Độc Sủng Băng Phi

Chương 19: Chương 19: Chỗ ngồi trống? Giúp cho ai?




“Được rồi, được rồi, cũng đừng đứng nữa mau ngồi đi, Hoàng thượng” Thái hậu phá vỡ yên lặng lên tiếng giải vây

“Các nàng cũng ngồi hết đi” xoay người về hướng Phượng Dương, Mai phi, Diễm phi cùng Lệ phi nói. Từ khi vào Từ ninh cung, các nàng không nói thêm câu nào nữa

“Dạ, Hoàng thượng” rồi đi tới bàn, ngồi vào vị trí bình thường dành cho mỗi người.

“Tôn nhi, con dời bước lại đây một chút, chỗ này còn trống” vừa định vào ngồi thì hoàng tổ mẫu lên tiếng bảo.

“Hoàng tổ mẫu?”

Từ trước đến nay, hoàng tổ mẫu ngồi chính giữa, bên trái là thái hậu, bên phải đương nhiên là ta. Phía bên trái Thái hậu theo thứ tự là Mai phi, Lệ phi, mà bên phải ta theo thứ tự sẽ là Phượng Dương, Diễm phi. Hôm nay … chẳng lẽ…

“Hoàng tổ mẫu, con đã trở về” một thân bạch y đến bên cạnh chỗ ta ngồi, tay cầm chén đĩa nhẹ nhàng đặt lên bàn

Ta nhìn thấy trên mặt hoàng tổ mẫu hiện lên nụ cười tươi rói, kéo nàng lại “Nguyệt nhi, ngồi ở đây đi”

Nếu là người khác, đã sớm tạ ơn ngồi xuống rồi, nhưng nàng lại …

“Hoàng tổ mẫu, không nên như vậy? Con còn phải hầu hạ hoàng tổ mẫu dùng bữa” khăn sa che mặt làm ta không thể nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng vẫn không che dấu được vẻ thanh khiết của nàng.

“Hoàng thượng, muội muội đã không muốn, thì nên cho muội ấy rời đi là tốt nhất. Hơn nữa, muội ấy như vậy làm sao có thể …” là Phượng Dương vừa lên tiếng thì không dám nói thêm gì khi thấy sắc mặt hoàng tổ mẫu ngày càng u ám.

“Hoàng quý phi nói rất đúng, xin hoàng tổ mẫu cho Nguyệt nhi dùng bữa một mình” giọng nói không có tức giận mà rất bình thản, đúng là…

Không biết tại sao, trong lòng ta đã có chút tức giận

“Hoàng tổ mẫu bảo nàng ngồi thì cứ ngồi” không biết vì sao ta lại lên tiếng

“Dạ, Hoàng thượng” nhìn nàng ngồi bên cạnh, lại có một cảm giác vui sướng dâng trào. Nữ tử này thật không giống với người khác.

“Hoàng tổ mẫu, người đừng giận nữa là do tôn nhi không tốt, làm cho hoàng tổ mẫu tức giận” hoàng tổ mẫu vẫn nghiêm mặt, làm tất cả chỉ dám ngồi im lặng …

“Hoàng tổ mẫu, đều là lỗi của Nguyệt nhi. Người xem Nguyệt nhi vất vả như vậy mới chuẩn bị xong ngọ yến cho người. Hoàng tổ mẫu hãy cười một cái đi mà, nếu không Nguyệt nhi sẽ …”

Liếc mắt nhìn qua thì thấy nàng dùng vẻ mặt vô tội lắc nhẹ cánh tay của hoàng tổ mẫu, rất giống một tiểu đầu đang làm nũng

“Được rồi, được rồi, xem ra ai gia không lên tiếng, tất cả mọi người đều không dám dùng bữa. Chuyện vừa rồi hãy quên đi” hoàng tổ mẫu đã tươi cười, “Đây là do chính tay Nguyệt nhi chuẩn bị, cam đoan Hoàng thượng chưa bao giờ ăn qua. Tôn nhi, con dùng thử xem”

“Không ngờ tới, Nguyệt nhi lại dùng chiêu thức này đối với hoàng tổ mẫu”

“Đây là cái gì vậy? Có thể ăn sao? Không biết loại người đó làm ra có thể ăn được hay không nữa …”

“Đúng vậy, cũng không biết …”

E sợ rằng thiên hạ không loạn hay sao mà các nàng ấy còn dám lầm bầm.

“Nguyệt nhi, đây là cái gì vậy? Bổn cung đợi lâu như vậy cũng lại được thưởng thức tài nghệ của Nguyệt nhi nữa rồi. Nếu không phải sợ con mệt nhọc, thì ta muốn mỗi ngày đều được ăn …” hoàn toàn không để ý tới câu nói của các nàng, Thái hậu cười nói

“Bẩm mẫu hậu, cái này gọi là sườn xào chua ngọt …” không nghĩ tới, ngay cả mẫu hậu cũng yêu thích nàng như vậy.

Phi tần bên cạnh ta không có người nào có đặc quyền xưng hô hoàng tổ mẫu, mẫu hậu như vậy. Cả Phượng Dương, được xem là hoàng hậu trong lòng mọi người cũng không thể…

Đối với nàng ta càng ngày càng hiếu kỳ …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.