Độc Sủng Băng Phi

Chương 4: Chương 4: Tóc dài xinh đẹp




“Tiểu thư, nô tì giúp người thay đổi xiêm y, lát nữa thức ăn sẽ được đem đến” Lan nhi nhìn tôi tỏ vẻ xin lỗi

“Được rồi, Lan nhi đỡ ta đứng lên đi “

Nhìn Lan nhi đem tầng tầng lớp lớp quần áo khoát lên người tôi , thầm ngẫm lại trước kia tôi rất thích quần áo cổ trang cho nên thường xuyên muốn đến các tiệm chụp ảnh để mặc thử . Nhưng bây giờ mặc được rồi tôi phát hiện thật sự rất phiền toái . Làm cho chính mình khẳng định không mặc thì hơn!

“Tiểu thư, thức ăn tới” một nha đầu mặc quần áo màu hồng đem thức ăn để lên trên bàn rồi liền đi ra ngoài. Trên bàn đều là những món ăn mà tôi không biết tên nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi thơm thì tôi khẳng định đây là món ngon…

Nhìn quần áo trên người , dù không biết rõ tôi cũng biết nó tuyệt đối được làm từ loại lụa thượng đẳng . Mặc dù tôi tại tướng quân phủ không có địa vị, nhưng xem ra quần áo bên ngoài cũng có người an bài tỉ mỉ , dù sao …

“Tiểu thư, nô tì sẽ chải tóc cho người thật nhanh ” nhìn dải tóc đen từ từ buông xuống trải dài như suối ta ngày càng mềm mại trong tay Lan nhi , chợt nhớ lại trước đây tôi từng mong muốn sẽ có mái tóc dài đến thắt đáng tiếc lần nào tóc chưa dài đến đó đều đã cắt mất…

“Chờ một chút Lan nhi” tôi vội ngăn lại làm mái tóc dài trong tay Lan nhi bị rơi ra

“Tiểu thư, làm sao vậy?” Lan nhi nhìn tôi khó hiểu

“Không có việc gì, chỉ là không nên bới hết lên như vậy ” tôi vừa nói vừa động thủ, từ trên đỉnh đâu nhẹ nhàng lấy vài lọn tóc bó cùng một chỗ, lấy dây buộc tóc từ trong tay Lan nhi quấn chặt lại . Một người đến từ tương lai như tôi thích hơp với kiểu tóc này hơn, đơn giản mà không mất khí chất, quan trọng hơn là tôi có thể hoàn thành tâm nguyện có một mái tóc dài đến thắt lưng của mình .

Đây chính là điều là tôi luôn chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đã có thể nhìn thấy mái tóc dài tung bay trong gió , tôi nhẹ nhàng vém lên vài sợi tóc mai trong lòng tràn đầy hạnh phúc . Không ngờ tới được nơi này , tôi có cơ hội để hoàn thành giấc mộng của mình …

Từ nhỏ, tôi luôn tiện hy vọng mình có thể có một mái tóc dài xinh đẹp, mềm mại lại đen nhánh .Nhưng bởi vì việc học khẩn trương, vẫn không thể có được, từ trước đến giờ bản thân chỉ có thể để kiểu tóc ngắn , bởi vì như vậy là tiết kiệm thời gian nhất …

Bây giờ, nhìn xuống mái tóc vừa dài vừa đẹp , đây chính là mái tóc mà tôi thích nhất . Mặc dù biết tóc của Lan nhi khẳng định càng đẹp hơn, nhưng dù sao cũng là giấc mộng của bản thân đã đạt được , không tránh khỏi trong lòng tôi vô cùng thoả mãn . Xem ra , xuyên không đến đây thật không sai …

Bất giác, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên cười thầm …

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Cười thật là cao hứng?”

“Không có việc gì, chúng ta ăn cái gì đi, ” xoa bụng mình , chợt nhớ ra tôi sắp chết đói rồi …

Tôi không câu nệ hình tượng của mình ,miệng thì nhai liên tục , tay gắp thức ăn không ngơi nghĩ …. thức ăn thật là ngon . Ngồi bên cạnh vẻ mặt Lan nhi đầy kinh ngạc nhìn tôi chăm chú.

“Tiểu thư, người chưa bao giờ ăn như vậy “

“Tiểu thư, người chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn ” tôi vẫn không để ý lời khuyên bảo của Lan nhi , tại ai chậm trễ mà tôi đói bụng đến như vậy…

“Đại tiểu thư, phu nhân sai nô tì đến đưa cho người giá y mặc vào ngày mai, cho người thử xem hợp hay không “

“Đưa cho ta , để ta hầu hạ tiểu thư ” Lan nhi lên tiếng

“Giá y? Cái gì giá y?” tôi quay sang nhìn Lan nhi cùng nha đầu mặc quần áo màu xám hỏi

“Tiểu thư, chính là giá y của người dùng cho ngày mai “

“Đám cưới ?” vừa mới vui sướng vì thoát được số phận ở nơi kia, không ngờ tới đây lại tiếp tục bị ép gả …

“Ngươi dù có chết cũng phải xuất giá” giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai

Lãnh Tâm Nguyệt vì không muốn xuất giá nên mới tự vận, còn ta ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.