Độc Sủng Băng Phi

Chương 70: Chương 70: Vốn là sai lầm (1)




"Nguyệt nhi, đây là canh hạt sen ta tự mình xuống bếp làm, nàng nếm thử xem!" Nhìn Hoàng thượng tự mình bưng tới, trong lòng tôi mê muội không thốt nên lời, có chút phiền, cũng có cảm động, từ sau ngày đó, hắn quả thực ở lại đây, không lấy thân phận Hoàng thượng, mà là một người bằng hữu, mỗi ngày đều tự mình chuẩn bị đồ ăn cho tôi, chơi đùa cùng tôi, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của Hoàng thượng, cũng khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc, nếu không xảy ra chuyện trước đây, tôi nghĩ tôi sẽ rất cảm động, thế nhưng, trên đời không có hối tiếc sau này, tất cả đều đã trải qua, tôi bây giờ, chỉ muốn chạy trốn thật xa, không còn chút liên quan gì tới hắn nữa.

"Đa tạ Hoàng thượng, dân nữ không dám nhận!"

"Nguyệt nhi, lẽ nào nàng thực sự không thể tha thứ cho ta, không chịu gọi ta một tiếng Thụy nữa? Ta thực sự biết sai rồi, ta sau này không bao giờ đối với nàng như vậy nữa, nàng tha thứ cho ta có được hay không? Nàng đừng từ chối gặp ta nữa có được hay không? Ta thực sự. . ." Vẻ mặt Hoàng thượng đầy đau khổ, đối diện với người yêu, nhưng bản thân lại bị coi như người xa lạ, loại cảm giác này đau khổ xiết bao. Ngày đó còn thấy nàng có đôi chút thương cảm, thế nhưng, bây giờ Lãnh Tâm Nguyệt trước mặt, bộ dáng kia như chứng tỏ rằng cuộc sống của nàng hiện giờ rất tốt, còn mình, vì nàng mà đã bỏ đi thân phận Hoàng thượng, học này học nọ, cũng không đổi được chút tình cảm nào của nàng.

"Hoàng thượng, ngươi thực sự đã nhận nhầm người, dân nữ là Lâm Nguyệt, không phải Băng phi nương nương! Xin Hoàng thượng tự trọng cho!"

"Nguyệt nhi, nàng đừng như thế có được hay không, nàng tha thứ cho ta có được hay không, ta sau này sẽ không như vậy nữa, ta sẽ tin tưởng nàng, ta sẽ không hoài nghi nàng, càng không gây tổn thương cho nàng, hãy vì hài tử của chúng ta, nàng theo ta trở về có được hay không?"

"Hoàng thượng, thực xin lỗi, ta không phải người ngươi muốn tìm, xin Hoàng thượng hãy buông tha ta, ta thực sự không phải!" Nhìn hắn thê lương, trong lòng tôi lại có một chút đau lòng, không, không thể được, tôi không thể lại giẫm vào vết xe đổ, được hắn ôm trong lòng, vẫn còn đôi chút ấm áp, khiến tôi nhớ về kỷ niệm xưa, không, thực sự không thể được, nghĩ tới đây, tôi cố sức đẩy hắn ra, muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, thật chẳng ngờ, bởi vì dùng sức quá nhiều, người lảo đảo, vạt váy của tôi không cẩn thận quấn lên băng ghế, mà ghế lại vướng ở bên cạnh bàn, thân thể tôi liền chênh vênh, ngã về phía sau.

"Thụy, cứu ta!" Cảm giác được thân thể ngửa ra sau, lòng tôi tràn đầy lo lắng, nếu thực sự bị té ngã như vậy, hài tử, e rằng sẽ . . . Do đương hoảng hốt, khiến tôi đành mở miệng, lại không nghĩ rằng, gọi tên người đó, chính là hắn.

"Nguyệt nhi, nàng không sao chứ!" Chỉ thấy Hoàng thượng phi thân tới, lần nữa ôm tôi vào trong lòng "Nguyệt nhi, nàng cuối cùng cũng thừa nhận ta rồi, nàng là Nguyệt nhi của ta, là Nguyệt nhi của ta!"

"Hoàng thượng, hãy buông tay!" Trong lòng tôi lại bối rối lần nữa, sao lại vậy, sao tại thời khắc đó lại nghĩ đến hắn, sao vậy chứ, còn gọi tên hắn, thật không ngờ, từ lâu nét chữ ấy đã khắc sâu trong lòng, không cách gì xóa tan được.

"Nguyệt nhi, nàng cũng chịu gọi ta rồi, tại sao không thừa nhận chứ, nàng là Nguyệt nhi của ta, là Nguyệt nhi của ta a!" Vẻ mặt Hoàng thượng phấn khởi "Nếu ngươi không phải nàng, sao ngươi lại thuận miệng gọi thế, nếu ngươi không phải nàng, sao ngươi lại cầu ta cứu ngươi!"

"Hoàng thượng, là dân nữ làm càn rồi, xin Hoàng thượng thứ tội" tôi vội vàng quỳ xuống

"Ngươi là nguyệt nhi, tại sao không muốn thừa nhận, ta biết ngươi là Nguyệt nhi, trong lòng nàng còn có ta, nếu không nàng sẽ không gọi tên Trẫm, ngươi có biết, không một ai gọi Trẫm như vậy, ngươi là nàng, tại sao ngươi không muốn thừa nhận? Nếu ngươi thực sự không phải, sao Lục Ý (1 người hầu của BP) lại ở chỗ này, sao Lãnh Phong tới đây thăm ngươi, ngay cả Yên nhi cũng. . ." Hoàng thượng trên mặt có chút tức giận, cũng có cả căm hận "Nàng, ngay cả kẻ địch của nàng, cũng có thể tha thứ, tại sao lại không thể tha thứ cho ta, ta vì nàng làm bao nhiêu chuyện còn chưa đủ sao? Lẽ nào nàng thực sự muốn ta bắt giam cả nhà Kiêu Kỵ Hầu, cả nhà Lãnh Phong, nàng mới theo ta hồi cung? Lẽ nào bởi vì ta làm nhiều thứ cho nàng, nàng ngay cả thân phận mình cũng đã quên, mới dám năm lần bảy lượt cự tuyệt ta như vậy, mới dám không xem Trẫm để vào mắt?"

"Hoàng thượng, dân nữ không dám!"

"Không dám? Ta thấy nàng rất dám là đằng khác!" Cuối cùng, Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng, hắn chẳng chút kiên nhẫn, sau khi bị từ chối nhiều lần, lộ ra bản tính của hắn, túm chặt lấy cánh tay tôi, vẻ mặt đầy phẫn nộ "Trẫm cho nàng thêm ba ngày, nếu nàng vẫn quyết chí không theo Trẫm hồi cung, thế thì Trẫm sẽ khiến cho toàn bộ phủ Kiêu Kỵ Hầu và phủ đại tướng quân chuộc tội thay nàng!"

"Hoàng thượng cuối cùng vẫn là Hoàng thượng, sự kiên nhẫn của Hoàng thượng, cũng chẳng khá hơn là bao!" Nghe hắn nói như vậy, trái lại tôi thấy yên tâm, sao có thể vì sự dịu dàng của hắn mấy ngày qua mà lần nữa cảm động, gần vua như gần cọp, sao tôi ngốc tới mức muốn lần nữa tin tưởng hắn, tôi lạnh lùng nhìn hắn một chút "Đúng, ta là Lãnh Tâm Nguyệt, là Băng phi vốn bị ngươi vứt bỏ!"

"Ta chưa từng vứt bỏ nàng!"

"Chưa từng? Nếu không, sao ngươi vừa nghe lời đồn trong cung xong thì quả quyết cho rằng ta cùng Tuyên Dương cấu kết, nếu không, sao lúc ngươi trừng trị Thừa tướng còn giữ Phượng Dương lại, nếu không, sao trong lúc đó giữa ta và nàng, ngươi lại lựa chọn nàng. . . ." Tại sao, tại sao tôi lại có cảm giác đau lòng, không thể, không thể được. . .

"Nguyệt nhi, ta sai rồi, ta biết sai rồi, chỉ cần nàng theo ta hồi cung, ta sẽ đền bù cho nàng, vì nàng, ta cũng sẵn lòng xóa bỏ cả hậu cung, chỉ cần nàng theo ta trở về, ta mọi thứ đều nghe lời nàng!" Nghe thấy lời tôi nói như vậy, hắn không có tức giận, vẻ mặt đầy day dứt, muốn ôm tôi vào trong lòng, bị tôi né tránh.

"Hoàng thượng không sai, sao Hoàng thượng lại sai được! Hoàng thượng thích người nào, bằng lòng tin tưởng ai đều là chuyện của Hoàng thượng, thần thiếp không có quyền can thiệp, nếu Hoàng thượng cố ý muốn thúc ép thần thiếp hồi cung, thần thiếp cũng không còn cách nào, nhưng xin Hoàng thượng hãy suy tính cẩn thận, Hoàng thượng có thể bắt thần thiếp hồi cung, nhưng thần thiếp nhất định sẽ có biện pháp rời đi!"

"Nguyệt nhi, ta sai rồi, ta không nên nói nặng lời, nàng tha thứ cho ta có được hay không? Ta rất sốt ruột, nàng không chịu nhận ta, trong lòng ta vô cùng khổ sở nên mới tức giận, nàng đừng giận có được hay không, nàng tha thứ cho ta có được hay không? Nàng đừng nói chuyện với ta như vậy có được hay không?" Lạnh lùng như thế, hờ hững như thế, rõ ràng rất tức giận, nhưng trong lời nói của nàng lại không có một chút cảm tình nào, trong lòng Hoàng thượng dần nghĩ ra, rõ ràng biết nàng không thích bị áp chế, mà sao mình còn nói ra như vậy, chẳng phải tự khiến mình mất mặt sao.

"Xin Hoàng thượng hãy quay về đi, trong hậu cung còn có rất nhiều nữ nhân đương chờ Hoàng thượng sủng ái đấy, thần thiếp không đáng để Hoàng thượng phí công!"

"Nguyệt nhi, nàng có biết ta đã vì nàng mà đuổi toàn bộ phi tử hậu cung ra ngoài rồi, nàng hãy tha thứ cho ta đi, ta sau này thực sự sẽ không vậy nữa, sẽ không còn khiến nàng đau lòng!"

"Hoàng thượng muốn nữ nhân nào chẳng phải chỉ cần phất phất tay ư, bỏ đi một người, còn có thể bổ sung thêm vô số đấy!"

"Nguyệt nhi, lẽ nào nàng thực sự không thể tha thứ cho ta, nhất định phải đối với ta như vậy? Ta vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, lẽ nào nàng ngay cả một chút cơ hội cũng không cho ta? Nếu là nữ nhân khác, đã sớm theo Trẫm hồi cung rồi, Trẫm đâu phải phí sức khổ cực như thế" Vẻ mặt Hoàng thượng đầy tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén.

Vốn có chút cảm động, nhưng nghe mấy câu nói đó của hắn xong thì hoàn toàn tan biến hết.

"Đúng, ta với các nàng không giống nhau, nếu ta là các nàng ta đã sớm bị Hoàng thượng làm cảm động rồi, đã ngoan ngoãn sớm theo Hoàng thượng hồi cung rồi, thế nhưng, ta với các nàng không giống nhau, không giống, Hoàng thượng thích các nàng, vậy Hoàng thượng hãy đi tìm các nàng a, Hoàng thượng tới đây tìm thần thiếp làm gì!"

"Nguyệt nhi, ta không có ý này, nàng biết mà, ta không có ý này!" Vẻ mặt Hoàng thượng lúng túng, khẩn trương giải thích.

"Hoàng thượng không cần giải thích, trong lòng thần thiếp hiểu rõ, nếu hôm nay Hoàng thượng cũng chỉ nói những lời này, vậy thần thiếp và Hoàng thượng hãy chấm dứt triệt để!" Nhìn khuôn mặt thân thuộc của hắn, nghe giọng nói thân quen của hắn, trái tim tôi, tất cả cảm xúc dâng lên, thật nhiều thật nhiều những lời định nói nén lại trong lòng, ngay lúc này muốn tuôn ra. Trước đây, tôi muốn để tất cả ủy khuất ở trong lòng, tôi muốn cứ như vậy mà rời đi, thế nhưng bây giờ. . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.