tađitìm, chủ ý cũng là nàng ta nghĩ ra, hôm qua còn thề son sắt cam đoan Trắc phi nhất địnhsẽlà người biết nghe lời, cũng là nàng ta.

Nàng ta cơ hồ cũngđãbắt đầu tưởng tượng ra cái chết của mình.

Saumộtlúc lâu, Hoàng hậu tức giậnđãđủ rồi, nhớ tới lên Lục Bình, nghiến răng nghiến lợinói: “Hôm qua, ngươiđãnóinhư thế nào?”

Lục Bình nằm bò tới phía trước, chợt đứng dậy tát mình. “Là miệng nô tài ti tiện,khôngnghĩ tới Trắc phi lạikhôngbiết phân biệt như vậy, cầu nương nương chuộc tội a!”

Hoàng hậu nhấc chân đá ngực nàng tamộtcước.

Nhưng vẫnkhôngđủ hả giận.

Lục Bình liên tục bạt tai, căn bảnkhôngdám dừng lại, khuôn mặt bị đánh sưng lên, khóe miệng lỗ mũi đều chảy máu, cuối cùng cũng đợi đượcmộtcâu của Hoàng hậu: “Được rồi.”

Lục Bình giống như chó Nhật bò đến bên chân Hoàng hậu, “Tạ đại ân của nương nương.”

Hoàng hậu nhắm mắt, nhớ tới chuyện ban thưởng người, trong lòng lại bốc hỏa.

Vậy mà lại dám vu hãm người của bà ta, hạ độc? A, thủ đoạn này cũng quá đơn giản lỗ mãng, căn bảnkhôngcó để Hoàng hậu bà để vào mắt.

Bà ta nhớ tới cái gì, hỏi Lục Bình: “Ngoại trừ Hồng Thường, những người khác đâu?”

Lúc nãy khi bẩm báo, Lục Bìnhđãtận lực che giấu chuyện nô tỳ được tặng cho gã sai vặt,hiệntại Hoàng hậu hỏi tới, nàngkhôngdámkhôngnói.

nóixong rồi, quả nhiênkhôngsai, Hoàng hậu so với trước càng thêm tức giận.

không, quả thực chính là nổi giận.

“Lẽ nào lại như vậy!” Hoàng hậu gào thét đến mức thởkhôngra hơi, mắt thấy muốn muốn sặc khí, Lục Bình nơm nớp lo sợ, lúc này mới dám lên trước vỗ vỗ phía sau lưng bà ta.

Tốt! Hay cho Bình Lăng Vương, hay cho Bình Lăng Trắc phi!

Bọn họ đây là muốn liên hợp lên mặt với bà sao.

Dĩ hạ phạm thượng như thế, hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, quyếtkhôngthể dễ dàng tha thứ!

Hoàng hậu lập tức hạ chỉ, tuyên triệu Hòa Sinh tiến cung.

Bà ta ngược lại muốn xem, đến trước mặt Hoàng hậu bà đây,mộtTrắc phi nhonhỏ, có thể có năng lực gì chống đối với bà!

Bình Lăng Vương Phủ, Thẩm Hạođangvẽ lông mày cho nàng, chọn trâm bát bảo cắm ở giữa búi tóc, cầm gương đồng tới cho nàng nhìn.

Hòa Sinh ngó ngó mình trong gương, xinh đẹp cực kỳ.

Nàng kéo tayhắn, vui rạo rực mà khoa trươngnói: “trênđời này nha, chỉ có Vương gia mới có thể trang điểm ta xinh đẹp động lòng người được như thế.”

Thẩm Hạo đỡ nàng đứng dậy, ôm chặt nàng vào trong ngực, sợ làm cho loạn trang sức và búi tóc của nàng,khôngdám hôn môi, chỉ hônnhẹbên lỗ taimộtchút: “Lờinóidễ nghe như vậy, vi phu buổi tối định phải hảo hảo thương nàng.”

Hòa Sinh xấu hổnói: “Ngày hôm thươngyêuquá nhiều rồi…”

Thẩm Hạo cườinói: “khôngđủ, thươngyêuthế nào cũngkhôngđủ...”

Cung nhân hầu hạ trong điện nhao nhao cúi đầu, cho dù thường thấy Vương gia Vương phi ân ái như vậy, nhưng vẫnsẽđỏ bừng cả khuôn mặt.

Người trong cung đến thông báo, Thẩm Hạokhôngcó phản ứng gì, dường như sớm tính được Hoàng hậusẽphái người vào phủ đón người.

Tuy chỉ truyền triệu Hòa Sinh, nhưnghắnđược Thánh Nhân ban cho ngọc bài, tùy ý ra vào cung đình. Cho nênhắncùng Hòa Sinh lên xe ngựa.

Hòa Sinh có chút khẩn trương, tuynóiVương giađãsắp xếp xong xuôi hết thảy, nhưng nàng vẫn sợ a.

Thẩm Hạo nhìn ra tâm tư của nàng, nắm lấy tay ngọc thon thon của nàng, an ủi: “Đợi tí nữađivào cung, cái gì nàng cũngkhôngphải làm, ởmộtbên nhìn là được.”

Hòa Sinh nhớ tới cái gì, chân thànhnói: “khôngphải ta còn phải giả bộ bệnh sao?”

Nàng giả bộ như thế nào, mới có thể giả bộ giống đây.

“YAA.A.A..!” Nàng hô ra tiếng, chỉ vào trang điểmtrênmặtnói: “Ta ăn mặc thành như vậy, căn bảnkhôngcómộtchút dáng vẻ vừa bị người hạ độc nha!”

Thẩm Hạo ôn nhu nhìn nàng,nói: “Ngốc, lại nhớ sai rồi,khôngphải hạ độc, là thiếu chút nữa trúng độc. Đến đây, đem lời hôm qua vi phu dạynóilạimộtlần nữa nào.”

Nàng mở miệng muốnnói, Thẩm Hạo lạinói: “Nếu như bỏ sótmộtchữ, buổi tối trở về vi phusẽtrừng phạt nàng thêmmộtlần.”

Nàng vô thức che mặt, sau khi ngẫm lạikhôngđúng, hẳn là nên che bờ mông.

Lúc Vương gia thích thú, ra taymộtchút cũngkhôngnhẹ, nàng cũngkhôngthể bị bắt được sai lầm.

Hắng giọngmộtcái, nàng cẩn thận nhớ lại tối hôm quathìthầm: “Thị nữ Hồng Thường, mưu đồ làm loạn,đãhạ độc trong nước trà, sau khi soát người pháthiệngiấu độc, chứng cứ vô cùng xác thực.”

Thẩm Hạo gật gật đầu, “Còn gì nữakhông?”

Hòa Sinh le le lưỡi, tiếp tụcnói: “May mắn Vương giaanhminh quan sát tinh tường, mớikhôngđể kẻ xấu đắc thủ, Chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?” Thẩm Hạo nhiều hứng thú nhìn nàng.

Hòa Sinh nhớ tới sứ mạng của mình, che ngực, giả bộ yếu ớt, giọngnóicũng dần dần yếuđi: “Chỉ là ta trải qua kinh hách, dù chưa trúng độc, nhưng cũng bị giày vò quá sức, nghe thiếu chút nữa bị người hại, lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.”

Nàng vừanói, vừa nhíu lông mày, giả bộ dáng vẻ thống khổ, giống nhưthậtsựbị sợ hãi ngấtđi.

Thẩm Hạo vỗ vỗ tay, “Tốt lắm.”

Được khen ngợi, Hòa Sinh thuận theo tiến tới, cọ cánh tay củahắn, “Đợiđivào cung Hoàng hậu, ta còn phải giả bộ bất tỉnh sao?”

Thẩm Hạo hơi suy nghĩmộtlát, hỏi: “Nếu mở to mắt đối mặt Hoàng hậu, nàng có sợkhông?”

Hòa Sinh nuốtmộtcái, nghĩ tới lúc dáng vẻ Hoàng hậu giương nanh múa vuốt ở lần săn bắn mùa thu, nàng liền cảm thấy hãi sợ.

khôngcó tiền đồ, Thẩm Hạo ngược lạikhôngcho là đúng, hai cánh tay duỗi ra ôm lấy nàng, cưng chiềunói: “Vậy nàng liền giả bộ bất tỉnh, ngoan ngoãn nằm là được.”

Biện pháp này tốt, thế nhưng...”Nằm làm sao?”

Thẩm Hạo cong miệng cười: “Nằm trong ngực ta chứ sao.”

Cung nhân tuyên: “Bình Lăng Vương và Vương phi yết kiến.”

Hoàng hậu nhíu mày, nhìn Lục Bình, rất làkhôngvui.

Bảo ngườiđituyên Trắc phi,đangyên lành, sao Bình Lăng Vương lạiđitheo hả?

Lục Bình lập tức quỳ xuống: “Nô tỳđingăn cản.”

Dứt lời, nàng ta nhanh chóngđira cửa cung.

Vừa tới cửa, giương mắt nhìn thấymộtthân ảnh cao lớn, trong ngực ômmộtngười, khí thế hừng hựcđivào trong điện.

Nhìn kỹ, đúng là Bình Lăng Vương.

đilên trước nữa quan sát, ôm trong lòng ngực củahắn,khôngai khác, đúng là Trắc phi.

Lục Bình vừa địnhđilên đáp lời, ngay cả câu hỏi cũng chưanóixong, Thẩm Hạokhôngnhìn thẳng nàng, cất bướcđivào bên trong điện.

Vừa vào điện, ôm Hòa Sinh,hắncũngkhôngquỳ xuống hành lễ mà là tức giận gào thét, đánh đòn phủ đầu: “Tâm ý của mẫu hậu nhi thần xin nhận, nhưng nhi thần phúc mỏng, chịukhôngnổi mẫu hậu ban ân. Người, vẫn là xin mẫu hậu thu hồiđi, nhi thần tuyệt đốikhôngdám lưu lại.”

hắnmộtphen khí thế hung hung, Hoàng hậu cũng bị kinh hãi đôi chút.

Còn chưa kịpnóichuyện,đãthấy Thẩm Hạo vung tay lên, sai người bắt Hồng Thường lại.

Nàng ta hôm qua bị đổ thuốc,đãkhôngthểnóichuyện được nữa.

khôngcho Hoàng hậu cơ hội mở miệng, Thẩm Hạo ngôn từ chính nghĩanói: “Trong phủ nhi thầnkhôngthiếu người hầu hạ, Hòa Sinhkhônghiểu chuyện, lại từ chỗ mẫu hậu nhận được người trở về, nếu nhưđãnhận người trở về,thìcũng coi nhưkhôngcó gì. những người còn lạiđãbị nhi thần ban cho gã sai vặt có công, về phầnmộtngười này, nhi thần cùng với mọi người trong phủ vô phúc tiêu thụ, vẫn là trả lại cho mẫu hậu a.”

hắncũngkhôngnóichuyện hạ độc tối hôm qua, cũngkhôngnóichuyện Hòa Sinh té xỉu, ngữ khí nghiêm nghị, lờinóilại khách khí, giấu đầu hở đuôi, có điều ám chỉ nhưng hết lần này tới lần khác vẫnkhôngnóira.

Hoàng hậukhôngthể nào mở miệng.

Hôm nay bà gọi Hòa Sinh đến, vốn định cho nàng nếm thử chút giáo huấn, đây là chuyện hậu trạch hậu cung, nam nhân đơn giảnsẽkhôngnhúng tay. Tuyệt đốikhôngnghĩ tới, Thẩm Hạo vậy mà tỏ thái độ kiên quyết đứng ra như thế.

Hơn nữa,hắnlại còn công khai ôm người đứng ở trước cung điện.

Thế nào đây, hưng sư vấn tội hay sao?

Thẩm Hạođilên phía trướcmộtbước, quét mắtmộtvòng trong điện,nói: “Mẫu hậu, nhi thần có lời muốnnói.”

Chung quy là muốn cho Hoàng hậu bà đâymộtchút mặt mũi.

Có mấy lời, lànóitrước mặt mọi người, có mấy lời, nếu nhưđangở trước mặt mọi ngườinói, cho dùnóidễ nghe, cũngkhôngkhỏi làm mất mặt

Hoàng hậu tất nhiên là hiểu ý củahắn, tuy rằng tức giận, nhưng sợhắnkhôngquan tâmnóira cái gì.

Thẩm Hạo người này, bà ít nhiều có chút hiểurõ.

Từnhỏâmđức hung ác, mặc dù bên ngoàiẩnnhẫnkhôngphát ra, nhưng nếu chọt trúng điểm đau nhức, cho dù là Thánh Nhân,hắncũng dám trực tiếp chống đối.

Hoàng hậu phất tay cho lui cung nhân.

Thẩm Hạo ôm người trong ngực, từng bướcmộttiến lên, nhìn chằm chằm Hoàng hậu, dùng ánh mắt sắc bén màhắnchưa bao giờ có, gằn từng chữ: “Mẫu hậu, con trai ruột của người là thái tử điện hạ,khôngphải nhi thần, chuyện Bình Lăng Vương phủ, người nếu muốn nhúng tay, tốt xấu cũng muốn phải sớm báo cho nhi thần biếtmộtchút.”

Hoàng hậu tức giận đến phát run, chỉ vàohắnnói: “Láo xược!”

Thẩm Hạo cúi đầu,nói: “Mẫu hậu muốn cài người vào Bình Lăng Vương phủ, có thể trực tiếpnóivới nhi thầnmộttiếng, muốn biết mấy thứ gì đó, hỏimộttiếng, nhi thần nhất địnhsẽbẩm báo mọi chuyện kỹ càng, hà tất phải tốn công tốn sức như vậy?”

Hoàng hậu bị người vạch trần tâm tư, có chút hoảng hốt.

Bà quanh năm ở thâm cung, mặc kệ tâm nhãn tranh đấu hung ác gì gì đó, chung quy đánhkhônglại phong vân tranh chấptrêntriều đình của các nam nhân, mà thường ngày bà ngang ngược càn rỡ,khôngchút nào hiểu được cái gọi là tu thân dưỡng tính.

Nếukhôngphải Thái tử tại vị, chỉ sợ vị trí Hoàng hậu này của bà ta, sớmđãbị phế truất.

Đương nhiên, với tư cách bản thân bà ta, tất nhiênkhôngcó ý thức được điều này.

Bà ta muốn dùng ân tình thanh mai trúc mã giữa Thánh Nhân và bà ta, cho dù sau này như thế nàođinữa, Thánh Nhân cũngsẽkhôngvạch mặt bà ta, càng khỏi phảinóiđến phế truất Thái tử.

“Nhị Điện hạnóibậy bạ gì đó?”

Thẩm Hạo cười lạnhmộttiếng,khôngmuốn nhiều lời,nói: “Chuyện đêm qua, nếu như nhi thần bẩm đến chỗ Thánh Nhân, mẫu hậu cảm thấy thế nào?”

Hoàng hậu cả kinh,khôngnghĩ tớihắnsẽlàm đến mức này.

VìmộtTrắc phikhôngra gì này, kinh động Thánh Nhân,hắnchẳng lẽkhôngsợ mất thánh tâm sao?

hắncó chuẩn bị mà đến, Hoàng hậukhôngdám khinh thường.

Thánh Nhân kiêng kỵ nhất là chuyện hậu cung tham gia vào chínhsự, nếu như bịhắnbiếtrõ, mình ban cơ thiếp cho Bình Lăng Vương, đến lúc đó chuyện Bình Lăng Vương vu cáo nô tỳ hạ độc, Thánh Nhân định đối có bất mãn với bà.

Sợ nhất chính là, Thánh Nhân dưới cơn giận dữ, hất bực bội tớitrênđầu Thái tử.

Hoàng hậu càng nghĩ càng sợ, đột nhiên hối hận hành động lỗ mãng ban thưởng người cho Bình Lăng Vương phủ.

Bà cũngthậtkhôngngờ, ngày bình thường chuyện ban thưởng người đơn giản như thế mà Bình Lăng Vương lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.

Liếc mắt nhìn người Thẩm Hạo vững vàng ôm trong ngực, Hoàng hậu nắm chặt nắm đấm.

Nếukhôngphải Thái tử bên kia xảy ra chuyện, bà nhất địnhsẽkhôngcứ tính toán như vậy đâu.

Lại cũng chỉ có thể thôi.

Xuất phát từ lễ phép, bà tượng trưng mà hỏimộtcâu: “Trắc phikhôngngại a? Có muốn tuyên thái y đến xem haykhông?”

rõràng là chuyện bịa đặt hoàn toàn, vậy mà phải nhịn xuống khẩu khí,thậtsựlà khinh người quá đáng!

Thẩm Hạo mặtkhôngđổi sắcnói: “Chỉ cần mẫu hậu sau nàykhôngban thưởng người vào phủ, nhi thần và Hòa Sinhsẽkhôngngại.”

Hoàng hậu nghẹn lời.

Lờinóicơ bản nênnóiđềunóiđãxong, cuối cùng, Thẩm Hạo nghiêm mặtnói: “Hồng Thường liền để lại cho mẫu hậu, chuyện tối ngày hôm qua, chắc hẳn chỉ là hiểu lầm, nhi thần liềnkhôngtruy cứu nữa.”

Hoàng hậu thởmộthơithậtdài, hồi lâu mới nhổ ramộtcâu: “Làm phiền Nhị Điện hạ quan tâm.”

Thẩm Hạo cáo lui, trước khiđilạnh dặn dòmộtcâu: “Mẫu hậu, nhi thầnnóitrước, nhi thần nóng nảykhôngtốt lắm, sau này vô luận là mẫu hậu ban cho, hay là nương nương cung khác ban cho, chỉ cần dám vào Bình Lăng Vương Phủ, toàn bộ giết chết,khôngcònmộtmống.”

Giữa lông mày Hoàng hậu nhăn thành chữ Xuyên.

Khẩu khíthậtlớn!

Ra khỏi cung Hoàng hậu, Hòa Sinhkhôngkìm nén được, trợn mắtnói: “Oa, Vương gia, chàng vừa mới rồi quả thực đẹp trai ngây người.”

Thẩm Hạo buông nàng xuống, ôm tay cũngđãtê rần.

Thoáng lắc cánh tay, dắt nàngđivề hướng Đức Thanh cung.

“Chỉ như vậy thôi?”hắnlấn nàng chớp mắt.

Hòa Sinh ngầm hiểu, nhón chân bamộtcáitrênmặthắn.

mộtphen đối thoại vừa rồi, làm nàng hãi hùng khiếp vía a!

Nàngkhôngnghĩ tới,thìra Vương gia đối với Hoàng hậu nương nương, cũng có thể kiêu ngạo đắc ý trước sau nhưmột!

Hơn nữa Hoàng hậu nương nương bị nghẹnmộtcâu cũngkhôngdám bác bỏ.

Hòa Sinh cao hứng dựa sát vàohắn, nghĩ thầm, xem ra Vương gia so với trong tưởng tượng của nàng, càng thêm lợi hại. Bằngkhôngthì, làm sao dámnóichuyện với Hoàng hậu như vậy?

Nàng ngó ngó bốn phía, giống như kẻ trộmnóikhẽ: “Vương gia, quyền thế của chàng có phải rất lớn haykhông, lớn đến nỗi ngay cả Hoàng hậu cũng sợ?”

Thẩm Hạo chỉ lên trời liếc mắtmộtcái, suy nghĩmộtlát, rồi sau đónói: “Có thể a.”

Hòa Sinh nghe xong câu trả lời, nhất quyếtkhôngtha, đập vaihắn, “Đấy, chàng nhưng muốn làm Thánh Nhân, sao ngay cả cái này cũngkhôngrõràng hả.”

Nàngnóicực kỳnhỏ, dáng vẻtrênmặt lại rất dí dỏm, cùng khiếp đảm mềm mại bình thường hoàn toàn bất đồng.

thậtgiống như -- pháthiệnra chuyện gì - giống như hiếu kỳ hưng phấn.

Thẩm Hạo chỉ khuôn mặt mình, “Nàng hôn ta nữađi.”

Hòa Sinh thuận theo mà hônhắn.

Hôn xong rồi, nàng chờ nghehắnnóicâu sau.

Thẩm Hạo lại chỉđilên phía trước, căn bảnkhôngcó ý tứ muốnnóichuyện.

Hòa Sinh nhanh chóng đuổi theo, “Ta cũng hôn xong rồi, chàng maunóicho ta biết.”

Thẩm Hạo lắc đầu, cườinói: “nóicho nàng biết cái gì?”

Hòa Sinhnói: “nóicho ta biết chàng đến cùng có bao nhiêu lợi hại nha?”

Thẩm Hạo cười: “Mỗi lúc trời tối nàngkhôngphải cũng biết ta có bao nhiêu lợi hại sao, cũng là chính miệng nàng kêu ra mà.”

Hòa Sinh mắc cỡ vội vàng che miệnghắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.