Độc Sủng Chị Dâu

Chương 66: Chương 66: Bắc Diệc Hâm chết




Tầm Thiên Hoan vươn tay, chậm rãi bưng lên cà mèn......

Cố hết sức mở ra cà mèn, lại chần chờ cầm lấy chiếc đũa, gắp một nhúm món ăn, thật vất vả mới nhét vào trong miệng, chậm rãi nhai lấy......

Nước mắt óng ánh sáng long lanh, một giọt một giọt rơi xuống, rớt vào trong cà mèn......

Đã bao nhiêu lâu?

Trong này, cô rốt cuộc ngây người bao lâu? Tuy nhiên cô bất quá mới nhìn đến ba cái mặt trời mọc mặt trời lặn, chính là, cô cảm giác đã trôi qua tam sinh tam thế...... Lòng của cô dần dần bị mài mòn, cho tới bây giờ tim của cô đã đập nhanh đến không thể nghe thấy nhịp, cô sợ hãi, hoàn toàn bị nhấn chìm trong sợ hãi......

Vì cái gì?

Đã lâu như vậy, cô còn muốn sống ở chỗ này?

Vì cái gì?

Không có người tới cứu cô?

Có phải là -- thế giới này, chỉ còn lại một mình cô......

Không có Tịch, không có người một lòng muốn bảo vệ cô......

Tịch, anh ở đâu?

Có biết hay không, em rất sợ hãi, rất sợ hãi, rất sợ hãi......

Mí mắt càng ngày càng sụp xuống, ý thức càng ngày càng mất dần, thân thể tựa hồ càng ngày càng nhẹ, cà mèn bỗng nhiên từ trên tay rớt xuống, cô ngã xuống đất ngất đi......

Tiếng mở khóa lần nữa vang lên, nam nhân mang mặt nạ nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ra, lần nữa đi đến, nhìn qua người phụ nữ nằm xỉu trên mặt đất, không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó tiến tới phía trước, nhẹ nhàng mà đem cô bế lên, đi ra khỏi gian phòng......

``````````````````````````````````

Theo đưa tin:

Tổng tài của tập đoàn Bắc thị trong vòng một đêm bạo bệnh đã qua đời, tin tức kỳ quặc, có thể khi tin tức lộ ra, di sản khổng lồ của hắn lần nữa đem phân chia!!

Về việc tổng tài của tập đoàn Bắc thị đột ngột mất đi, nỗi băn khoăn làm dậy lên vô số giả thuyết. Đầu đề của tất cả báo chí, tin tức TV đều dùng sự việc này làm đề tài câu chuyện. Có thể chỉ là những tin tức nhỏ hoặc được đưa ra làm đề tài thảo luận chính ‘Bắc thị người thừa kế thần bí tử vong......’ … thu hút sự chú ý của mọi người.

Bắc Diệc Không trong tay cầm báo số mới nhất, ngồi ở trên ghế, trong tích tắc, đầu óc của hắn trở nên trống rỗng, phảng phất mất đi năng lực ngôn ngữ, năng lực thị giác, thậm chí cả năng lực thính giác, hết thảy hết thảy, toàn bộ đều biến mất, thân thể mềm nhũn như người đang hấp hối, cố sức giãy dụa, hết lần này tới lần khác cho đến khi níu lại được mạng sống......

Tờ báo đột nhiên rơi xuống đất, từ đầu ngón tay đến trái tim, hết thảy phát run, trên mặt không có chút huyết sắc nào!

Một tên thủ hạ sợ phiền phức nhịn không được thanh âm run run hỏi: “Lão đại, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Bắc Diệc Không lập tức giận tím mặt, nói: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a?”

Còn ai so với hắn càng không may sao?

Bước tiếp theo, bước tiếp theo, hắn nên đi như thế nào?!

Trong lúc này, rốt cục là chuyện gì, Bắc Diệc Hâm sớm không chết muộn không chết, tại sao lại là ngay lúc này chết!

Chết tiệt, Bắc Diệc Hâm là chết thật hay giả đây?!

Nếu là hắn chết thật, chẳng phải chết thật là đúng lúc, hắn chết rồi thì Tầm Thiên Hoan đã không thể lợi dụng được nữa!

Nếu là giả vờ, nguyên nhân? Cũng chỉ vì giải cứu vợ của hắn mà giả chết sao? Này làm sao nói, như thế nào cũng không có khả năng a!

Chuyện cho tới bây giờ, hắn xác thực không có biện pháp gì!!

Sớm biết sự tình rơi vào tình trạng này, hắn sẽ không đáp ứng cái người lai lịch không rõ cấu kết bắt cóc người phụ nữ kia, ít nhất bây giờ trở về Bắc gia còn có một phần cơm ăn a! Còn bây giờ, hắn không trở lại Bắc gia được nữa, hơn nữa trong người không có đồng nào, hắn đi con đường nào?

Bắc Diệc Không lạnh lùng hỏi: “Này mặt nạ tiên sinh đâu?”

Thủ hạ kia trả lời: “Hắn ra khỏi... còn chưa trở về.”

Bắc Diệc Không lập tức nói: “Gọi điện thoại cho hắn lập tức quay lại!”

Thủ hạ kia lại trả lời: “Vừa mới gọi rồi, điện thoại không liên lạc được!”

Bắc Diệc Không giận dữ quắc mắt nhìn trừng trừng, mắng to: “Mụ nội nó!”

Một thủ hạ khác vội vàng chạy tiến đến, vẻ mặt bối rối: “Lão đại lão đại......”

Thủ hạ kia thở hổn hển lời nói cũng đều nói không ra.

Bắc Diệc Không tức giận tới mức sặc, nói: “Có rắm phóng mau thả!!”

Thủ hạ kia thoáng điều chỉnh hô hấp: “Không tốt...... Không tốt rồi, Tầm Thiên Hoan không thấy!”

Bắc Diệc Không đập bàn đứng dậy, tức giận: “Cái gì!!”

``````````````````````````````````````

Con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình TV: một người phóng viên đang thao thao bất tuyệt vấn đề di sản của tổng tài tập đoàn Bắc thị sau khi hắn chết...... Âu Dương Tịch thản nhiên bưng lên một ly nước sôi, uống một ngụm, sau đó buông cái ly xuống, khêu gợi môi có chút câu dẫn ra, nói: “Bắc Diệc Uy quả nhiên không có nuốt lời!”

Ân Khả bán tựa ở trên vách tường, nhìn Âu Dương Tịch nói: “Lần này chúng ta làm vô cùng thành công.”

Âu Dương Tịch nói: “Vất vả cho cậu rồi.”

Ân Khả cười: “Hai huynh đệ chúng ta cũng đừng khách khí như vậy được không? Không tự nhiên!”

Âu Dương Tịch nhìn hắn một cái, cười: “Lần này tất cả đều là nhờ cậu ra tay, mà mình thì phải nằm trên giường bệnh.”

“Mình van cậu!” Ân Khả nói: “Cậu ra kế, mình thực hiện, chúng ta rất công bình!”

Âu Dương Tịch cười cười, sau đó lại đem ánh mắt chuyển tới trên TV, nói: “Từ hôm nay trở đi, trên đời sẽ không có Bắc Diệc Hâm tồn tại! Thiên Hoan...... Em tự do.”

Ân Khả cảm thán: “Mấy ngày nay có thể đã làm cho cô ấy sợ hãi.”

“Cậu nói thử xem nếu cô ấy biết chuyện này là mình làm, cô ấy có thể hay không trách mình?” Âu Dương Tịch cùng Ân Khả nói, lại như là lầm bầm lầu bầu với chính mình.

Ân Khả thở ra, nói: “Vậy vĩnh viễn đừng cho cô ấy biết rõ......”

Âu Dương Tịch ánh mắt buông xuống: “Chỉ mong được vậy.”

Ân Khả đứng thẳng người, chậm rãi hướng Âu Dương Tịch đi tới, nói: “Biết không?”

“Cái gì?”

“Cô ấy trong lúc hôn mê, một mực kêu tên của cậu......”

Âu Dương Tịch bỗng nhiên giương mắt, nhìn về phía vẻ mặt hờ hững của Ân Khả, nói: “Phải không?”

Ân Khả nói: “Trải qua chuyện này, mình hiện tại có thể xác định, cô ấy yêu cậu, hơn nữa phi thường lệ thuộc vào cậu, trong vòng vài ngày vừa qua, cô ấy đem tất cả hy vọng ký thác vào trên người của cậu, có lẽ cô ấy cho rằng người cứu cô ấy chỉ có cậu......”

Âu Dương Tịch nghe vậy giật mình sững sờ hồi lâu, sau đó cười ra tiếng: “Nói như là thật vậy?”

Ân Khả phiết môi cười: “Mình cũng là đoán mà thôi.”

“Cậu đã đưa Thiên Hoan đến bệnh viện này rồi chứ, Bắc Diệc Uy đã tới chưa?”

“Yên tâm đi, mình chờ Bắc Diệc Uy đến bệnh viện, mới lén lút rời đi, hắn lúc này sẽ nhất định ở bên cạnh của cô ấy.”

“Cậu không có bị hắn phát hiện?”

Ân Khả buồn cười: “Mình cũng không ngốc đến nỗi để hắn phát hiện.”

Âu Dương Tịch nói: “Như vậy cũng tốt.”

Ân Khả cầm lên ly nước còn một nửa uống cạn, nói: “Bắc Diệc Uy chính là tình địch của cậu a, lần này vì cái gì đem Tầm Thiên Hoan đặt vào trong tay của hắn?”

Âu Dương Tịch nói: “Cậu là thật không rõ hay là giả không rõ?”

Ân Khả nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cái hiểu cái không.

Âu Dương Tịch nói tiếp: “Thiên Hoan bị bắt cóc, ngoại trừ song phương, không có bất luận kẻ nào biết rõ. Mình hiện tại nếu là giữ Thiên Hoan ở bên cạnh, nhất định sẽ khiến Bắc Diệc Uy hoài nghi!”

Ân Khả đồng ý gật đầu, nói: “Khá tốt, Âu Dương Tịch không có bị cảm tình làm cho hôn mê đầu!”

Âu Dương Tịch trừng liếc: “Cậu nói gì vậy? Mình - Âu Dương Tịch một mực hiểu được chuyện nên làm, hơn nữa muốn hoàn thành thúc thúc nguyện vọng - chiếm đoạt Bắc thị, bây giờ là thời điểm quan trọng, Bắc Diệc Hâm vừa chết, tập đoàn Bắc thị như rắn mất đầu, mà Bắc Diệc Uy thì không cần phải tính, Bắc thị tập đoàn từ trên xuống dưới không ai phục tùng một tên công tử suốt ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng phóng đãng, tập đoàn Bắc thị lòng người bàng hoàng, trong khoảng thời gian này là đối phó tốt nhất!”

Ân Khả ánh mắt đột nhiên sáng: “Đúng vậy, đây mới là mục đích cuối cùng nhất của chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.