Độc Sủng Ái Phi

Chương 35: Chương 35




Tuệ Tâm và Y Vân đứng nép vào một bên để đảm bảo rằng không bị hai người kia nhìn thấy. Tuệ Tâm nhíu mày, cố dỏng tai nghe hai người họ đang nios gì, nhưng vì khoảng cách quá xa nên những gì nàng làm đều là vô ích.

“Y Vân, ngươi nghĩ xem bọn họ đang nói chuyện gì?”

“Nô tì không biết.” Y Vân thì thầm. “Nhưng nhìn dáng vẻ lén lút của họ, chắc chắn không phải là điều gì tốt đẹp. Nương nương, ngày hôm nay, thái độ của hoàng hậu rất lạ, ban đêm hai người bọn họ lại hẹn nhau ở nơi vắng vẻ như thế này. Nương nương, chuyện có người ám hại khiến nương nương không giữ được hoàng tự không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”

Tuệ Tâm mím môi, bàn tay nắm chặt, đôi mắt không ngừng nhìn về phía hoàng hậu và Tiểu Trác Tử. Là thật sao? Người đã ám hại nàng là người mà nàng vẫn luôn tin tưởng?

Khi Tiểu Trác Tử trở về phòng thì đã khuya, vừa mở cửa bước vào phòng thì có người vỗ vai hắn từ phía sau, khiến hắn giật nảy mình.

“Nhìn ngươi xem, có cần phải như vậy không? Làm gì mà lấm lét như ăn trộm bị bắt gặp vậy chứ?” Thái giám Phí Thanh nhìn gương mặt hốt hoảng đến mức trắng bệch của Tiểu Trác Tử, thấy trong lòng cũng hốt hoảng theo. “Ngươi đi đâu nãy giờ vậy? Nương nương cho gọi ngươi kìa.”

“Được được, đi đây, đi ngay đây.” Tiểu Trác Tử cười cười, quẹt mồ hôi lau trên trán, vội vàng tìm đến tẩm điện của Tuệ Tâm.

“Nương nương cho gọi nô tài ạ?” Tiểu Trác Tử tuy không hiểu tại sao đột nhiên Tuệ Tâm lại cho gọi mình vào lúc đêm muộn như thế này, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng hắn thấy lạ khi lên tiếng đã được một lúc rồi mà Tuệ Tâm vẫn chống tay lên cằm, đôi mắt nhắm hờ như thể đang ngủ. Hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt nói.

“Tiểu Trác Tử, ngươi đi đâu cả buổi tối vậy, ta cho người tới gọi ngươi mấy lần nhưng đều không thấy ngươi ở trong phòng.”

“Mong nương nương tha tội, là do tối nay tiểu nhân không biết ăn nhầm phải cái gì, đau bụng cả đêm, sau khi đi mao xí xong liền tới tìm vị huynh đệ làm bên y phòng xin chút thuốc, thế nên mới để nương nương phải chờ.” Tiểu Trác Tử khấu đầu nói.

Nghe xong câu trả lời đó, đôi mắt của Tuệ Tâm liền tối đi, nàng nhanh như chớp cầm lấy tách trà bên tay mình, ném thẳng về phía Tiểu Trác Tử, chén trà vỡ tan thành từng mảnh, văng cả lên mặt của Tiểu Trác Tử khiến hắn khiếp đảm không hiểu vì sao, vội vàng khấu đầu sâu hơn, thậm chí còn không thể nào nói lên lời. Làm sao hắn có thể biết được tại sao tự nhiên nương nương của hắn lại nổi giận chứ?

Tuệ Tâm nhếch miệng cười lạnh, gằn giọng nói. “Đến giờ bổn cung mới biết ở giữa ngự hoa viên có mao xí, cũng lần đầu tiên biết được hoàng hậu nương nương là người của y phòng.”

Tiểu Trác Tử nghe Tuệ Tâm nói thế gương mặt lập tức xám ngoét, lắp bắp nói. “Nương…nương nương nói gì, tiểu nhân không hiểu.”

“Ngươi còn dám nói dối trước mặt nương nương? Nói, nửa đêm canh ba ngươi lén lút gặp hoàng hậu nương nương ở ngự hoa viên để làm gì?” Y Vân đứng bên cạnh lên tiếng, giọng nói vô cùng sắc lạnh.

Tiểu Trác Tử đầu cúi thấp càng sâu, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra, đôi mắt hắn đảo liên tục, nhưng lại không thể nghĩ ra được bất cứ lý do nào để biện hộ.

Tuệ Tâm cười lạnh, tiếng cười gằn lạnh lẽo vang lên rất nhỏ nhưng đủ rõ. “Bổn cung trước giờ đối với các ngươi không bạc, luôn hết lòng tin tưởng các ngươi, coi các ngươi như người thân của mình. Vậy mà ta lại không thể ngờ, người tâm phúc nhất của ta lại là kẻ phản phúc, ám hại đứa con còn chưa chào đời của ta. Qủa thực là nuôi ong tay áo.” Nàng càng nói càng lớn tiếng, đến những câu cuối cùng gần như đã hét lên.

“Nương nương, oan cho nô tài, nô tài thật sự không phải là người ám hại nương nương. Ơn nghĩa của nương nương đối với nô tài lớn như trời biển, sao nô tài có thể làm việc ăn cây táo rào cây lê như vậy chứ? Xin nương nương hãy tin tưởng nô tài, nô tài tuyệt đối không phải là người hạ độc nương nương.” Tiểu Trác Tử trong cơn hoảng loạn nói liền một mạch, sau đó khựng lại suy nghĩ một lúc liền tiếp tục kêu oan. “Hoàng hậu nương nương cũng không hề liên quan đến chuyện này, xin nương nương minh xét.””

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến hoàng hậu nương nương thì lại càng khiến nàng thêm phẫn uất. Người hãm hại nàng, là tỷ muội thân thiết nhất với nàng, là nô tài thân tín của nàng. Nàng siết chặt nắm đấm tay, dằn mạnh xuống bàn.

“Nói hay lắm, vậy ngươi nói đi, ngươi cùng hoàng hậu nương nương nói chuyện gì?”

“Chuyện này…” Tiểu Trác Tử ấp úng hồi lâu, mở miệng mấy lần nhưng rốt cuộc lại không thể nói được gì, chỉ đành bất lực nói “Tiểu nhân thật sự bị oan, xin nương nương minh xét.”

“Đủ rồi!” Tuệ Tâm đã chẳng còn hơi sức để tức giận nữa, nàng lạnh lùng nhìn Tiểu Trác Tử đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói. “Giải hắn xuống, nhốt lại, sáng sớm mai cho người đến mời hoàng hậu nương nương, nói rằng bổn cung đã tìm được kẻ ám hại hoàng tự.”

Tiểu Trác Tử nghe thấy Tuệ Tâm nói thế, mặt cắt không còn một giọt máu, vội vã gào hoảng lên. “Nương nương, nô tài bị oan, hoàng hậu nương nương bị oan. Nương nương, xin nương nương minh xét.”

Dù hắn có kêu oan thế nào đi chăng nữa thì cũng có ai tin hắn chứ? Một thị vệ dùng giẻ bịt miệng hắn lại để tránh cho hắn làm ồn, sau đó liền trói nghiến hắn lại đưa ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, hoàng hậu nghe tin báo liền vội vã tìm đến Thanh Y các, nét mặt vô cùng căng thẳng.

“Nghe nói muội đã tìm ra kẻ ám hại muội?”

“Đúng vậy.” Tuệ Tâm cười lạnh, nói với thị vệ đứng cạnh. “Đưa hắn lên đây.”

Quả nhiên, vừa nhìn thấy Tiểu Trác Tử bị hai thị vệ giải lên, gương mặt hoàng hậu lập tức biến sắc. Nàng ấp úng chỉ tay vào Tiểu Trác Tử, vẻ mặt không tin nổi nói.

“Người này…người này…”

Tuệ Tâm vừa quan sát vẻ mặt của hoàng hậu, vừa mỉm cười. “Đúng vậy, chính là tổng quản nội cung của muội, là nô tài thân tín của muội. Đúng là có nằm mơ cũng không ngờ tới.”

Hoàng hậu chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt hoang mang. “Vậy…vậy muội tính xử trí thế nào?”

Tuệ Tâm nhếch miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói. “Ám hại hoàng tự, giải đến hình bộ.”

“Hình bộ?” hoàng hậu gần như thất thanh kêu lên. Cung nhân phạm lỗi, thường thì chỉ bị đưa tới phủ nội vụ, chỉ có những ai là trọng phạm thì mới đưa tới hình bộ. Những người bị đưa vào hình bộ hầu hết đều cầm chắc cái chết, không những thế còn chết vô cùng thảm. “Muội muội, muội đã điều tra kĩ lưỡng chưa? Ý của ta là…liệu có thể nào có sự nhầm lẫn nào không?”

“Hửm?” Tuệ Tâm cười nhạt. “Ý của nương nương là sao? Chẳng lẽ nương nương muốn nói là muội muội hàm oan cho người vô tội ư?”

Hoàng hậu nghẹn họng không nói được gì, chỉ có thể quay sang nhìn Tiểu Trác Tử đang bị trói nghiến dưới đất, gương mặt như thể sắp khóc đến nơi.

“Được rồi, giải đi.” Tuệ Tâm phất tay, hạ lệnh.

“Không được!” Hoàng hậu đột nhiên đứng bật dậy, nói lớn. “Không được giải hắn đi.”

Tuệ Tâm một thân bá khí, không thèm để tâm đến lời ngăn cản của hoàng hậu, lạnh lùng nói. “Giải đi!”

“Bổn cung nói không được!” Hoàng hậu gương mặt đã tái xám, nghiêm giọng nói. “Muội muội, bổn cung cảm thấy có lẽ có ẩn tình gì ở đây, trước hết hãy điều tra kĩ một chút có được hay không?”

“Tại sao?” Tuệ Tâm chậm rãi đứng dậy, cười nhạt. “Nếu không phải chuyện đã rõ mười mươi, sao thần thiếp dám thông báo cho nương nương chứ? Hắn là nô tài trong cung của muội, vậy mà nương nương lại có thể khắng định rằng có ẩn tình ở đây ư? Tại sao nương nương lại cho rằng hắn vô tội, sao phải bảo hộ cho một tên nô tài? Chẳng lẽ…nương nương sợ đưa hắn đến hình bộ rồi thì sẽ bị điều tra ra kẻ đứng sau hắn là ai ư?

“Muội nói vậy là có ý gì?” Hoàng hậu vốn nghe không hiểu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Tuệ Tâm đang nhìn mình, bỗng chốc liền vỡ lẽ, không tin nổi nhìn nàng. “Muội đang ám chỉ rằng bổn cung là người sai Tiểu Trác Tử ám hại muội sao?”

Tuệ Tâm không trả lời, chỉ nhếch miệng cười như ngầm thừa nhận. Hoàng hậu sững sờ nhìn nàng, đôi mắt chứa đựng sự kinh ngạc tột độ. “Tuệ Tâm, ta chưa từng có chút suy nghĩ nào làm hại đến muội. Sao muội lại có thể có suy nghĩ hoang đường như vậy chứ?”

“Có hay không, trong lòng ngươi chẳng phải là rõ nhất sao?” Tuệ Tâm lạnh lùng nhìn hoàng hậu,

“Tuệ Tâm, chuyện ám hại muội tuyệt đối không phải là do bổn cung làm, cũng tuyệt đối không thể là do Tiểu Trác Tử làm, hãy tin bổn cung. Trước nay bổn cung đối xử với muội không hề có chút giả dối.” Hoàng hậu dường như sắp khóc tới nơi, hai mắt đã hoe đỏ, bộ dạng như thể vô cùng oan ức.

Tiểu Trác Tử bị trói chặt dưới đất, lại bị nhét giẻ vào mồm, muốn nói cũng không thể nói được gì, giống như người câm ăn hoàng liên, chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa như đang rên rỉ trong cổ họng. Nhìn vào tình cảnh hiện nay, hắn rốt cuộc như thể bạo phát, hết sức giãy giụa để khiến miếng giẻ rời ra khỏi miệng. Ngay lập tức, hắn gần như gào lên.

“Nương nương, tuyệt đối không phải là hoàng hậu nương nương làm, cũng không phải là nô tài làm. Nếu nương nương đã quả quyết như vậy, nô tài tình nguyện đến bộ hình để chứng minh sự trong sạch của mình.”

“Ngươi bị điên sao?” hoàng hậu liền mắng Tiểu Trác Tử, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống. “Nếu ngươi thật sự bị đưa đến đó, dù ngươi có thật sự trong sạch hay không thì cũng khó có thể bảo toàn tính mạng, ngươi không muốn sống nữa sao?”

Tiểu Trác Tử lặng lẽ cười. “Nô tài chỉ là một thái giám tổng quản nhỏ bé, nếu chủ tử đã có ý nghi ngờ, thì nô tài đem cái chết của mình ra để đối lấy sự trong sạch ra cũng có sao? Trái lại, hoàng hậu nương nương, người là chủ lục cung, thân phận cao quý biết nhường nào, hà cớ gì phải bảo vệ cho một nô tài nhỏ nhoi không quen không biết như thần chứ? Người làm vậy, không những khiến người khác cảm thấy nghi ngờ, mà còn có thể khiến nô tài phải chết thảm hơn.”

“Ngươi…” Nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt cứ rơi xuống, hoàng hậu cứ thế bất lực rơi nước mắt mà không biết phải làm sao. Chẳng lẽ nàng đành lòng trơ mắt nhìn hắn bị giải đến hình bộ như vậy sao?

“Hoàng thượng giá đáo.” Bên ngoài vang lên tiếng thông truyền khiến bên trong đột nhiên rơi vào một mảnh tĩnh lặng. Khi Hứa Hằng bước vào, nhìn thấy trong điện một mảnh hỗn loạn, liền nhíu mày khó hiểu.

“Trong này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Tuệ Tâm không đáp, hoàng hậu thì cứ khóc nức nở, cũng không dám nói, rốt cuộc là Tiểu Trác Tử vừa lê vừa bò đến bên chân của Hứa Hằng, khóc nói.

“Hoàng thượng, nô tài không phải là người ám hại hoàng tự của nương nương và hoàng thượng, lại càng không thể là hoàng hậu nương nương làm chuyện đó. Tuyệt đối không có chuyện hoàng hậu nương nương sai thần làm như vậy. Nếu như hoàng thượng cùng nương nương vẫn quả quyết cho rằng chuyện đó là do nô tài làm thì nô tài nguyện dùng cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình.”

Hứa Hằng im lặng một lúc lâu, sau đó chỉ thấy mày kiếm khẽ nhíu, hắn nhẹ giọng nói.

“Hoàng hậu, nàng trở về cung đi, để người khác nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Hoàng thượng…” Hoàng hậu nghẹn ngào nói.

“Người đâu, còn không mau đưa hoàng hậu về cung?” Hứa Hằng nhíu mày càng sâu, sau đó nhìn xuống Tiểu Trác Tử nói.

“Hiện tại có lẽ hoàng quý phi không muốn nhìn thấy hắn, tạm thời đưa hắn đến chỗ của hoàng hậu đi.”

Hoàng hậu nghe vậy trong mắt không giấu nổi vẻ nhẹ nhõm cùng vui sướng, Tiểu Trác Tử thì kinh ngạc đến đờ người. Sắc mặt Tuệ Tâm thì lập tức tối sầm.

Thị vệ nghe lệnh, liền lôi Tiểu Trác Tử ra ngoài. Những người khác cũng vô thanh vô tức mà lui xuống, trong tẩm điện vốn dĩ đang ồn ào náo loạn, phút chốc liền im lặng đến lạ thường, mà còn là một loại im lặng vô cùng lạnh lẽo. Tuệ Tâm đứng quay lưng lại với Hứa Hằng, cười nhạt.

“Hoàng hậu nương nương bị hàm oan đến mức đáng thương như vậy, hoàng thượng không tới Hàm Phúc cung an ủi sao?”

Hứa Hằng nhíu mày, bước tới nắm lấy hai vai Tuệ Tâm, xoay người nàng lại, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy sự khinh miệt của nàng, hắn không hài lòng nâng cằm nàng lên, có chút bực mình nói.

“Nàng như vậy là có ý gì đây?”

Tuệ Tâm hất tay Hứa Hằng ra, quay người bước đi.

“Thần thiếp chẳng có ý gì cả.”

Hành động này hiển nhiên khiến Hứa Hằng cảm thấy bực mình, hắn kéo tay nàng lại, bắt nàng đối diện với mình, đôi lông mày cau chặt.

“Có phải trẫm đã quá nuông chiều nàng rồi hay không hả? Bây giờ lại còn dám bày ra thái độ này với trẫm.”

Tuệ Tâm nhìn hắn với ánh mắt hằn học đã ngân ngấn nước mắt, gắt lên.

“Đúng vậy, thần thiếp chính là được sủng sinh kiêu, là ỷ thế làm loạn đấy. Hài tử của thần thiếp chưa chào đời đã bị người ta hại chết, người làm thân phụ của nó không chịu làm chủ cho nó, nên thần thiếp không cần biết là dùng cách nào cũng phải đòi lại công đạo cho nó.”

Hứa Hằng nhíu mày càng sâu, vốn dĩ cơn giận đã dâng cao, nhưng khi nghe đến hài tử đã mất, trong lòng lại âm ỉ đau, rốt cuộc lại không biết phải nói sao nữa, đành nén cơn giận xuống.

“Nàng cho rằng hoàng hậu đã sai Tiểu Trác Tử ám hại nàng hay sao? Dựa vào đâu?”

Tuệ Tâm trong lòng vẫn ấm ức, chỉ ngoảnh mặt đi không nói khiến Hứa Hằng cảm thấy có chút bất lực.

“Nàng không chịu nói thì sao trẫm có thể định tội? Trẫm là hoàng đế, không thể định tội mà không có lý do được?”

Tuệ Tâm im lặng một chút rồi kể cho Hứa Hằng nghe mọi chuyện. Hứa Hằng nghe xong chỉ có thể cười khổ. Bình thường Tuệ Tâm vốn dĩ là người thông minh, vậy mà lần này vì liên quan đến hài tử mà giận đến mất lý trí.

“Chỉ vì như vậy mà nàng hoài nghi hai người họ ư?”

Tuệ Tâm im lặng, sau khi bình tĩnh hơn mới thấy đúng là mình dã quá vô lý. Không chút bằng chứng đã vội quy tội cho hai người họ. Nhưng nếu không phải, vậy thì hành động mập mờ của họ là sao?

Hứa Hằng kéo Tuệ Tâm ngồi xuống ghế, chậm rãi nói.

“Hai người bọn họ tuyệt đối không phải là người hãm hại nàng.”

Tuệ Tâm nhíu mày, nếu nói là nàng không bằng không chứng đã vội định tội người khác, vậy thì hắn dựa vào đâu mà nói bọn họ vô tội? Nhưng sự thực thì Hứa Hằng vẫn luôn biết được nhiều chuyện hơn nàng, chẳng lẽ là lần này hắn cũng biết được ẩn tình gì sau chuyện này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.