Nghẹn lâu rồi sợ nàng thở không nổi, Thẩm Hạo buông tay bụm miệng nàng
ra, sợ nàng la lên lại xiết cằm của nàng, nửa bên mặt sáp tới, thân
thiết với da thịt của nàng.
Hòa Sinh phát run, do ở rất gần hắn cho nên mỗi một âm thanh hô hấp
cũng nghe được rõ ràng, mặc dù nhìn không thấy mặt của hắn, nhưng đủ để ở trong đầu hình dung được dáng vẻ phẫn nộ bất chấp lý lẽ của hắn.
Nàng sợ a, nước đến chân hối hận đã trễ, sớm nên cách xa hắn mới đúng!
”Lời của huynh, mỗi một câu một chữ ta đều nghe rõ ràng rồi, ta cũng
đã trả lời rõ ràng, sớm nên chết tim đi, mau đi tìm nữ nhân nào đó có
thể đến gần huynh đi.”
Thẩm Hạo thấp giọng, “Tìm được rồi, là nàng. Mặc kệ nàng không thích
cũng được, trong lòng đã có đối tượng cũng được, tóm lại ta đã định
rồi.”
Tự đại điên cuồng! Hòa Sinh thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, dùng sức một
hơi cắn tay của hắn, sợ không thoát thân được, dưới tình thế cấp bách,
sử dụng sức lực toàn thân, chân sau đạp, dùng mông húc hạ thân của hắn,
Thẩm Hạo “Ai ôi!!!” một tiếng lập tức buông lỏng nàng ra.
Đau cho chết luôn, đồ lãng tử, vô sỉ hạ lưu! Hòa Sinh đỏ mặt, thở
mạnh, chống nạnh: “Phì, không biết xấu hổ, nếu có lần sau nữa, ta. . .
cho huynh tuyệt tử tuyệt tôn luôn.”
Nói ra lời như vậy, mặt nàng nóng như thiêu đốt, nơi vừa rồi đụng
trúng hạ thân hắn tựa như dính than lửa, lật đật quay đầu bỏ chạy, chợt nghe thấy “Bịch” một tiếng, ánh mắt nhìn xéo qua, phía sau cây ngã ra
một người, theo dáng vẻ, có điểm giống với công tử Tống gia.
Chẳng lẽ là. . . Hòa Sinh bị ý nghĩ toát ra trong đầu mình mà cả
kinh, nhưng không dám nhìn nữa, sợ Thẩm Hạo khôi phục khí lực đuổi theo.
Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới nàng lại dùng chiêu này, ở đâu
gặp qua nữ nhân hung mãnh như vậy, cứng đầu như trâu! Thẩm Hạo nhìn bóng lưng nàng chạy đi thật xa, đi ba bước vấp hai cái, rõ ràng bộ dáng mảnh mai lại ra tay ngoan độc, cũng không phải là tầm thường.
Hòa Sinh một đường chạy trở về, đi đến quan đạo, thật sự đi không nổi, dừng lại thuê cỗ kiệu, giằng co sau nửa ngày, lúc này mới về đến Vệ
phủ.
Trực tiếp đi vào viện, vào nhà cởi giày, lòng bàn chân nổi lên mấy
bong bóng nước, Thúy Ngọc múc nước đi vào, thiếu chút nữa đã quăng chậu.
Thúy Ngọc đau lòng, thấy dáng vẻ nàng chật vật, cái gì cũng không hỏi, bưng nước tới hầu hạ nàng rửa chân, cầm châm chuẩn bị khều bong bóng.
”Đây là thế nào?” Thúy Ngọc chần chờ hỏi, không chờ Hòa Sinh trả lời, ở cửa ra vào Vệ Lâm và Tống Dao hung hăng bước vào.
Hòa Sinh bĩu môi, một ngón tay chỉ: “Kêu gào, hỏi nàng ấy đi.” Mười
phần là hai cô gái nhỏ này giở trò quỷ, Tống Vũ Chi dưới tàng cây mặc dù nàng không có nhìn cẩn thận, nhưng đoán chừng không sai được.
Vệ Lâm le le lưỡi, cho rằng Tống vũ Chi đã biểu đạt tâm ý với nàng,
chẳng quan tâm bị mắng, sáp đến gần: “Huynh ấy nói như thế nào, ngươi
đáp lại thế nào, có thể thành không?”
Thành cái gì mà thành, người ngất dưới tàng cây rồi, có thể nói được
cái gì? Hòa Sinh nhấc mí mắt lên, liếc mắt, hai tay ôm vai, quay đầu đi, không để ý tới nàng.
Tống Dao kéo Vệ Lâm một chút, nhẹ giọng nói, “Gấp gáp như vậy làm chi, ngươi xem dáng vẻ Hòa Sinh mồ hôi đầm đìa chật vật không chịu nổi, nhất định là gặp chuyện gì trở tay không kịp. Ca của ta tính tình lỗ mãng,
vạn nhất hắn đụng phải Hòa Sinh, hai ta lấy cái gì bồi thường đây?”
Vệ Lâm quay đầu lại quan sát Hòa Sinh, thấy nàng búi tóc buông lỏng,
mép váy và trên mặt giày dính đầy bụi bặm, lúc này cẩn thận từng li từng tí tiến lên hỏi: “Cô nãi nãi, không phải là Tống đại ca làm chuyện gì
vô lễ chứ?”
Hòa Sinh nhìn nàng, cả khuôn mặt đỏ bừng, “Hắn dám, ta liền thiến hắn!”
Vệ Lâm rụt cổ lại, quay lại nhìn Tống Dao, Tống Dao giữ im lặng. Sự
tình hôm nay, quả thật là không quá phúc hậu. Lừa bịp Hòa Sinh đi tới
đó, nàng tức giận cũng phải thôi. Hiện tại chỉ cầu phật phù hộ, Hòa Sinh và đại ca không có phát sinh chuyện gì không vui.
Vệ Lâm mếu máo, nửa ngồi nửa nằm sấp trên đầu gối Hòa Sinh: “Chủ ý là
ta đưa ra đó, ngươi muốn đánh phải không, ta đều chịu hết. Là ta nhất
thời xúc động, ngươi sao lại ra nông nỗi này, thật sự là sốt ruột quá
mà, tình huống như thế nào, ngươi nói ra đi, phàm là Tống đại ca có một
chút khinh bạc ngươi, ta là người thứ nhất không tha cho hắn!”
Tống Dao không có lập trường nói chuyện, lui qua một bên, lấy thuốc cao cho Hòa Sinh.
Hòa Sinh nháy mắt, Thúy Ngọc đóng cửa viện. Đóng cửa xong, không có
người khác, Hòa Sinh ngồi không tiện đứng lên, vẫy tay Vệ Lâm Tống Dao,
tiểu tỷ muội sáp đến, một người đứng một bên.
Hòa Sinh giận tái mặt, chăm chú nghiêm túc, nắm tay Vệ Lâm: “Ta tới
nhà của ngươi những ngày này, ngươi không rõ chi tiết, cũng không bạc
đãi ta. Ngươi đối với ta rất tốt, ta cũng nhìn ở trong mắt, hai chữ cảm
kích không đề cập tới, gặp được tỷ muội như ngươi là phúc khí của ta.
Chuyện Tống công tử, ngươi cũng là quan tâm cho ta, nhưng ta thân thể
yếu đuối, cũng không có ý định lo lắng việc hôn nhân, chỉ hy vọng bình
an mà ở nhà của ngươi, không muốn sinh sự.”
Vệ Lâm thấy nàng không tức giận, vô cùng cao hứng mà “Ân” một tiếng.
Nàng một hơi nói xong, quay đầu kéo tay Tống Dao, “Chúng ta quen biết
không lâu, nhưng đáy lòng ta sớm đã xem ngươi làm tỷ tỷ, Tống đại ca có
thể vừa ý ta, là vinh hạnh của ta, nhưng ta không cha không mẹ, tiền đồ
còn phải do trong kinh làm chủ, Vọng Kinh nhiều quy củ, không cẩn thận
liền có thể rơi vào tội ngỗ nghịch bất hiếu, tuyệt đối không dám vụng
trộm kết nhân duyên, tuyệt không có tâm cao khí ngạo không nhìn trúng ý
tứ Tống gia.”
Nàng nói thành khẩn, hai mắt to thanh tịnh sáng ngời, Tống Dao trái
lại bị nhìn chằm chằm xấu hổ, vùi đầu nhẹ giọng nói: “Ta biết rõ ngươi
không phải người như vậy, yên tâm đi, ca của ta bên kia ta đi nói, hôm
nay chuyện này vốn là lỗi của chúng ta, ngươi không cần để ở trong lòng
mới tốt.”
Tiểu cô nương trưởng thành chỉnh tề như thế, chỉ sợ toàn bộ Thịnh Hồ
thành cũng tìm không ra người thứ hai, chỉ đổ thừa anh trai của nàng tạm thời không có loại phước phận này.
Thúy Ngọc đứng ở một bên nghe xong, chân tướng đại khái nghe ra bảy
tám phần, trán sầm mồ hôi lạnh, nếu như bị đại phủ biết Nhị Nương Tử
dính đến chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không khinh xuất tha thứ.
Nàng hộ chủ sốt ruột, phù phù một tiếng quỳ xuống, dập đầu khấu đầu Vệ Lâm và Tống Dao, “Cô nương nhà ta da mặt mỏng, nói không được lời gay
gắt, ta là nô tài, không có nhiều cố kỵ như vậy. Không dối gạt nhị vị,
đám nãi nãi đại phủ quản chặt chẽ lắm, đối với chuyện trong sạch, càng
coi trọng. Chuyện tác hợp nhân duyên như vậy, tuyệt đối không thể kéo
lên người Nhị cô nương, như thế chính là hại nàng a!”
Hòa Sinh sững sờ, gọi nàng đứng dậy, nàng không dậy nổi, cắn chặt khóe môi, đơn giản chỉ dập đầu khấu đầu. Vệ Lâm và Tống Dao hai mặt nhìn
nhau, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Nha đầu thật tốt! Vệ Lâm trước kia không nhìn ra, thấy trán nàng dập
đầu đến xanh đen, lập tức rút khăn ra lau.”Không bao giờ kéo vào nữa,
sau này cùng cô nương nhà các ngươi đi ra ngoài, ta sẽ giấu nàng cực kỳ
chặt chẽ, nam tử nào nếu dám liếc mắt nhìn nàng nhiều, ta lấy cây roi
quất hắn!”
Trong lòng Thúy Ngọc lúc này mới thả lỏng, trở lại bên cạnh Hòa Sinh, tiếp tục lễ bong bóng cho nàng.
Trong mắt Hòa Sinh một hồi chua chua, dụi dụi mí mắt, Thúy Ngọc ngửa
mặt lên, cười nói: “Có đau không, đau quá thì nói với ta, ta sẽ giảm bớt lực đạo.”
Đang ngay trước mặt mũi Vệ Lâm và Tống Dao, nàng khó mà nói ra cảm tạ, như vậy không khỏi có vẻ quá kì quái. Thúy Ngọc không phải là nha đầu
của nhà nàng, nhưng so với nha đầu trong nhà thì quả thật đã đối với
nàng rất tốt.
Tống Dao nghĩ cũng nên rời khỏi, đẩy Vệ Lâm tới cửa ra vào. Vừa bước
ra ngưỡng cửa, sau lưng nghe thấy Hòa Sinh hô to: “A Tứ, Dao tỷ tỷ, các
ngươi đợi một lát!”
Theo như Vệ Lâm Tống Dao nói, hôm nay cố ý giúp đỡ Tống Vũ Chi hẹn
hò, nhưng bên cạnh cây cầu chỉ có mắt sáng như đuốc của Thẩm Hạo, mà
Tống Vũ Chi đang hôn mê dưới tàng cây, trước khi nàng đến nơi khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi. Vừa rồi nàng chạy trốn gấp gáp, chẳng quan tâm đến Tống Vũ Chi, cũng không biết hắn hiện tại ra sao.
Tống Dao quay đầu lại hỏi nàng: “Chuyện gì?”
Cũng không thể trực tiếp nói cho nàng ấy biết, ca ca của nàng ấy có
thể đã bị người ta đánh ngất xỉu. Suy nghĩ nửa giây, do dự nói: “Tốt
nhất phái người đi tới cây cầu ngó ngó thử xem, ta sợ ca của ngươi có
chuyện.”
Chẳng lẽ còn có thể tự sát? Tống Dao tim đập mạnh và loạn nhịp, cười
nói: “Hắn là nam tử hán, sẽ xảy ra chuyện gì? Ta hồi phủ gọi người đi
tìm hắn, ngươi yên tâm đi.”
•
Lý Thanh lảo đảo bước chân, gõ cửa Vệ Hỉ. Vệ Hỉ đang luyện cầm, một
khúc cao sơn lưu thủy, đã đến chỗ mấu chốt lại luôn đánh không tốt, bị
Lý Thanh gọi to một tiếng “Biểu tỷ” liền đánh sai dây cung, tạo ra âm
điệu sắc nhọn.
Đôi mày lá liễu nhíu lại, nổi giận nhìn Lý Thanh: “Ngươi gọi cái gì,
buổi chiều tìm ngươi ngươi không có ở đây, lúc này lại tới, xuất quỷ
nhập thần, y như da con khỉ.”
Quen với Vệ Hỉ miệng lưỡi bén nhọn, Lý Thanh cũng không để ý nàng nói, đi đến trước mặt, trực tiếp ôm tay Vệ Hỉ, vẻ mặt bi thương: “Biểu tỷ,
Tống đại ca sẽ bị tiểu yêu tinh sát vách cướp đi, làm sao ngươi còn có
nhàn tình nhã trí ở nơi này đánh đàn?”
Một màn xế chiều ở ngoại thành, nàng thế nhưng là thấy rất rõ ràng.
Ngày thường buồn bực không lên tiếng, nhưng sau lưng một thân phóng
túng, không chỉ có cấu kết Tống gia công tử, hơn nữa còn chiếm trái tim
của Thẩm công tử, đáng hận đến cực điểm! Lý Thanh oán giận, miệng tức
giận đến méo mó, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện nàng theo dõi Hòa Sinh choVệ Hỉ nghe.
Vệ Hỉ nghe xong, thiếu chút nữa quăng cầm. nam nhân mình tâm tâm niệm
niệm, lại vì một cô gái khác tranh giành tình nhân, hơn nữa người này
còn là Vệ Hòa Sinh từ trước tới nay nàng không nhìn trúng, quả thực buồn cười!
”Theo ta thấy, phải cho nàng ta biết tay.”
Vệ Hỉ trong cơn giận dữ, móng tay cơ hồ đều muốn cắt đứt, “Tiểu hồ ly
tinh, nhất định phải cho nàng ta biết bản cô nương lợi hại!”
Sát vách. Buổi chiều Thẩm Hạo giục ngựa như khói bay, Bùi Lương không
đuổi kịp cước trình, dứt khoát đợi ở cửa. Xa xa nhìn thấy thân ảnh Thẩm
Hạo dẫn ngựa trên đường, lòng bàn chân quẹt một cái, cúi người tiến lên
trước vấn an.
Thẩm Hạo lạnh nhạt che mặt, quăng dây cương, không nói gì, vào nhà
chuyện thứ nhất chính là giao cho Bùi Lương: “Những ngày này không nên ở trước mặt ta nhắc tới đường cô nương phủ bên cạnh, ta không muốn
nghe, nghe sẽ phiền lắm. Nếu như miệng ngươi rảnh rỗi, sau này cũng
không cần ở đây lộn nhào hầu hạ ta, thu dọn đồ đạc xếp chăn nệm lăn đi
Giam Lan viện.”
Giam Lan viện là chỗ ở của bọn thái giám, đây là muốn đưa hắn đi làm
thái giám a! Hoá ra gia hôm nay ở chỗ Vệ cô nương lại đụng phải một cái
mũi tro, trở về trút giận với hắn. Bùi Lương run rẩy quỳ xuống, một ngày quỳ nhiều lần, xương bánh chè đều muốn nát hết rồi.