Sáng sớm ngày hôm sau, Vũ Thi đã lái xe đến bệnh viện A1 - nơi Tô Mộc Hy nghỉ dưỡng. Nhìn ngó xung quanh, cô ta có thể thấy được vài người mặc tây trang màu đen, đeo kính đen và ai trông cũng cao to lực lưỡng đứng ở mỗi góc ở ngoài bệnh viện. Trong lòng lại thầm khẳng định thêm Lãnh Mạc Thiên có giấu người ở trong này!
Vũ Thi bước vào, tiến về phía quầy lễ tân. Cô ta mỉm cười hỏi người tiếp tân "Chào cô, cô cho tôi hỏi một câu được không?" cô lễ tân nở nụ cười chuẩn mực nói "Vâng tôi có thể giúp gì cho chị ạ!"
"Các bệnh nhân phòng Vip thì ở tầng mấy vậy?"
"Việc này thì...để đảm bảo không gian cho bệnh nhân VIP, chúng tôi không được phép tiết lộ ra bất cứ thông tin gì! Mong chị thông cảm cho!"
"Cái này đối với tôi rất quan trọng, cô không thể tiết lộ cho tôi biết được sao?"
"Trừ khi chị có thể điền rõ thông tin cá nhân của mình vào đây và chúng tôi sẽ mang nó đi xác nhận, nếu đúng thì chị mới được lên tầng đó ạ!"
Nhìn tờ giấy điền thông tin mà Vũ Thi muốn vò cho nát, cô ta thở hắt ra một hơi, bực bội dậm gót bước đi. Nếu không cho cô ta biết thông tin thì cô ta sẽ tự đi tìm thôi. Đang bước về phía thang máy thì một bóng người quen thuộc chợt lướt qua mắt cô ta. Vũ Thi giật mình quay lại nhìn, người vừa rồi...nếu cô ta không nhầm thì đó là Lãnh Mạc Thiên!
Nhẹ nhàng núp sau bức tường, Vũ Thi hé mắt nhìn ra ngoài. Thấy người đàn ông cao lớn mặc tây trang đó đang đứng chờ thang máy. Tinh ý có thể thấy hai người áo đen phía sau đang nhìn ngó xung quanh như để bảo vệ. Vũ Thi nắm chặt hai tay lại, không được rồi, nếu để mất dấu anh thì cô ta sẽ không biết được thông tin về người quan trọng kia.
Vội lấy chiếc khăn choàng cổ dài ra quấn che đi phân nửa mặt. Để lộ đôi mắt và chiếc mũi, Vũ Thi xõa mái tóc dài ra để che đi gương mặt mình, cô ta giữ chiếc khăn ôm vào mặt. Chân bước nhanh về phía thang máy. Đi đến bên cạnh người đàn ông kia, Vũ Thi mới có thể chắc chắn đó là Lãnh Mạc Thiên.
Gương mặt tuấn mĩ của anh nhìn qua thì thấy không có gì khác ngoài sự lạnh lùng. Nhưng khi nhìn kĩ thì sẽ thấy được nét cười thấp thoáng trong đáy mắt anh, và đôi môi mỏng kia đôi khi sẽ nhếch nhẹ lên. Khó ai có thể nhìn thấy được. Vũ Thi sẽ mê mẩn ngắm nhìn gương mặt đó mãi nếu không có tiếng thang máy vang lên "ting" một tiếng.
Đứng núp ở góc thang máy, ngay đằng sau hai người vệ sĩ của Lãnh Mạc Thiên. Mà trong thang máy chỉ có bốn người họ và hai người lạ mặt khác nên Vũ Thi phần nào cảm thấy áp lực, nếu cô ta bị lộ ra thì...chắc không thoát nổi mất.
Bệnh viện A1 có 27 tầng, gồm các thiết bị chữa trị tân tiến nhất thế giới, có đầy đủ các khoa trị bệnh khác nhau. Đa phần các bệnh nhân là người có tiền hoặc có quyền, vì phí chữa trị ở đây rất đắt. Số người có thể bước vào đây chỉ gói gọn trong giới thượng lưu.
Thang máy lên đến tầng 25 thì dừng lại, Lãnh Mạc Thiên cùng vệ sĩ bước ra ngoài. Vũ Thi cũng bước theo thì bị chặn lại bởi một cánh tay vươn ra chắn trước mặt. Cô ta nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn người chặn mình "Có việc gì sao? Anh đang chặn đường tôi đó!" người áo đen lạnh lùng nói "Ông chủ đã bao toàn bộ tầng này nên người khác không thể lên đây!"
- Bao toàn bộ? Anh đùa tôi à? Đây là bệnh viện, không phải khách sạn, nói bao là bao sao được!?
Vừa nói cô ta vừa nhìn theo Lãnh Mạc Thiên, thấy anh bước vào căn phòng gần cuối hành lang. Trong lòng rủa thầm người áo đen trước mặt, đúng là phiền chết đi được!
- Cô chỉ cần biết vậy thôi, giờ mời cô vào thang máy và đi tầng khác...
- Tôi có thể hỏi ông chủ của các anh là ai được chứ!?
- ....
- Tôi chỉ là tò mò người nào có thể bao toàn bộ tầng VIP như vậy thôi! Câu hỏi cũng không có gì quá phận, chắc anh cũng không ngại tiết lộ cho tôi một chút chứ!?
- Ngài ấy là Lãnh Chủ tịch! - Nghĩ nghĩ nói cho người phụ nữ này biết cũng không sao nên người áo đen liền nói.
- Vậy sao...cảm ơn anh! - Vũ Thi mỉm cười nói, trong đầu thầm tính toán vài chuyện.
*****************
"Sao cô cứ bám theo tôi thế hả?" Lãnh Mạc Thiên không ngờ anh đi gặp khách hàng cũng gặp được Vũ Thi. Cô ta lần này trông rất khác lần đầu anh gặp. Chiếc váy tiểu thư trắng không tay dịu dàng, đôi cao gót màu đen 5 phân đơn giản, mái tóc mượt mà xõa ra, gương mặt xinh đẹp cũng trang điểm nhẹ, lộ ra nét thùy mị, tự nhiên của Vũ Thi. Nhưng điều duy nhất không thay đổi vẫn chính là tính cách khó chịu của cô ta.
- Sao mỗi lần gặp nhau anh cũng khó chịu với em thế! Lần này em đi ăn tối với bạn, không phải cố ý theo dõi anh đâu - Cô ta bĩu môi nói, giọng nũng nịu vài phần.
- Cố ý hay không tự cô biết! Tôi cảnh cáo cô trước, đừng bám theo tôi nữa! Nếu không bản hợp đồng kí kết với công ty của ba cô sẽ bị hủy bỏ.
- Anh đừng giận, em không làm phiền anh nữa được chưa? - Vũ Thi mỉm cười nói.
Lãnh Mạc Thiên hừ lạnh, anh quay người rời đi nhưng lời nói của cô ta chợt làm anh dừng bước "Nhưng anh không được quyền bắt em ngừng thích anh đâu đấy! Vì chính em - Vũ Thi đây sẽ khiến anh phải yêu em"
- Cô tự tin quá rồi đấy! - Anh quay đầu lại cười khẩy
- Đương nhiên là tự tin rồi, anh có nói gì cũng không làm em nản chí được đâu! - Vũ Thi le lưỡi rồi nhanh bước đến gần Lãnh Mạc Thiên và ôm chầm lấy anh
- Thần kinh! - Vì không lường trước được cô ta sẽ ôm mình, Lãnh Mạc Thiên bị cô ta ôm bất ngờ, sau mới đẩy mạnh cô ta ra.
- Hihi, em đi trước nha, không bạn em đợi lâu nó giận! Bye anh yêu... - Vũ Thi bị đẩy mạnh đến đau người nhưng cô ta vẫn cười tươi vẫy tay chào rồi rời đi.
Nghe giọng cô ta mà cả người Lãnh Mạc Thiên nổi hết da gà, anh xoa xoa cánh tay, trong lòng tràn đầy ớn lạnh. Chắc phải cho người giải quyết cô ta thì anh mới yên tâm mà sống mất.