Thời gian học chữ được định vào giờ tuất mỗi ngày. Sau khi ăn cơm tối xong,
Hòa Sinh đúng giờ đến thư phòng đợi Thẩm Hạo hồi phủ.
Hắn trước dạy nàng đọc chữ, cầm 'Tam Tự Kinh', 'Thiên Tự Văn' bảo nàng trước nhận thức đọc thuộc lòng. Thẩm Hạo đọc, kiên nhẫn cẩn thận, Hòa
Sinh đọc theo, chăm chú chịu khó. Vừa mới bắt đầu nàng đọc không như ý
lắm, đợi về sau chậm rãi đọc, học ngữ điệu của hắn, từng chữ từng chữ,
thanh thúy lọt vào tai.
Từ bên dưới cửa sổ thư phòng, liền có thể nghe thấy tiếng đọc bài một
trước một sau của hai người. mọi người vương phủ cảm thấy kỳ lạ quý
hiếm, Bùi Lương với tư cách tổng quản, thỉnh thoảng đến nhàn tình nhã
trí, nói với mấy người phía trước, ngẩng đầu đắc ý nói: “Các ngươi là
không có nghe qua, tóm lại ta đã mấy năm nay rồi, từ nhỏ đi theo vương
gia, vẫn là lần đầu thấy gia cầm 'Tam Tự Kinh', 'Thiên Tự Văn' đọc kiên
nhẫn như vậy. Ai ôi!!!, nhìn bộ dạng hâm mộ này của các ngươi kìa, một
đám hán tử thô tục, chẳng lẽ còn muốn gia dạy sao! Kiếp sau đầu thai cho tốt, làm đại cô nương xinh xắn, có lẽ còn có thể có cơ hội!”
Hòa Sinh rất dụng công, học tập từ sớm đến tối, một ngày trước đã dạy, sau một ngày đến kiểm tra, đều có thể lưu loát nói nhận ra.
Cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, bắt đầu để trong lòng nhận xét
của hắn, chỉ cần có một câu khẳng định của hắn nàng liền an tâm tựa như
ăn định tâm hoàn.
Thỉnh thoảng Thẩm Hạo khen nàng một câu có thiên phú, trong lòng nàng
tựa như lau mật đường, không biết ngày đêm, tay không rời sách, cảm
thấy còn phải cố gắng hơn chút nữa, còn muốn nghe hắn khen nhiều hơn
nữa.
Thúy Ngọc ở bên nhìn, cảm thán trước kia không có nhìn ra, thì ra
trong xương cốt cô nương còn có mạnh mẽ như vậy, học từ đông sang tây,
đọc như không muốn sống nữa vậy.
Hòa Sinh thích thú, dần dần bắt đầu không thỏa mãn với việc biết chữ,
nàng còn muốn tiến thêm một bước. Cầu khẩn Thẩm Hạo dạy nàng viết chữ,
Thẩm Hạo hỏi, “Biết viết tên của mình không?”
Hòa Sinh gật đầu, cái này nàng biết!
Đề bút chấm mực, ngượng nghịu hai chữ, muốn bao nhiêu xấu thì có bấy
nhiêu xấu. Thẩm Hạo nhíu khuôn mặt lại, như là đấu tranh thật lớn trong
lòng, một chữ Khải xuống tay, viết xuống hai chữ to vừa mạnh mẽ vừa mềm
mại.
”Hai chữ này rất quan trọng, học nótrước đi.” -- nàng viết tên của
mình xấu như vậy, lẽ ra trước nên uốn nắn cải tạo, nhưng tư tâm quấy
phá, vẫn quyết địnhsẽ dạy sau.
Hòa Sinh chiếu theo nét bút của hắn, một ngang một sổ sao chép lại,
chữ thứ nhất khá tốt, còn có thể phảng phất giống sáu bảy phần, đến chữ
thứ hai, kết cấu phức tạp, viết như thế nào cũng viết không tốt.
Hòa Sinh ngẩng đầu hỏi, “Hai chữ này là cái gì, có ý nghĩa gì?”
Thẩm Hạo bước thong thả ra phía sau nàng, quét mắt lên chữ thất linh
bát lạc trên bàn, cũng không đáp lại. Đưa tay dựng bút lông thẳng lên,
đặt vào tay nàng, bàn tay khẽ vuốt mu bàn tay nàng, nắm bàn tay trắng
nõn mềm mại nhỏ bé của nàng vào lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Chúng ta
cùng nhau luyện.”
Chỉ nhẹ nhàng chạm nhau, lửa đốt nóng bỏng ấm áp. Hắn ôm nàng từ phía
sau lưng, một tay vòng ngang hông nàng, một tay phủ lên trên mu bàn tay
nàng, cầm bút vẽ một cái, gần gũi tình cảm thâm sâu.
Lúc trước chưa từng có thể ngờ tới, luyện chữ có thể có hương vị mập
mờ mềm mại như lần này. Thẩm Hạo cắn lỗ tai nàng, “Cùng ta đọc-- Thẩm -- Hạo”
Hòa Sinh xấu hổ, thì ra là dạy tên hắn.
Thẩm Hạo bóp tay nàng, “Mau đọc một lần cho ta nghe.”
Hòa Sinh nhỏ giọng đọc, Thẩm Hạo hài lòng gật đầu, nói: “Có thể không
nhận thức không viết được chữ nào bất, nhưng hai chữ này phải ghi nhớ
trong lòng. Trong lúc rảnh rỗi, liền lấy ra đọc đọc, có thể bảo vệ kéo
dài tuổi thọ đó.”
Vẻ mặt hắn quả thực đứng đắn, Hòa Sinh xùy hắn: “Lừa gạt người.”
Thẩm Hạo dời tay, trên giấy vừa viết xuống hai chữ. Hòa Sinh nhạy bén, hỏi trước hắn, “Hai chữ này là chữ gì ?”
Thẩm Hạo cười: “Phu -- quân --, bốn chữ song song, chính là Thẩm Hạo
phu quân, nàng tự viết một lần, viết thôi không được, còn phải đọc nữa.”
Hòa Sinh cực kỳ xấu hổ, dựa theo viết một lần, nhẹ nhàng đọc một lần,
hắn ngại không đủ, “Học tập phải chăm chú nghiêm túc, không được lười
biếng. Lớn tiếng đọc, tập luyện nhiều vào, mới có thể nhớ kỹ.”
Hòa Sinh không có cách nào khác, hắn là sư phụ, hắn định đoạt.
“. . . Thẩm Hạo phu quân -- Thẩm Hạo phu quân. . .”
Thẩm Hạo nghe thanh tai vui lòng, học lão phu tử, mân mê cằm, “Trẻ con dễ dạy.”
Hòa Sinh mặt đỏ tới mang tai, người này chính là cái chày gỗ đuổi theo hồ cầm -- quá không đứng đắn.
•
Trong cung Đức Phi sai người đến truyền, nói là mấy ngày qua trăm điều nhàm chán, bảo Hòa Sinh tiến cung bồi bà.
Chỉ truyền một mình Hòa Sinh, trên nửa đường đụng phải Thẩm Hạo hạ
triều trở về, thấy là xe ngựa nhà mình, hỏi qua nguyên do, vén rèm, lên
xe ngựa ngồi xuống đi theo.
Đến trong nội cung, Đức Phi thấy Thẩm Hạo cũng tới, triều phục trên
người không cởi. Cho lui mọi người, “Chẳng lẽ ta còn có thể ăn nàng hay
sao?”
Thẩm Hạo ngồi xuống bên cạnh, “Không thể nào, thật sự là nhi tử lo
lắng mẫu phi, vừa vặn gặp Hòa Sinh tiến cung, liền cùng đi.”
Hòa Sinh chọc chọc, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy có chút lúng túng.
Đức Phi vẫy tay, bảo nàng qua ngồi trên, quay đầu nói với Thẩm Hạo, “Tiểu Thập Tam ở bên trong, ngươi đi xem hắn một chút.”
Tiểu Thập Tam là nhi tử Thục tần, năm nay ba tuổi, Thục tần khó sinh mà chết, Thánh Nhân chỉ thị Đức Phi nuôi dưỡng.
Lý do này tìm thật tốt, rõ ràng là muốn đuổi hắn đi. Thẩm Hạo đi cũng
không được, không đi cũng không được, trước khi đi nói với Hòa Sinh: “Ta qua đó rồi về, mẫu phi hỏi nàng cái gì, nàngliền đáp cái đó.”
Hòa Sinh cúi đầu đáp ứng.
Trong điện nhất thời không nói chuyện. Hòa Sinh đánh bạo, tận lực làm
cho mình thả lỏng, đáp lời: “Đức Phi nương nương, cám ơn người lần trước tặng ngọc tượng, rất tinh xảo rất đẹp, mọi người gặp qua đều khen.”
Đức Phi nhìn bên mặt nàng, “Nhìn thấy xinh xắn đơn giản là tốt gỗ hơn tốt nước sơn, hiển linh mới là tốt.”
Hòa Sinh nhu thuận nói: “Đúng, người nói cũng đúng.”
Đức Phi nhíu mi, nha đầu kia là giả bộ lỗ mãng hay là thật ngốc? Hôm
nay gọi nàng, đơn giản chính là vì chuyện này. Quanh co lòng vòng hỏi
vài câu sinh hoạt ở vương phủ, Hòa Sinh từng cái trả lời, trung quy
trung củ.(Ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, quá coi trọng các quy củ, không hợp thời.)
Thật ra cũng không có gì phải sợ. Hòa Sinh vụng trộm nhìn Đức Phi, bà
là mẫu phi của Thẩm Hạo, giữa lông mày của hai mẹ con có chút giống
nhau, tuy rằng đều thích nghiêm mặt, nhưng nhìn nhiều vài lần, vẫn có
thể nhìn ra cảm giác thân thiết.
Thật vất vả hơi dỡ xuống trái tim phòng phòng bị, đột nhiên nghe được Đức Phi hỏi: “Ngươi và hắn, có tốt không?”
Hòa Sinh lờ mờ, nhẹ gật đầu, “Vương gia đối đãi con, tốt lắm.”
Ai hỏi cái này đâu, Đức Phi có chút gấp, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, ánh mắt nghiêm túc, “Ta là hỏi chuyện phu thê.”
Hòa Sinh có một chút xấu hổ, nguyên lai tưởng nương nương là một
người nghiêm túc trang tĩnh, nói chuyện thở ra hít vào cũng có bài bản
hẳn hoi, làm thế nào lại hỏi ra chuyện như vậy, làmngười muốn tránh cũng không được, cực kỳ xấu hổ đó.
Đức Phi thấy trên mặt nàng đỏ lên, lỗ tai đều là màu đỏ, biết là thẹn
thùng, thích thú thả nhẹ âm điệu, tình ý sâu xa nói: “Ngươi mới đến
không lâu, ta hỏi như vậy, quả thật là đường đột. Làm mẫu thân, đều hi
vọng nhi nữ tốt, hắn hiện nay trong phủ chỉ có một mình ngươi, chuyện
con nối dõi, liền toàn bộ gánh ở trên người của ngươi rồi.”
Hòa Sinh chôn vùi cổ, không biết nên trả lời như thế nào, trong bụng
suy nghĩ ngàn vạn lần, vẫn là dùng trả lời giống như dầu bôi trơn vạn
kim đáp lại: “Nương nương lo nghĩ rồi.”
Bà lo nghĩ có cái gì hữu dụng, phải hai người bọn họ hao tổn tinh thần hao tâm tổn trí mới được, sớm ngày nhảy ra tôn tử, cho bà ba năm ôm hai đứa, tôn tử tôn nữ đầy đủ hết, đó mới là thật tốt!
Đức Phi mặt mũi tràn đầy tha thiết, lại hỏi: “Hắn mấy ngày mới đi
phòng ngươi một lần? Một lần bao lâu, có chỗ nào không ổn không?” Nha
đầu kia nhìn xinh đẹp, rất dễ dàng e lệ, cũng không biết có hiểu việc
này hay không.
Thật sự là gấp đến độ hoảng sợ, ước gì có thể hỏi được cụ thể cẩn thận chút ít. Lần trước muốn phái Thị Như qua, cũng là vì chuyện tế nhị này. Thị Như vốn là ma ma năm ấy chuẩn bị dạy bảo hắn, về sau thật sự không
cách nào gần người, lúc này mới thôi.
Hòa Sinh giống như là hồ lô cưa miệng, cả buổi không nhả ra được lời nào.
Đức Phi bất đắc dĩ, ra bên ngoài quát lên. Ngoài cửa Thị Nhị đang cầm
bao quần áo, cực kỳ chặt chẽ, cung kính đưa qua. Đức Phi nhét bao quần
áo vào trong ngực Hòa Sinh, hỏi: “Có từng biết chữ?”
Hòa Sinh do dự, đáp: “Nhận thức được.” Tuy rằng hiện tại nhận biết
không nhiều lắm, nhưng sau này sẽ toàn bộ nhận biết hết. Nàng có một sư
phụ, không lo không học được.
Đức Phi gật gật đầu, ôm tay nàng, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói: “Nhớ.. Nhớ,
hồi phủ rồi hãy mở ra xem, nếu như ngươi không hiểu ý vị của đồ bên
trong, thì đi hỏi Hạo nhi. Hai người cùng nhau nghiên cứu, mới có thú
vị.”
Hòa Sinh nhớ kỹ. Đức Phi có chút mệt mỏi, bảo Thị Nhị mang nàng xuống dưới.
Không đến một phút đồng hồ, Thẩm Hạo đã trở về. Tiểu Thập Tam đi theo
phía sau hắn, hấp tấp lôi kéo vạt áo, bước chân không quá vững.
Đức Phi ôm Tiểu Thập Tam vào trong ngực trêu chọc, Thẩm Hạo quét mắt vào trong điện, hỏi: “Mẫu phi, Hòa Sinh đâu?”
Đức Phi liếc hắn một cái, “Không lạc đâu, ở Duyên Xuân Các chờ.”
Thẩm Hạo ngồi xuống, bên cạnh Tiểu Thập Tam vươn ra tay, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú la hét: “Muốn Nhị ca ôm.”
Đức Phi buông tiểu Thập Tam ra, tiểu Thập Tam từ trên đùi bà có thứ tự bò xuống, tiến lên ôm lấy đầu gối Thẩm Hạo, ngẩng lên khuôn mặt béo ục ục, “Nhị ca, ôm ôm.”
Bởi vì nguyên nhân cổ quái từ nhỏ, Thẩm Hạo rất không thích cùng người thân cận, nhất là tiếp xúc thân thể, cau mày nhìn Tiểu Thập Tam, cũng
không ôm hắn, mở ra bàn tay để cho hắn lôi kéo chơi.
Đức Phi nói, “Sau này ngươi cũng phải làm cha, Tiểu Thập Tam thích
ngươi, ngươi nên ôm nó nhiều hơn, ôm thuận tay, sau này ôm con của mình, cũng không luống cuống.”
Thẩm Hạo cúi đầu, do dự hồi lâu, sau nửa ngày đưa tay ôm Tiểu Thập Tam đặt ở trên đùi. Tiểu Thập Tam cao hứng cực kỳ, ôm hôn chà nước miếng
lên mặt hắn.
Đức Phi biết hắn thích sạch sẽ, vội vàng gọi người ôm Tiểu Thập Tam
xuống dưới. Thẩm Hạo xám xịt, lấy khăn tay ra lau mặt, vô thức lấy ra
cái khăn thường dùng kia, suy nghĩ một chút, vừa thả trở về, dùng tay áo triều phục lau.
Đức Phi mỉm cười, nhìn hắn luống cuống tay chân lau mặt, hỏi: “Người khác hôn ngươi, ngươi cũng như vậy?”
Hắn lập tức hiểu “người khác” là chỉ Hòa Sinh, Thẩm Hạo xấu hổ và giận dữ: “Mẫu phi!”
Đức Phi bất mãn quay mặt qua chỗ khác, “Mẫu phi muốn ôm tôn tử.”
Thẩm Hạo lau mặt xong, hỏi: “Mẫu phi vừa rồi lưu Hòa Sinh, chẳng lẽ là cũng nói chuyện này?”
Đức Phi rất hào phóng mà thừa nhận, “Nàng da mặt mỏng, không thể nghe loại sự tình này.”
Thẩm Hạo cơ hồ có thể tưởng tượng dáng vẻ nàng nghiêng đầu cắn môi xấu hổ, vốn không muốn tiếp tục thảo luậnnhưng trong lòng ngứa ngứa, cuối
cùng vẫn hỏi: “Nàng nói như thế nào?”
Đức Phi cười một tiếng, “Tự ngươi hỏi đi.”
Lúc hồi phủ, Thẩm Hạo vốn muốn hỏi nàng, bất đắc dĩ trên đường gặp
phải chính vụ cần xử lý gấp, đành phải vội vàng rời khỏi, Hòa Sinh một
người trở về phủ.
Đợi đếnbuổi tối học chữ, Hòa Sinh ở thư phòng chờ hắn, chống cằm nhìn
triện hương * đốt trên giá cắm nến, khói mảnh lượn lờ ra bên ngoài xoay
tròn, đốt cả đế chân nến thì hắn vừa vặn trở về.
Cởi xuống ngọc quan, cởi áo bào đổi thường phục, cổ áo rộng lùng
thùng, Hòa Sinh giương mắt nhìn lên, liền có thể thấy bộ ngực cường
tráng của hắn.
Thẩm Hạo uống một ngụm trà, hỏi: “Hôm nay muốn học cái gì, 'Kinh Thi'?”
Hòa Sinh nhớ tới lúc rời cung Đức Phi giao cho, để bao quần áo xuống
bàn, buổi chiều quay về chưa kịp nhìn bên trong là cái gì, nếu như nương nương nói là đáng giá tìm tòi nghiên cứu học tập, vậy khẳng định là thứ tốt.
Trùng trùng điệp điệp cởi bỏ, dây cột cực kỳ chắc, ngón tay cũng đau,
rốt cuộc trông thấy đồ vật trong bao quần áo -- nhìn, hình như là một
vài quyển sách màu sắc rực rỡ ?
Trên bàn không có đốt đèn, có chút lờ mờ, Hòa Sinh cũng không có
nhìn rõ ràng rốt cuộc là sách gì, tiện tay rút một quyển đưa lên trước
mặt Thẩm Hạo, cười: “Hôm nay chúng ta học cái này!”
Vừa nói xong, giương mắt thoáng nhìn sắc mặt hắn không đúng, Hòa Sinh
hỏi: “Làm sao vậy?” Chẳng lẽ còn có sách vở hắn không biết sao?
Thẩm Hạo nhẫn nhịn cả buổi, gõ gõ ngón tay, đặt sách trước mặt nàng,
giọng nói giống như là từ trong kẽ răng nặn ra: “Đây là Xuân Cung Đồ.”