Độc Sủng Băng Phi

Chương 57: Chương 57: Nhận tỷ ở thanh lâu




“Câm miệng, ta tìm ma ma nhà ngươi, mau mời tới đây”

Ai đang làm ồn ở ngoài đó vậy? Thì ra người này chính là ma ma.

Tôi vòng tay chào, “Ma ma, tiểu nữ nghe nói tài đánh đàn của Lệ nhi cô nương rất tuyệt, mong ma ma dẫn ra xem mắt”, nói xong liền nhét 1 thỏi vàng vào tay bà ta.

“À…, xin mời cô nương vào trong” ma ma thoắt 1 cái đã thay đổi thái độ, cũng không nói tôi là cô nương thì không được phép vào…

“Lệ nhi, mau ra đây, có khách tới”

“Ma ma, bà biết bữa nay ta không tiếp khách mà…”

“Lệ nhi, vị cô nương này muốn gặp ngươi”, ma ma dẫn tôi đến căn phòng phía trước, gõ cửa.

“Sao cô nương lại đến nơi này? Không biết tìm Lệ nhi có chuyện gì?” Tôi bước vào, quả là 1 nữ tử cực kỳ xinh đẹp, chỉ có điều trên trán dường như chứa đầy nỗi buồn thương.

“Tiểu nữ nghe nói tài nghệ đánh đàn của Lệ nhi cô nương là độc nhất vô nhị, nên đến đây xin được thỉnh giáo”

………………

Khi khúc nhạc kết thúc, cảm giác duy nhất của tôi là muốn rơi lệ, tài nghệ không cần phải bàn, chỉ riêng cái cảm giác đó, có thể nói không người nào có thể sánh bằng…

“Lệ nhi cô nương, thật sự là 1 khúc nhạc hay! Có thể nói là tuyệt diệu, đàn & người đã hoà quyện vào nhau” – tôi thốt ra

Tôi thấy nàng sửng sốt “Tiểu thư thật biết nói đùa, Lệ nhi còn kém mà…”

“Lệ nhi cô nương quá khiêm tốn rồi, chỉ có điều, tại sao tiếng đàn của Lệ nhi cô nương lại phiền muộn như thế, phải chăng cô nương có tâm sự gì ư?”

“Thực không dám giấu diếm, từ lúc 10 tuổi ta đã bị bán vào trong thanh lâu này, ma ma thấy ta có chút nhan sắc, đã chăm sóc tận tình, nhưng mà, ở trong thanh lâu không được tự do, có lẽ tiểu thư cũng nghe nói rồi, đêm nay là đêm đầu tiên Lệ nhi phải bán thân mình, từ nay về sau…”

“Lệ nhi cô nương đừng khóc, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô…” Từ khi nghe khúc nhạc của nàng xong, lòng tôi cứ thấy nôn nao, thấy cảm thương và cũng muốn giúp đỡ nàng…

“Tiểu thư làm sao có thể giúp ta được?…Nhưng có lời nói này của tiểu thư, Lệ nhi đã rất cảm kích rồi, tiểu thư là người đầu tiên nghe được nỗi đau thương trong tiếng đàn của ta, chỉ đáng tiếc Lệ nhi đang ở thanh lâu, không thể… Tiểu thư xinh đẹp như thế, lại được sinh ra trong 1 gia đình tốt, tương lai chắc chắn sẽ…”

Tôi tháo khăn che mặt xuống, tuy mới gặp nàng lần đầu những đã có cảm giác thân quen.

“Nếu Lệ nhi cô nương không chê, hãy gọi ta một tiếng Nguyệt nhi muội muội đi, Nguyệt nhi rất thích tiếng đàn của cô nương, mong rằng sau này có thể học hỏi nhiều hơn…” tôi nói, thật sự rất thích nữ tử đang đứng trước mặt, ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã biết nàng không phải là loại người đắm mình trong trụy lạc

“Nguyệt nhi muội muội…” đôi mắt nàng đã ngấn lệ

“Lệ nhi tỷ tỷ, đừng khóc, khóc nữa sẽ trở nên xấu đó…”

Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, tôi nghĩ là Yên nhi, bèn đến mở cửa cho muội ấy vào.

“Cô là…?” Lệ nhi vừa định hỏi, tôi đã ngắt lời “Đây là Yên nhi nhà muội, thường ngày rất nghịch ngợm”

“Yên nhi, đây là Lệ nhi tỷ tỷ”

“Lệ nhi tỷ tỷ, làm phiền rồi”

“Yên nhi, muội vào trong đây trốn 1 chút, ta cùng Lệ nhi tỷ tỷ đang bàn chuyện, muội ngồi đó đợi 1 chút, đừng để người khác phát hiện”, vì lúc mới mở cửa cho Yên nhi vào, tôi nhìn thấy ma ma đang đi lên lầu…

“Vâng, tỷ tỷ”

“Lệ nhi cô nương, ta mang nước trà tới cho cô nương…”

Tôi mở cửa ra, là ma ma đem nước trà đến, liếc mắt nhìn tôi, tôi thấy được trong đôi mắt bà ta có chút ngạc nhiên mừng rỡ…

“Cô nương, trước giờ ít thấy có ai cùng trò chuyện với Lệ nhi, cô nương ở lại đây dùng bữa luôn nhé!”

“Cảm ơn ma ma, phiền ma ma đem vào trong phòng Lệ nhi tỷ tỷ…” tôi đáp, dù sao mục đích tới nơi này cũng là để mua lại chỗ này a.

Tôi thấy Lệ nhi lắc nhẹ đầu, nhưng tôi đã nói xong mất rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.