Tầng 10 chỉ có duy nhất một căn phòng, cánh cửa lớn được trạm khắc tinh tế hình rồng uốn lượn, tay nắm mạ vàng. Bên cạnh cửa là một bảng điện tử bảo mật bằng giọng nói và dấu vân tay. Lãnh Mạc Thiên đưa ngón tay ra để quét vân tay rồi anh nói vào phần loa “Lãnh Mạc Thiên” lập tức cánh cửa tự động vang lên tiếng “Cạch” như báo đã mở khóa. Anh mỉm cười nhìn cô gái đang ngẩn ngơ kia rồi nắm tay cô bước vào phòng.
Vừa bước vào trong phòng, một mùi thuốc lá nồng phả vào mặt cô. Đột ngột bị hít một luồng hơi khó chịu, cô không khỏi che miệng che mũi kho sù sụ. Lãnh Mạc Thiên nhíu mày nhìn bốn người đàn ông mỗi người một em đang ngồi trên ghế kia. Bạch Nhiên thấy anh và cô liền hớn hở “Mộc Hy, Thiên, hai người đến rồi!” ba tên kia nghe thấy cũng ngước mắt lên nhìn.
- Thiên...lâu lắm rồi mới gặp! - Người đàn ông cao lớn với mái tóc tím cười cười giơ ly rượu ra
- Chào! - Người đàn ông cao lớn với mái tóc màu xanh biển đậm hai tay hai em
- Hello! - Người đàn ông cao lớn cuối cùng với mái tóc màu đen tuyền lạnh lùng.
- Chào, hôm nay sao lại hẹn nhau thế! - Lãnh Mạc Thiên ôm cô ngồi xuống ghế
- Lâu lắm mới có thời gian rảnh thì hẹn gặp một bữa thôi - Mục Lâm nói rồi đưa mắt sang cô - Cô ta là...?
Cảnh Hữu và Gia Vĩnh cũng tò mò đưa mắt nhìn cô. Bạch Nhiên thì cô đã biết rồi còn ba người kia thì lần đầu cô mới thấy, trông quan hệ có vẻ thân thiết với Lãnh Mạc Thiên. Hơn nữa ai cũng đều rất đẹp trai. Nghe họ giới thiệu bản thân, Tô Mộc Hy liếc anh một cái, thấy Lãnh Mạc Thiên gật đầu cô cũng nở nụ cười tươi “Chào các anh, em là Tô Mộc Hy, bạn của Thiên ạ!” bốn người trừ Bạch Nhiên đã biết trước ra đều trợn mắt kinh ngạc. Cô gái này...đi cùng Lãnh Mạc Thiên rồi còn gọi tên của Thiên rất thân thiết. Chắc chắn quan hệ hai người không phải là bạn bình thường.
- Anh là bạn của Thiên, tên Mục Lâm
- Gia Vĩnh
- Cảnh Hữu
Cô mỉm cười gật đầu, Lãnh Mạc Thiên nhếch nhẹ khóe môi nhìn cô rồi nói “Gọi thêm rượu đi còn...” anh đưa mắt sang mấy cô em tiếp rượu. Bốn người nhàm chàn nhìn nhau, ăn ý mà đuổi mấy cô gái kia ra làm họ quay ra lườm Tô Mộc Hy cháy mặt. Cô thở dài, đúng là oan ức! Mình còn chẳng làm gì họ cả.
Trong phòng chỉ còn lại sáu người. Mọi sự chú ý của bốn người kia đều đặt vào Tô Mộc Hy. Cô cúi đầu, tay mân mê chiếc cốc nước ép trong tay. Lãnh Mạc Thiên ngả người ra sau, một tay vòng qua sau cô, một tay cầm ly rượu vang đỏ thẫm. Anh cũng chú ý đến việc này nên nhíu mày “Các cậu có thể đừng nhìn chằm chằm cô ấy được không?”
- Ghen rồi sao? - Mục Lâm nhếch môi
- Hừ! - Anh hừ lạnh
- Thiên, bỗng dưng cậu đột ngột dẫn một cô gái đến đây, là có ý gì!? - Cảnh Hữu
- Muốn chia sẻ cho bọn này à? - Gia Vĩnh cười cợt nhìn cô từ trên xuống - Trông cũng ngon lành, hợp khẩu vị của tôi...
Vừa mới dứt lời, hộp giấy ăn đang yên vị trên bàn bỗng bay tới đập bốp vào đầu anh ta, Gia Vĩnh kêu “Á” lên một tiếng, anh ta xoa xoa trán trợn mắt nhìn Lãnh Mạc Thiên. Ba người còn lại bật cười, Tô Mộc Hy có phần hả dạ. Nghe anh ta nói mà cô cũng muốn phi tới đập.
- Quên chưa nhắc nhở cậu, xin lỗi nha! - Bạch Nhiên vỗ vỗ vai thằng bạn
- Tớ mang cô ấy đến đây là muốn giới thiệu với các cậu - Lãnh Mạc Thiên đặt ly rượu xuống bàn - Tô Mộc Hy không phải bạn gái tớ cũng không phải quà chia sẻ...
Nói đến đây anh liếc sang Gia Vĩnh, anh ta ho khụ khụ vài tiếng rồi lơ đi. Lãnh Mạc Thiên kể cho bốn người nghe về chuyện anh gặp Tô Mộc Hy như thế nào và việc điều tra thân phận cô ra sao. Kể xong, cả bốn người rơi vào trầm mặc, kể cả Bạch Nhiên dù biết cô trước cũng phải ngạc nhiên. Tất cả đều nghĩ cô gái này không phải bình thường.
- Tôi...tôi cũng muốn nhờ các anh giúp tôi - Cô bỗng lên tiếng - Tôi bị mất trí nhớ... dù hiện giờ có Thiên giúp đỡ nhưng tôi vẫn một phần nào đấy muốn tìm hiểu rõ về bản thân mình...
Năm người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô. Mục Lâm vỗ vỗ tay mỉm cười “Yên tâm cô bé! Em là bạn của Thiên tương đương với việc cũng là bạn của bọn này, anh đây sẽ hết lòng giúp em!”
- Cậu tự tin vậy? Đến Thiên là chủ tịch Lãnh thị, đại thiếu gia của Lãnh gia còn không điều tra được - Gia Vĩnh nhíu mày.
- Không phải cậu ta đang tìm chúng ta giúp sao? - Bạch Nhiên cười - Bạch thị của tôi cộng thêm với Mục Thị, Gia thị còn thiếu chủ Hữu Cảnh nữa. Tô Mộc Hy có là người được FBI bảo mật thông tin cũng dễ dàng tìm được.
- Tớ nhờ hộ cô ấy không phải là chính tớ nhờ các cậu - Lãnh Mạc Thiên
- Thôi đi bạn, thừa nhận nhờ vả bạn bè khó lắm sao? - Gia Vĩnh
- Ồn ào thật! - Hữu Cảnh gương mặt cứng ngắc cũng hơi giãn ra, khóe môi lấp ló nụ cười.
- Đấy, đến cả thiếu chủ Hắc đạo của chúng ta cũng cười nhạo cậu! Không thấy ngại sao!?
Lãnh Mạc Thiên day day mi tâm, khẽ thở dài.
Tô Mộc Hy kéo kéo tay áo anh, Lãnh Mạc Thiên nhìn cô. Cô nói nhỏ “Tôi đi vệ sinh!” anh gật đầu. Tô Mộc Hy đứng dậy mỉm cười “Em ra ngoài chút ạ, các anh cứ nói chuyện!” rồi bước ra ngoài. Cửa đóng “Cạch” lại một tiếng. Bốn người kia lập tức đổ xô về phía anh, Bạch Nhiên nói “Tớ nghe nói cậu cho cô ấy làm trợ lý ở Lãnh thị!” Gia Vĩnh và Mục Lâm trợn mắt “Cái gì!? Cậu để cô ta làm trợ lý của cậu sao?” Lãnh Mạc Thiên nhún vai “Có gì à?”
- Cậu có điên không vậy? Cô ta không phải người đơn giản, việc cậu không điều tra ra gia thế của cô ta đã chứng minh rõ rồi còn gì! - Mục Lâm có chút tức giận.
- Phải đấy, nhỡ đâu cô ta là gián điệp ai phái tới hoặc chỉ là giả vờ mất trí nhớ để tiếp cận cậu - Gia Vĩnh
- Nhìn cô ấy không đến nỗi thế nhưng mà...đúng rồi đấy! - Bạch Nhiên
Lãnh Mạc Thiên đưa ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai. Sao mấy tên này ầm ĩ thế hả trời!?
- Im lặng đi! - Hữu Cảnh lạnh lùng lên tiếng, ba người kia liền im bặt. Từ lúc quen biết Hữu Cảnh đến giờ, họ đã rút ra một bài học: đừng bao giờ đụng đến Hữu thiếu chủ, người đứng đầu Hắc đạo, người vô cùng tàn nhẫn và lạnh lùng.
- Quen biết nhau lâu như vậy mà các cậu còn hỏi mấy câu thừa thãi vậy sao? Thiên có làm gì thì đương nhiên cũng có lí do của nó nếu không thì cậu ấy có thể cai quản Lãnh thị sao? - Hữu Cảnh.
Bốn người kia nhìn nhau suy nghĩ, Lãnh Mạc Thiên thở phào, anh đưa ánh mắt biết ơn sang Hữu Cảnh. Quả nhiên trong cả đám bạn này, chỉ có Hữu Cảnh là lí trí nhất!