Mấy ngày nay, người hầu trong phủ truyền nhau lời đồn đãi, nói đường cô nương từ Vọng Kinh tới đã đắc tội đại phủ cho nên bị ném đến Thịnh Hồ
tự sinh tự diệt.
Thường ngày Hòa Sinh làm người thân hòa, nên tuy bị đồn đại ác liệt
vẫn không có ai dám chạy tới trước mặt nàng nói nửa điểm không phải.
Nhưng vào lúc đi lại trong phủ, cũng thường xuyên thu được không ít ánh
mắt đồng tình, trong đó không thiếu một ít đối xử có chút hả hê.
Thúy Ngọc từ chỗ nha hoàn giao hảo thăm dò được, lời đồn đãi là từ chỗ gã sai vặt ở tiền viện truyền ra, vừa vặn là gã sai vặt lần trước đi
đại phủ Vọng Kinh truyền lời bị đuổi ra ngoài.
Các nàng vốn là ở nhờ, một khi không cẩn thận liền dễ dàng rơi vào đầu đề câu chuyện. Đúng lúc ngân lượng trên người các nàng đã không còn
nhiều, không có tiền đi đút lót hạ nhân. Giật gấu vá vai như thế, lúc
nghèo rớt mồng tơi, không ngờ còn đụng phải tin vịt như vậy.
Hòa Sinh nghèo túng như thế nào, cũng là chủ tử đứng đắn, chủ tử có thể không có kiêu ngạo, nhưng không thể không có tiền.
Đường cô nương không có chỗ dựa ở đại phủ, tự nhiên không có tiền
tài, không có tiền, chính là ăn uống không. Vừa vặn đúng với lời đồn đãi trong phủ.
Hòa Sinh từ chỗ đại nãi nãi vừa trở về, vừa mới vào nhà liền thấy Thúy Ngọc nằm ở trên bàn khóc. Vừa hỏi, mới biết được thì ra hôm nay Thúy
Ngọc cùng người ta đánh bài, bị nha đầu Phong Tử của nhị phòng chê cười
là nha đầu nhà nghèo, thế là động thủ với người ta.
Hòa Sinh nhíu mày, nhìn vết cào trên cổ tay Thúy Ngọ, hết đau lòng lại tức giận. Đối với lời đồn đãi trong phủ, nàng cũng biết một chút. Nàng
vốn là đường cô nương giả, mà nàng đến Thịnh Hồ hai tháng, Vọng Kinh
bên kia chưa bao giờ hỏi đến, bằng vào điểm ấy, nói để cho nàng tự sinh
tự diệt cũng không phải không có lý.
Hòa Sinh mang tới thuốc mỡ thoa cho Thúy Ngọc, buồn bực không nói
chuyện, cuối cùng lấy ra vòng tay thanh ngọc luôn mang theo, “Ngươi đi
ra ngoài một chuyến, đổi chút ít ngân lượng.”
Thúy Ngọc biết lai lịch của vòng tay này —— là Cẩm Chi thiếu gia
trước khi lâm chung, sai người đưa cho Nhị Nương Tử. Liên hệ duy nhất
còn sót lại giữa phu thê hai người bọn họ cũng chỉ có cái vòng tay này.
Thúy Ngọc mở miệng muốn nói, lại bị một ánh mắt của Hòa Sinh chặn trở
về. Cắn răng ngoan tâm, chạy tới hiệu cầm đồ đổi bốn mươi hai lượng.
Nói không có chút xúc động nào là không thể nào. Như thế nào đi nữa
cũng là di vật của vong phu, cứ như vậy bán đi, quả thật có điểm luyến
tiếc.
Nhưng cho dù luyến tiếc, thì phải làm thế nào đây, hiện nay, qua ngày tốt lành mới là quan trọng nhất.
Cầm bạc, Hòa Sinh mang Thúy Ngọc đi vào phòng Lý Thanh. Nha đầu Phong
Tử bị đánh cũng được gọi tới đây, Lý Thanh vênh váo tự đắc, cảm giác
mình có nhị nãi nãi làm chỗ dựa, so với nàng là cái cái thùng rỗng từ
Vọng Kinh tới phải mạnh hơn rất nhiều, ngữ khí thập phần kiêu ngạo:“Ngươi quản giáo hạ nhân kiểu gì vậy? Nhìn nàng đánh Phong Tử thành cái
dạng gì rồi, cả người đều là vết thương !”
Nàng nói xong, bảo Phong Tử cởi áo ngoài, Phong Tử không quá nguyện
ý, một chút bị nàng kéo, lộ ra đùi và cánh tay trắng bóng, tất cả đều là vết ứ bầm.
Quả thật là bị thương hơi nặng. Hòa Sinh âm thầm quay lại nhìn Thúy
Ngọc, so ra vết cào trên người Thúy Ngọc có vẻ ít hơn một chút.
Nha đầu kia bình thường ẩn giấu kín thật, thì ra đánh nhau giỏi thật
đấy. Hòa Sinh vốn định bồi thường hai lượng bạc, tự động gia tăng lên ba lượng, móc bạc ra bỏ trên bàn, “Ta đã hỏi người ở chỗ này, đều nói là
Phong Tử gây sự trước, một cây làm chẳng nên non, ta thay Thúy Ngọc nhà
ta xin lỗi, ngươi bảo Phong Tử xin lỗi Thúy Ngọc, đây là tiền thuốc cho
thương thế của nàng.”
Lý Thanh lé mắt : “Dựa vào cái gì phải xin lỗi, Phong Tử, không cần để ý nàng!”
Hòa Sinh nhặt túi tiền lên, đưa tới trước mặt Phong Tử, “Ngươi xin
lỗi, bạc sẽ là của ngươi. Không xin lỗi? Một xu cũng không có.”
Lý Thanh trừng mắt Phong Tử, ánh mắt sắc bén, “Không cho phép xin lỗi!”
Phong Tử do dự nửa giây, rồi sau đó rất nhanh đoạt lấy túi tiền trong tay Hòa Sinh, cung kính nhận lỗi với Thúy Ngọc.
Lý Thanh không phải chủ tử đứng đắn, cả phủ trên dưới đều biết nàng là nha đầu ở nông thôn, ở Vệ phủ chỉ vì nhờ nhị nãi nãi tìm giúp cửa hôn
sự tốt, nhưng Hòa Sinh không giống vậy, nàng có tiền chính là đại gia.
Thúy Ngọc một tiếng phốc, bị Hòa Sinh bóp chặt khuỷu tay mới không
cười ra tiếng. Chủ tớ hai người đã đạt được mục đích, không có nói
nhiều, xoay người rời đi.
Lý Thanh tức giận nổi trận lôi đình, dậm chân muốn đi đánh Phong Tử,
tay vừa vung lên, lại không dám ra tay —— Phong Tử là thiếp thân nha
đầu, ăn, mặc, ở, đi lại đều là nàng chuẩn bị. Ngọn lửa vô danh trong
lòng càng ngày càng cháy mạnh, ném cái ghế, muốn gây khó dễ chủ tớ Hòa
Sinh cho hả giận, đối với bóng lưng Hòa Sinh hô to: “Có bản lĩnh ngươi
dùng tiền nện cả đời đi, người nào không biết ngươi là cái thùng rỗng,
qua thọ thần sinh nhật 60 của Vệ nãi nãi, ta muốn xem ngươi có thể lấy
ra cái đồ gì tốt!”
Dưới chân Hòa Sinh khựng lại
Hiện tại toàn thân cao thấp nàng cũng chỉ có 37 lượng, nếu muốn gom
góp cho Vệ lão thái một thọ lễ thích đáng, quả thật là không đủ. Càng
đừng nói tương lai thời gian còn dài, ngồi ăn không thì núi cũng lở.
Ài, không có tiền, thực buồn.
•
Bùi Lương đang cầm hộp vòng ngọc, cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo nhặt lên nhìn, xanh biếc, tỉ lệ tốt nhất, chỉ bốn mươi hai lượng, quá mức đáng tiếc.
”Lão bản hiệu cầm đồ nói, lúc nha đầu cầm vòng ngọc tới nói là người
trong nhà tặng, ngày sau nhất định sẽ chuộc về. Nếu không có đoán sai,
hẳn là Vệ cô nương đó.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, lướt qua bên trong vòng ngọc, có ấn ký thô ráp, đảo lại vừa nhìn, thì ra có khắc hai chữ —— Cẩm Hòa.
Là biệt danh của nàng sao? Thẩm Hạo buông vòng tay, giao cho Bùi Lương bảo quản.
Đoán chừng là người thân tặng, mấy lần gặp nàng, nàng đều đeo cái
vòng tay này. Đợi ngày sau có cơ hội, sẽ tự tay trả lại cho nàng.
”Mang theo chìa khóa và sổ sách cửa hàng, xế chiều đi Vệ phủ, cần phải phải làm ngay trước mặt mọi người, giao đồ cho nàng.”
Người khác nếu như bởi vì chuyện tiền mà tài khó xử nàng, hắn liền
dâng phú quý tiền tài, đừng nói một gian cửa hàng, cho dù là mua toàn bộ Thịnh Hồ thành cũng có thể.
Nàng nhát gan, nếu thật tặng toàn bộ Thịnh Hồ thành, nàng xác định
không muốn, nếu chỉ là một gian cửa hàng nho nhỏ, có lẽ còn có thể nhận.
Bùi Lương theo lời làm việc. Tương lai Vệ cô nương chính là người của
vương Gia, tự nhiên không thể chịu ủy khuất. Trên mặt Vương Gia không
nói cái gì, nhưng trong lòng rất nhiệt tình.
Người Vệ phủ đang chuẩn bị ăn cơm chiều, nghe Bùi Lương đến, gọi hắn cùng một chỗ dùng bữa.
Bùi Lương nói rõ ý đồ đến đây, không đợi mọi người kịp phản ứng, trực
tiếp đưa chìa khóa và sổ sách tới trước mặt Hòa Sinh, sợ nàng không
nhận, nói lời cáo từ liền rời đi.
Vệ Hữu Quang lấy lại tinh thần, vẻ mặt ngạc nhiên, “Vừa rồi Bùi quản
gia nói là, bảo Hòa Sinh thay danh nghĩa Thẩm công tử chưởng quản cửa
hàng son phấn?”
Vệ Lâm gật đầu, “Lần trước Hòa Sinh bận rộn giúp Thẩm công tử, hắn
đúng là đã nói muốn lễ trọng cảm tạ. Nhưng không nghĩ tới oa, phần lễ
này lại nặng như vậy. Sớm biết như vậy ta mặt dày mày dạn cũng đi hỗ trợ rồi !”
Vệ lão thái vô cùng cao hứng, “Hòa Sinh a, Thẩm công tử nếu như hào
phóng như vậy, ngươi hãy nhận đi, vừa nãy Bùi quản gia cũng nói, không
cần ngươi ngày ngày đến cửa hàng, chỉ cần một tháng đi một lần, ngồi
lấy tiền như vậy - chuyện quá tốt, quả thực chính là trời rụng vàng!”
Người nhị phòng vẻ mặt kinh ngạc, ghen ghét hâm mộ, nhất là Lý Thanh
và Vệ Hỉ. Buổi chiều còn đang thảo luận chủ tớ hai người Hòa Sinh có thể đối đãi người bao lâu, lúc này ngậm miệng không nói.
Ngay cả lão gia đại phòng đều dựa vào mấy gian tiệm tơ lụa nuôi sống
cả nhà, hiện nay Hòa Sinh liền có một gian phòng son phấn, đó là một
phần lễ giá bao nhiêu nha!
Cửa hàng này nẳm ở chỗ sầm uất, nếu kinh doanh thật tốt, ngày sau
người trong phủ nói không chừng còn phải dựa vào vị đường cô nương này. Mọi người nói Hòa Sinh ở chung rất tốt, đường cô nương vừa nhìn chính
là có phúc, tương lai đích thị là gió nổi nước lên.
Thúy Ngọc cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, đã có cửa hàng này, xem ai còn dám nói hai chủ tớ các nàng là người làm tiền!
Hòa Sinh thật không có cao hứng, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, do dự có nên nhận phần lễ này hay không. Nàng vô luận như thế nào cũng
thật không ngờ, Thẩm Hạo vào lúc này lại tặng nàng một gian cửa hàng.
Mặt khác, nàng quả thật đang cần ngân lượng chi dùng, nhận cửa hàng,
nửa tháng sau thọ lễ của lão phu nhân có thể sắp xếp; một phương diện
khác, nàng lại sợ nợ nhân tình của hắn, suy nghĩ một đêm, quyết định
hay là đi Thẩm phủ một chuyến.
Đây là lần thứ hai nàng chủ động đến thăm, vừa gặp Thẩm Hạo ở chánh
đường chiêu đãi khách nhân, một phòng đông nghịt người, mỗi người ngồi
nghiêm chỉnh, Hòa Sinh đi theo sau lưng Bùi Lương, nghe hắn thông báo
một tiếng “Vệ cô nương tới”, đầy phòng mọi người nhìn qua, nàng căn bản
không có chỗ né tránh.
Bùi Lương nói: “Ta trước dẫn Vệ cô nương đi biệt viện.” Ý là cho nàng chờ tí.
Thẩm Hạo đứng dậy, trên mặt nhìn không ra một tia tâm tình biến hóa,
bộ pháp vững vàng, vượt qua đám người, trực tiếp đi đến chỗ nàng. Đến
trước mặt, hắn trước liếc nàng một cái, con mắt vừa đen vừa sáng, hiện
lên một tia giảo hoạt, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.
Chợt xoay người nhìn về mọi người cúc thi lễ, ngữ khí không nhanh
không chậm, đúng mức: “Thẩm mỗ có chuyện quan trọng, xin được cáo lui
trước, chuyện hôm nay, ngày khác bàn lại.”
Mọi người ồn ào, Thẩm Hạo cũng không quay đầu lại, dẫn Hòa Sinh đi lên phía trước.
Nàng ở phía sau vùi thấp đầu, không biết đã đi ra rất xa, đường càng
ngày càng hẹp, nàng chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm vào dưới chân, để ngừa hắn bỗng nhiên dừng lại, không cẩn thận lại đụng vào.
Đi đến cuối đường, Thẩm Hạo hỏi: “Lại đi trở về sao?” Cũng không hỏi nàng đến đây cần làm chuyện gì.
Hòa Sinh hé miệng, khoát tay: “Không. Nói ở chỗ này luôn đi.”
”A? Nàng muốn nói gì?” Hắn giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt định ở trên mặt của nàng, có rất nhiều hứng thú.
Mỗi lần gặp nàng, trên mặt nàng tâm tình thật nhỏ che giấu đều không
giống nhau. Nhưng duy nhất không thay đổi, là nàng xoa xoa góc áo khi
cảm thấy khẩn trương.
Trước khi đến đây, dưới đáy lòng Hòa Sinh luyện tập rất nhiều lần,
nhưng khi chân chính đối mặt với hắn, thật vất vả tự tin toàn tâm toàn ý lại ỉu xìu mất. Nói ra giống như con muỗi ong ong: “Ngươi rốt cuộc
toan tính cái gì?”
Lời nói nhanh chóng vừa nhanh vừa nhẹ, Thẩm Hạo cách gần đó, nghe rõ ràng nhưng không trả lời.
Hòa Sinh lại hỏi một lần.
Trên đời không có bố thí vô duyên vô cớ, hắn lúc trước cố ý tiếp cận
nàng, hiện tại lại tặng nàng cửa hàng, chỉ cần một câu hào sảng hào
phóng, quyết định là giải thích không được đâu.
Nàng đã là nữ nhân 16, ít nhiều biết ít chuyện giữa nam nữ, nói nàng
tự mình đa tình cũng được tự cho là đúng cũng được, có mấy lời, vô luận
như thế nào, phải nói rõ ràng.
”Nàng cảm thấy ta có thể toan tính cái gì?” Thẩm Hạo cong khóe miệng, giống như cười mà không phải cười.
Tiếng nói ra, người trước mặt thái độ khác thường bước lên trước, một
khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, giống như đã trải qua 72 khổ nạn, nhổ ra mười chữ: “Ngươi có suy nghĩ không an phận đối với ta hay không?”