Lý Phúc đứng ngay cửa ra vào bẩm báo: “Thánh Nhân, nhị điện hạ tới.”
Thẩm Hạo đứng ở dưới mành rủ xuống, nghe được Thánh Nhân gọi hắn: “Lão nhị, vào đi.”
Lý Phúc Toàn vội vàng vén mành lên. Trong phòng đốt long tiên hương,
trên bàn tử đàn mạ vàng cẩn chữ đặt một cây bút lông màu tím khắc hoa
sen mới khô được một nửa, cùng một bức họa hoa sen mới sao chép. Thánh
Nhân cũng không ở nơi này.
Thẩm Hạo lên tiếng: “Phụ hoàng?”
”Ở trong thư phòng.” Giọng Thánh Nhân cách tường mỏng từ phòng bên trong truyền đến, Thẩm Hạo vượt qua bình phong thiên tự văn (1) bằng gỗ tử
đàn khảm ngọc, bước vào một phương cửa tròn hẹp.
(1) Bình phong khắc chữ
Thánh Nhân đang thảo luận cùng Trung Thư Lệnh, nghe được tiếng bước
chân, từ sau tấm bình phong gỗ lim khắc hoa thò đầu ra, gọi Thẩm Hạo đi
qua.
Thẩm Hạo hành lễ, Trung Thư Lệnh cùng hắn chắp tay thi lễ. Thánh Nhân
tay cầm một bức hoạ thẻ tre cuộn tròn, ở trên giường gạch cao ngồi
xuống, hỏi hắn: “Thiếp mời mới có được, ‘thiếp mời Trung thu' của Vương
Hiến Chi, ngươi từ nhỏ am hiểu chữ của ông ấy, có nhiều nghiên cứu, nhìn xem có phải là đồ thật không?”
Thẩm Hạo nhận sách thiếp, chữ viết trên thiếp bay múa phong lưu, hạ bút
thuần thục nhuận tú, chỉ cần nhìn một cái liền biết là chính phẩm. Hai
tay dâng lên, trả lời: “Không dám kết luận, nhưng mười phần là bản gốc.”
Thánh Nhân gật gật đầu, cũng không nhận lấy, từ đầu giường cầm mấy quyển tấu chương, nói: “Trẫm biết ngươi thích nhất sách của Hiến Chi, được
thiếp này, liền thưởng cho ngươi.”
Thẩm Hạo tạ ơn.
Thánh Nhân lại hỏi hắn: “Hôm nay vào triều, ngươi bẩm chuyện Tây Nam
thật làm trẫm kinh hãi. Như thế nào lại gấp như vậy, mà ngay cả cửu cữu
ngươi cũng không nói qua, trực tiếp thượng tấu triều đình?”
Thẩm Hạo sững sờ, đáp: “Việc vui như vậy, tự nhiên muốn báo cho một mình Thánh Nhân biết.”
Trung Thư Lệnh Mai Vinh phụ họa nói: “Vương Gia nói có lý. Bề tôi cho dù là cậu cháu của vương gia, nhưng chung quy là một thần tử, không nên
can thiệp quá nhiều vào công việc chức vụ của vương gia.”
Thánh Nhân khẽ vung tay, ra hiệu Mai Vinh ngồi xuống trên giường gạch,
cách án kỷ, đáp: “Ngươi ngược lại khiêm tốn. Hắn một tên mao đầu tiểu
tử, công việc lớn nhỏ, cuối cùng cũng phải dựa vào ngươi.”
Mai Vinh chính là huynh của Đức Phi, chức Trung Thư Tỉnh, dẫn dắt đủ
loại quan lại. Mai gia ngũ đại hiền thần, là năm đại thế tộc đứng đầu.
Thẩm Hạo khom người xuống, hai tay áo rủ xuống tay , “Phụ hoàng dạy bảo, là nhi tử sai rồi.”
Thánh Nhân bưng trà, tự mình đưa cho Mai Vinh, “Đây là mông đính vân vụ (2) thượng cống năm nay, ngươi nếm thử xem.”
(2) Một loại trà
Thẩm Hạo đáp: “Đập lớn mặc dù đã xây, chuẩn bị kết thúc công việc nhưng
không làm tốt, tuần tra quan sát không ghi nhận, nhận được sổ con, không thương nghị với cậu, tổng cộng có ba chỗ sai.”
Thánh Nhân hỏi: “Vậy ngươi nói, nên phạt hay là nên thưởng?”
Thẩm Hạo do dự nửa giây, từ trong miệng nặn ra mấy chữ: “. . . Nên phạt.”
Thánh Nhân tùy ý hắn đứng đấy, cũng không để ý. Dặn dò người cầm lục bác kỳ (3), cùng Mai Vinh đánh cờ. Ném quân cờ được một nửa, chỉ vào thế
cục bàn cờ hỏi Thẩm Hạo, “Cần Kiêu kỳ?”
(3) Một loại cờ
Trong lục bác kỳ, tiến lên được vị trí nhất định, là có thể cầm quân cờ
giơ lên, là vì “Kiêu kỳ”, Kiêu kỳ có thể ăn quân cờ đối phương, ngay cả
ăn hai lần, là có thể lấy được bác trù. Bác trù nhiều cái, là người
thắng trận.
(ta potay, ta dốt mấy trò cờ bạc này lắm, nên khúc này ai thích thì tự ngâm cứu nhé)
Thẩm Hạo quét mắt, nói: “Kiêu kỳ chỗ này, chỉ có thể ăn một quân cờ vô
dụng của đối phương, chỉ lãng phí mà thôi. Không bằng lưu lại lần sau,
có thể ăn cả hai lần, lấy được bác trù.”
Thánh Nhân gật đầu, theo hắn nói, hạ quân cờ xuống, đợi Mai Vinh xuống
hết một bước, lúc này làm kiêu kỳ, lấy được bác trù, thắng ván này.
Mai Vinh lấy lòng: “Quân cờ Thánh Nhân thuật tinh xảo, Nhị điện hạ thông tuệ nhanh nhẹn, thần cam bái hạ phong.”
Thánh Nhân khoát tay cười, “Hai cha con chúng ta khi dễ ngươi, không nên nhắc tới.”
Thưởng Mai Vinh một hộc minh châu và hai cân mông đính vân vụ. Lưu Thẩm Hạo dùng cơm trưa, còn Mai Vinh cáo lui.
Bày thức ăn trên bàn, Thánh Nhân cũng không động đũa, tùy ý nhìn Thẩm
Hạo, giữa lông mày tuy là nhu hòa, nhưng bởi vì chấp chính nhiều năm,
đáy mắt thâm trầm không ai lường được, làm người không dám nhìn thẳng.
Giương mắt thấy Thẩm Hạo rủ ánh mắt xuống, khuôn mặt kính cẩn. Trong mấy đứa con, chỉ có đứa này là giống ông nhất, vô luận dáng người hay phong cách xử sự, cùng ông năm ấy không có sai biệt.
Cẩu thả không nói cười, cứng nhắc cố chấp, tính tình bướng bỉnh, tám đầu trâu cũng kéo không lại. Mặc dù là như thế, ông lại thích cực kỳ. Đứa
con trai này từ nhỏ nghiêm khắc kềm chế, phong vương quản lý công việc
một châu, năng lực trác tuyệt, rất được lòng dân.
Nếu như lúc trước không có quái bệnh kia, vị trí thái tử, nhất định là cấp cho lão nhị rồi.
Thẩm Hạo biết Thánh Nhân nhất định là có lời muốn nói, lẳng lặng chờ
đợi. Sau khi trưởng thành, hắn chưa có cơ hội cùng Thánh Nhân dùng bữa,
như hôm nay, vẫn là lần đầu.
Cung nhân gắp thức ăn, Thánh Nhân đưa mắt liếc Lý Phúc Toàn nháy mắt một cái, Lý Phúc Toàn ngầm hiểu, dẫn cung nhân trong điện đi ra.
Trong bữa tiệc chỉ còn hai người bọn họ, Thánh Nhân mở miệng: “Trẫm cho
ngươi thêm một lần cơ hội, rốt cuộc muốn thưởng hay muốn phạt?”
Là nói chuyện Tây Nam. Thẩm Hạo suy nghĩ, trong lòng dày vò. Nếu như bỏ
qua cơ hội tốt lần này, sau này sẽ khó gặp được, lần này bẩm báo lên
trên, hắn quả thật là bởi vì nóng lòng cầu phần thưởng, mà sau này khi
hoàn thiện kết thúc công việc, công lao vẫn còn, hắn vẫn còn có thể tiếp tục cầu phần thưởng.
Thân phận Hòa Sinh đặc biệt, ông nếu như cấp cho nàng phi vị, chỉ có thể mượn đông phong lần này.
Thẩm Hạo thở ra một hơi, ngước mắt nhìn Thánh Nhân, vẻ mặt nghiêm túc: “Phụ hoàng, nhi tử muốn cầu phần thưởng.”
Phần thưởng là tự nhiên. Thánh Nhân đưa tay cầm rượu, Thẩm Hạo vội vàng
đứng dậy, nhận bầu rượu sứ lớn miệng, cẩn thận rót đầy một ly.
Thánh Nhân nhíu lông mày. Chuyện Tây Nam, triều đình mọi người đều thấu
đáo chú ý, làm thành đại sự, nhất định phải nhớ đại công. Quan viên đi
theo, đều phải nhớ thưởng, nhưng lão nhị lại ở đây cầu phần thưởng. Bốn
phái trong triều, một phái thái tử, một phái lão tam, một phái trung
lập, một phái còn lại, chính là phái lão nhị này.
Luận thực lực luận thanh danh, môn sinh môn hạ của lão nhị đắc ý nhất,
cộng thêm Mai gia tương trợ, đơn giản không thể rung chuyển.
Giang sơn của ông, sớm muộn cũng phải truyền cho hậu nhân, ai có thể
canh giữ thật tốt canh giữ thật lâu, ai mới có tư cách ngồi trên long ỷ
này. Ông cũng không kiêng kỵ trong triều kết phái. Nhìn tiền triều, bên
ngoài không cho phép kết bè kết cánh, nhưng nước tìm chỗ trũng mà chảy
người tìm chỗ cao mà đi, bí mật ôm làm một đoàn, cuối cùng dẫn đến nội
chính hỗn loạn, dân chúng lầm than.
Còn không bằng nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, ngược lại có thể nhìn càng thêm hiểu rõ. Hết thảy ông đều nắm trong lòng bàn tay, cũng không xảy
ra chuyện gì xấu.
Thánh Nhân hỏi hắn: “Vừa rồi ta ở trước mặt Mai trung thư giáo huấn ngươi, ngươi lại chịu nhận sai?”
”Phụ hoàng là vì tốt cho nhi tử, nhi tử biết rõ.” Thẩm Hạo quay về chỗ ngồi xuống.
Thánh Nhân thở dài, “Ta biết ngươi muốn cầu cái gì. Nhưng Mai Trung Thư
cùng sở cầu của ngươi, nhất định là trái ngược. Hắn nếu như biết được,
ngươi dùng chức ngọc đài châu trú quân giam tự nhất đổi lấy, cầu lấy
việc không quan trọng, nhất định đối với ngươi thất vọng đến cực điểm.”
Ngọc đài châu tiếp giáp Mạc Bắc và Mông Cổ, trú quân giam tự nhất, cực
kỳ trọng yếu.
Thẩm Hạo im lặng. Tây Nam công tạo, không chỉ là chuyện một mình hắn,
cậu tương trợ hắn rất nhiều, mà trước đó đã sớm ra hiệu, nhất định phải
mượn Tây Nam cầu công nắm bắt chức giam tự.
Thẩm Hạo đáp: “Trong lòng Nhi tử hiểu rõ, tạ phụ hoàng quan tâm.”
Thánh Nhân nhìn hắn một cái, lập tức dời ánh mắt. Nhìn thẳng ra khung
cửa sổ mở rộng, đối diện nguyệt hoa lầu, ngói lưu ly màu vàng kim ở dưới ánh mặt trời, rực rỡ chói mắt.
Mà thôi, con cháu đều có phúc của con cháu. Hỏi: “Chuyện trong phủ
ngươi, trẫm ít nhiều có nghe thấy, chưa bao giờ thấy ngươi thân cận nữ
nhân, hiện nay ngược lại vì nữ tử đến cầu hôn, cũng là kỳ lạ quý hiếm.”
Thẩm Hạo thuận thế quì xuống, cầu nói: “A da, ta chỉ cầu một mình nàng, ai cũng không cần.”
Hiếm khi nghe hắn gọi “A da”, con cái bên cạnh vì làm cho ông vui, ngược lại thỉnh thoảng gọi. Nhìn bộ dáng hắn như vậy, sợ là động chân tâm.
Thánh Nhân nhíu mày, không biết là nên cao hứng hay nên lo lắng, ngón
tay từng cái gõ trên mép án thư, nói: “Tạm thời đồng ý ngươi. Săn bắn
mùa thu lần sau, trẫm nhìn qua người rồi, sẽ hạ chỉ tứ hôn.”
Tất nhiên là không thể tốt hơn. Thẩm Hạo bái tạ, đáy mắt tràn đầy mừng
rỡ, nhưngtrên mặt lại không biểu hiện. Thánh Nhân nhìn ở trong mắt, hỏi
hắn: “Hai người ở chung, không có gì đáng ngại sao?”
Hỏi chính là chứng chóng mặt của hắn. Thẩm Hạo lắc đầu, nói: “Cũng không đáng ngại.” Trái lại, hắn còn muốn tiến thêm một bước thân cận với
nàng.
Thánh Nhân yên tâm, nghĩ tới một chuyện, cùng hắn nói: “Trưởng nữ của
Mai Vinh, mẫu phi ngươi từng nhắc với trẫm, nói là một cô nương tốt tài
mạo song toàn.”
Thẩm Hạo cả kinh. Trưởng nữ của Mai Vinh là Mai Nùng Chi, hắn nhớ rõ mà. Mai Vinh từng có ý định thân càng thêm thân, nhưng trở ngại bệnh lạ của hắn cổ quái, cuối cùng mới không thành công. Sao hiện tại lại nói nữa?
”Tuy tốt, nhưng không thích hợp với nhi tử.”
Thánh Nhân không có tiếp tục nói nữa. Hai người yên tĩnh dùng bữa, sau bữa cơm, Đức Phi mang Tiểu Thập Tam tìm đến.
Tiểu Thập Tam vừa thấy Thẩm Hạo, liền ôm chặc hắn không buông tay, Thánh Nhân trêu ghẹo nói: “Thập Tam, đêm nay ngươi ngủ với nhị ca, được
không?”
Thánh Nhân hiếm khi lộ ra khuôn mặt hiền lành như vậy, là vì Tiểu Thập
Tam tuổi nhỏ mất mẹ, không khỏi nhiều hơn mấy phần thương yêu. Tiểu Thập Tam nghe xong, cười đến vui vẻ: “Được, ta muốn đi phủ nhị ca và ngủ với nhị ca!”
Thẩm Hạo khóc không ra nước mắt.
Bên cạnh Đức Phi xen vào nói: “Nếu thật muốn đi quý phủ của nhị ca ngươi chơi, cũng phải chờ ngươi khỏi bệnh, mới có thể đi.” Tiểu Thập Tam có
chút ho khan chảy nước mũi, thái y mở thang thuốc, bệnh còn chưa tốt
lên.
Tiểu Thập Tam không sợ uy nghiêm của Thánh Nhân, biết rõ ông là lớn nhất trong phòng, chạy tới ôm chân Thánh Nhân, “A da, chờ ta bệnh khỏe lại,
nhất định phải bảo nhị ca tới đón ta, được không?”
Hắn mồm miệng không rõ lắm, hàm hồ đánh vào âm cuối, Thánh Nhân mắt nhìn Thẩm Hạo mặt đen, vung mạnh Tiểu Thập Tam ôm ở trên gối, “Được.”
Ra khỏi cửa cung, một đường ngồi kiệu hồi phủ. Hòa Sinh nhớ lời hắn hôm
qua dặn dò, chưa dùng bữa, thật vất vả đợi đến lúc hắn trở về, sớm đã
bụng đói kêu vang.
Thẩm Hạo đau lòng, vội vàng gọi người dọn đồ ăn, bưng bát đút nàng ăn.
Hòa Sinh rất đói rồi, ngại muôi nhỏ, một hơi không đủ ăn, bảo hắn thay
muôi lớn. Thẩm Hạo múc đồ ăn đưa đến bên môi nàng, cười: “May mắn ta là
con thiên gia, đổi lại gia đình tầm thường, nàng sẽ ăn hết nhà người
ta.”
Hòa Sinh nuốt một cái, cúi đầu nhìn eo của mình, tay trái ôm tay hắn tới eo mình, hỏi: “Huynh sờ sờ, có phải mập hay không?”
Eo thon nơi tay, vừa mịn vừa mềm. Thẩm Hạo ngưng mắt nhìn eo của nàng,
mở miệng: “Ta vừa sờ liền biết.” Ngón tay đi vào bên trong một chút, xốc mép áo, như ý đi vào, sờ đến da thịt bóng loáng tinh tế mịn màng.
Từng cái véo nhẹ, chậm rãi hoạt động, hô hấp hắn nhíu chặt, đụng phải
cái yếm của nàng, đột nhiên nhớ tới ngày ấy hắn nằm bên cạnh nàng, kẹp
lấy thân thể của nàng, đầu vai nàng hơi lộ ra, cảnh đẹp trắng muốt
trước ngực.
Hòa Sinh ăn đến chăm chú, chỉ cảm thấy cực kỳ ngứa, bị hắn làm cho cười khanh khách, quay đầu hỏi hắn: “Có béo không?”
”Không béo.” Thẩm Hạo bị khiêu khích, không chịu lấy tay ra, ánh mắt si
ngốc nhìn nàng. Tay kia múc canh, Hòa Sinh sáp lên trước, run rẩy môi
uống. Thấy hắn dịch phương hướng, đưa tới trong miệng mình, nhấp mấy
ngụm.
Hòa Sinh chờ hắn uống xong, đột nhiên thấy hắn để muỗng canh xuống, đè
đầu nàng lại, cúi đầu hôn môi, đầu lưỡi khẽ duỗi, mở hàm răng của nàng
ra, nước canh ồ ồ đút tới trong miệng nàng.
Lực đạo bên hông của hắn lúc nhẹ lúc nặng, lòng bàn tay nóng hổi dán
lên, nhiều lần nhào nặn. Ban đầu nàng sợ ngứa, luôn nhịn không được cười ra tiếng, cười một tiếng, phần môi liền bị đầu lưỡi của hắn tàn sát bừa bãi liếm láp. Về sau không ngứa, cảm thấy thân thể giống như là có hỏa
thiêu, trong cổ họng nghẹn bốc ra bên ngoài, nhịn không được thấp giọng kêu lên.
Thẩm Hạo sững sờ, dừng lại mấy giây, một chút kéo nàng qua ôm ở trên đùi.
Nàng ngồi nghiêng ở trên người hắn, mặt mũi đỏ bừng, bị hắn hôn đến cả người mềm yếu vô lực.
Giãy giụa hồi lâu mới lưu luyến không rời khỏi môi của nàng, ánh mắt mê
ly, nói khẽ: “Ba năm ngày không hôn môi, lại lâu như cách hơn nửa năm
vậy.” Ước gì có thể mỗi ngày cùng nàng thân mật, rồi lại sợ mình cầm giữ không được, phóng túng bản thân mỗi năm ngày âu yếm, nhưng lại cảm thấy không đủ.
Như vậy, thật sự rất gian nan.
Thấy nàng thở hổn hển, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ta hôn nàng như vậy, hiện tại có thể chịu đựng được không?”
Bên tai vọng lại âm thanh thở gấp của nàng, nàng nửa ngồi ở trên đùi,
vật giữa hai chân và nàng nằm cạnh nhau, cúi đầu nhìn lên, dĩ nhiên đã
có phản ứng.
Hòa Sinh gật gật đầu, “Sẽ không thở được.”
Thẩm Hạo nhìn môi mỏng đỏ thắm của nàng, khuôn mặt như say rượu, không
tự chủ được nuốt nước miếng. Biết mình nên định thần rồi, bằng không sẽ
không khống chế được.
Đỡ nàng đứng dậy ngồi xuống ghế, nói cho nàng biết chuyện tứ hôn.
Hòa Sinh kinh ngạc, trong lòng không nói nên lời là vui mừng hay là cảm giác hạt bụi rơi xuống đất an ổn, trong lúc nhất thời có chút mê mang,
nhớ tới chuyện săn bắn mùa thu, hỏi hắn: “Thánh Nhân muốn nhìn ta, ý tứ
chính là muốn xem ta biểu hiện như thế nào, đúng không? Nếu như ta biểu
hiện tốt, liền có thể gả cho huynh, biểu hiện không tốt, liền không thể
gả cho huynh.”
Lý giải của nàng có chút ngoài dự đoán, nhưng cũng không sai. Thẩm Hạo khen nàng: “Thật thông minh.”
Hắn đối với nàng tốt như vậy, lại muốn lấy nàng như vậy, nàng nhất định không thể để cho hắn thất vọng. Hòa Sinh quyết định, kéo tay hắn, chăm
chú nghiêm túc: “Ta sẽ biểu hiện thật tốt, tuyệt sẽ không cho huynh mất
mặt.”
Thẩm Hạo “ừ” một tiếng.
Nói chuyện Tiểu Thập Tam muốn tới trong phủ chơi đùa, Hòa Sinh nghe
xong, đem chuyện mấy ngày qua Minh Nghi cũng nói muốn đến phủ, mày Thẩm
Hạo nhíu lại rõ cao.
”Như vậy cũng tốt, tốt nhất tụ tập một ngày, một lần giải quyết cả hai.”
Hòa Sinh: “Huynh không thích tiểu hài tử sao?”
Thẩm Hạo kéo bả vai nàng qua, cười: “Nếu là tiểu hài tử của hai ta, ta
tự nhiên thích. Tiểu Thập Tam và Minh Nghi đều thích bám người, chiếm
thời gian chung đụng của ta với nàng, ta đương nhiên mất hứng.”
Hòa Sinh cười hắn phát cáu đùa nghịch tiểu hài tử.
Buổi chiều Thẩm Hạo đi ra ngoài, Mai Vinh ở chính sự đường chờ hắn. Thẩm Hạo biết không thể gạt được, đem chuyện cầu tứ hôn hôm nay nói ra, Mai
Vinh quả nhiên lông mày nhíu chặt.
”Bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ thái tử và tam điện hạ sẽ phát lực chiếm chức ngọc đài giam tự nhất.”
Thẩm Hạo sớm đã làm tốt dự định vẹn toàn, nhưng chuyện bây giờ còn chưa
sáng tỏ, không tiện nói ra. Chỉ khuyên Mai Vinh, nói: “Cậu lại chưa từng nghĩ tới, nếu như lúc này chúng ta cầm chức giam tự, mũi nhọn đại ca và Tam đệ chắc chắn trực tiếp chỉ vào ta. Ta bởi vì đã phong vương, bên
ngoài không có tư cách cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, một khi đã có động
tác, bọn họ chắc chắn thu hỏa để đối phó ta.”
Mai Vinh hỏi hắn, “Nhưng ngươi sớm muộn gì cũng phải ra mặt tranh đoạt cùng bọn họ.”
Thẩm Hạo cười nhìn hắn, hỏi lại: “Cậu, ta chỉ hỏi ngươi, lúc trước Thánh Nhân vì sao không lập ta làm thái tử?”
Mai vinh có chút lúng túng, đáp: “. . . Bởi vì ngươi không gần nữ sắc, không có con nối dõi.”
Thẩm Hạo gật đầu, “Nhưng điều này, tư chất tranh đoạt ngôi vị hoàng đế,
đại ca và Tam đệ liền có thể đè lên đầu ta. Nhưng bây giờ bất đồng, đợi
ta có con nối dõi, đến lúc đó lại chính thức làm rõ, mới là thượng
sách.”
Mai Vinh lại hỏi: “rốt cuộc lúc nào. . . Có thể có tiểu thế tử . . .”
Thẩm Hạo không nói. Cái này, hắn thật đúng là không làm chủ được, phải hỏi nàng thôi.
Mai Vinh nghĩ đến lời đồn mấy ngày gần đây ở Vọng Kinh, nghĩ thầm trước
hết giải quyết vấn đề con nối dõi quả thật là việc trọng yếu nhất. Chỉ
là nghĩ đến chuyện ngọc đài giam tự, vẫn cảm thấy quá mức đáng tiếc.
Thẩm Hạo nhìn thấu tâm tư trong lòng ông, mở miệng an ủi: “Cậu, giam tự
chức, bọn họ muốn thì cho bọn họ, dù sao không dùng được mấy ngày, giam
tự vị, vẫn là sẽ rơi vào trong tay chúng ta.”
Mai Vinh nghe ngữ khí hắn giống như đã tính trước, biết hắn không phải
người khoác lác, không có mười phần nắm chắc sẽ không dám nói như vậy.
Thở dài, nên cũng không nghĩ đến nữa.
•
Vết thương trên tay Hòa Sinh rốt cuộc cũng khỏi hẳn, cầu xin Thẩm Hạo mang nàng xuất phủ thăm Vệ Lâm.
Bởi vì lấy lí do tay nàng bị thương, Thẩm Hạo không cho nàng đi ra
ngoài, vài ngày trước Tống Dao thượng kinh, ước định xong thời gian, thả chim bồ câu cho Vệ Lâm và Tống Dao. Thư mặc dù đã giải thích, nhưng vẫn cảm thấy không được, sau lại hẹn ngày khác, lần này nói cái gì cũng
không thể lỡ hẹn.
Thẩm Hạo vừa vặn muốn đi gặp Mạc Bắc tứ vương tử, mang theo nàng cùng đi Lâm Lang Viên.
Trên đường gặp được xe ngựa Thẩm Mậu, Thẩm Mậu bởi vì mượn mưu kế Vệ Cẩm Chi, tranh được chức đài giam tự, rất là cao hứng, thấy Thẩm Hạo xuất
hành, nhớ tới chuyện lần trước, có chút không cam lòng.
Xuống xe ngựa, chặn đoàn xe, đụng tới cửa sổ xe, ngón tay gõ ra hiệu, ánh mắt nhìn vào bên trong.
Hòa Sinh ngồi kế cửa sổ xe, chợt thấy một cái đầu người sáp đến, cười không có hảo ý, lúc này lại càng hoảng sợ.
Thẩm Hạo giận dữ hất rèm lên, che cửa sổ xe cực kỳ chặt chẽ, vén áo bào xuống xe.
Vốn không muốn để ý tới Thẩm Mậu, nghĩ đến lạnh nhạt hắn nửa khắc, hắn
sẽ biết điều tránh ra, lại không nghĩ đến đệ đệ này lại chẳng biết xấu
hổ như thế.
Thẩm Mậu cười hì hì chào hỏi, “Nhị ca, ta còn tưởng rằng ngươi cố ý không để ý tới ta chứ, hại ta thương tâm rất lâu.”
Thẩm Hạo rủ ánh mắt xuống, đụng vào bội kiếm bên hông, niết tua kiếm
trong tay, “Tam đệ, có thời gian rỗi, không bằng quan tâm chính vụ châu
đông nhiều chút, sổ con vạch tội cấp dưới của ngươi, đã chồng chất như
núi, nếu như ngươi muốn nhìn, ngày mai ta liền sai người sao chép, đưa
đến trong phủ ngươi.”
Thẩm Mậu nghẹn họng. Trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại chỉ có thể cung kính nịnh nọt. Con ngươi đảo một vòng, hướng trước ngực Thẩm Hạo vỗ một cái, hặc hặc cười: “Nhị ca khách khí, Tam đệ ta đây trở về phủ xử lý công việc châu đông, không cản đường nữa, lập tức thông
đường lớn cho nhị ca.”
Thẩm Hạo mặc kệ hắn, lên xe dặn dò người tiếp tục đi tới.
Đợi xe ngựa rời đi, Thẩm Mậu cũng dặn người quay đầu hồi phủ. Tay áo
phía dưới rút ra chiếc khăn vừa rồi lấy từ chỗ Thẩm Hạo, dương dương đắc ý.
Ngày thường nhìn hắn có khi nào dùng khăn này, cũng không biết có cái gì ly kỳ. Mở ra vừa nhìn, đúng là thêu thùa không ra cái gì, thật sự
không cách nào vừa mắt.
Trở về phủ, Thẩm Mậu chưa nói tới chuyện trên đường chôm được khăn tay
của người khác, giống như hiến vật quý đưa khăn cho Vệ Cẩm Chi, hỏi:“Ngươi xem cái khăn này đi, có phải xấu đến mức làm cho người ta há hốc
mồm hay không “.
Vệ Cẩm Chi cúi đầu nhìn kỹ hình ngọc trên khăn, ánh mắt nghiêng qua nhìn thấy thêu thùa trên khăn, trong lòng trì trệ, bóp khăn trong tay, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Thẩm Mậu thấy hắn sững sờ, vẻ mặt cứng ngắc, giống như nhìn thấy đồ vật
cực kỳ khủng khiếp, đẩy hắn một chút, “Này, đồ xấu như vậy, có cái gì
hay mà nhìn.”
Đổi lại bình thường, Vệ Cẩm Chi chắc chắn trả lời một câu “Đẹp hơn ngươi”, hôm nay lại hiếm khi trầm mặc.
Sau nửa ngày, hắn ngẩng đầu hỏi, trong ánh mắt chính là vẻ mừng rỡ mà Thẩm Mậu chưa bao giờ thấy qua .
”Khăn ngươi từ đâu lấy được?”
Thẩm Mậu cho là hắn điên rồi, đưa tay kéo khăn muốn vứt bỏ, thế nhưng hắn lại nắm thật chặt không chịu buông tay.
Thẩm Mậu lui ra phía sau một bước, không dám nói là từ chỗ Thẩm Hạo lấy
về, sợ Vệ Cẩm Chi tức giận. Hai tay chống đỡ cái ót, liếc mắt sang một
bên, “Ừ, bạn thân ta tặng.”
Vệ Cẩm Chi ngữ khí lãnh đạm: “Tam điện hạ, lúc nói dối phải nhìn mắt đối phương, giọng thành khẩn, ba phần giả bảy phần thật, mới có thể gạt
người. Cho ngươi nhìn gương luyện trăm lần, ngươi hôm nay liền qua loa
ta như vậy? “
Thẩm Mậu chậc chậc miệng, ấm ức nhìn hắn, ngữ khí rất nhanh, cơ hồ không người nào có thể nghe rõ ràng: “Là ta trộm từ chỗ nhị ca đó.”
Vệ Cẩm Chi nghe được hai chữ “Nhị ca”, hỏi hắn: “Khăn này là của Nhị Điện hạ sao?”
Thẩm Mậu uốn éo cái cổ, nhanh chóng gật đầu một cái. Liền nhất thời ngứa tay, lấy chơi mà thôi. Vốn tưởng rằng là khăn gì quý báu, thì ra là vật xấu như vậy, sớm biết như vậy sẽ không trộm, còn bị Vệ Cẩm Chi chửi
mắng một trận.
Vệ Cẩm Chi không nói chuyện, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng nghỉ, cầm
hộp gấm tới, đặt trên bàn, lấy ra thứ đồ vật tầng tầng bao quanh trong
hộp ra-- cũng là một cái khăn lụa.
Đây là chiếc khắn hắn lần đầu tiên gặp được nàng nhặt được. Nhăn nhăn
nhó nhó, hẳn là trong khuê phòng nàng làm tiêu khiển. Hắn chưa bao giờ
thấy qua thêu công xấu như thế, nhưng cũng vui vẻ mang theo nó trên
người.
Chỉ cần là người trong lòng thêu, dù xấu thế nào, cũng có thể giống như bảo bối.
So sánh hai cái với nhau, Vệ Cẩm Chi cơ hồ có thể khẳng định, thêu thùa phía trên, là từ tay một người
Hắn đứng lên, từng bước đi đến trước mặt Thẩm Mậu, Thẩm Mậu chân tay
luống cuống, hai tay không biết nên để vào đâu, ôm chặt cổ, trừng hắn:“Chỉ lấy có cái khăn thôi mà, ngươi đừng đến. . . Đừng véo ta mà. . .”
Vệ Cẩm Chi cúi người, mỗi chữ mỗi câu, ngữ khí lạnh lẽo: “Ta hỏi lại
ngươi một lần cuối cùng, Tam điện hạ, khăn này, có phải là của Nhị Điện
hạ hay không?”
Đáng thương Thẩm Mậu một đại nam nhân, ngày thường vũ đao lộng thương
đánh nhau mắng chửi người cực kì lợi hại, nhưng vóc người hắn lại thấp
hơn Vệ Cẩm Chi một đoạn, thấp hơn một cái đầu.
”Là của nhị ca. Ta lập tức trả lại!”
Vệ Cẩm Chi cơ hồ mừng rỡ như điên. Sau đó lại nghi hoặc khó hiểu. Vì sao Bình Lăng Vương lại có khăn tay nàng thêu ?
Trong đầu cơ hồ lập tức nhảy ra một đáp án, xuất phát từ bản năng, hắn không dám suy nghĩ nữa.
”Tam điện hạ, làm phiền ngươi đi tra một chút, cô nương trong Bình Lăng
vương phủ, là Nhị Điện hạ từ đâu mang về, tất cả mọi chuyện về vị cô
nương này, một điều cũng không được bỏ sót, ta toàn bộ phải biết rõ.”
Thẩm Mậu gật gật đầu. Không quan tâm Vệ Cẩm Chi nổi điên cái gì, muốn
hắn tra, hắn liền tra, dù sao đừng trút giận lên hắn là được.