Độc Sủng Chị Dâu

Chương 103: Chương 103




Sau khi băng bó tay Tầm Thiên Hoan thật tốt, Bắc Diệc Uy cũng không tiếp tục ở trong văn phòng của Âu Dương Tịch, hướng phía lưng Âu Dương Tịch chào một tiếng, liền ra khỏi.... Tuy Tầm Thiên Hoan có chút bất an, những cũng không có lý do gì để giữ hắn ở lại.

Cô không thể tưởng được, cô rõ ràng biết phải đối mặt với Âu Dương Tịch...... Nhưng là, cô lại không biết, cô rốt cuộc đang sợ cái gì......

Ánh mắt Tầm Thiên Hoan vô tình nhìn về phía Âu Dương Tịch, đột nhiên mở to hai mắt hoảng hốt, nói: “Âu Dương Tịch, tay của anh xảy ra chuyện gì?”

Thân thể Âu Dương Tịch căng cứng, tay một giọt một giọt máu rơi trên sàn nhà, hồng chói mắt.

Tầm Thiên Hoan cuống quít chạy tới, nhìn xem tay của hắn, trong nội tâm khó chịu cực kì, cô không khỏi hét lên: “Âu Dương Tịch, vì cái gì anh không thương tiếc chính mình như vậy? Chảy máu rồi, anh có biết hay không?! Anh cũng không nên tàn nhẫn với mình như vậy?”

Âu Dương Tịch kinh ngạc nhìn Tầm Thiên Hoan, nhìn xem cô lo lắng, nhìn thật lâu rồi đột nhiên nở nụ cười, hắn nhẹ nói: “Em vẫn quan tâm đến anh đúng hay không?”

Tầm Thiên Hoan sững sờ, cô nói: “Tôi chỉ là không quen nhìn anh trở thành người như vậy mà thôi.”

Âu Dương Tịch nhìn bàn tay được băng bó của cô, nói: “Thực xin lỗi, vừa mới anh...... nếu biết em bị thương, anh......”

“Không có gì,” Tầm Thiên Hoan cắt ngang: “Từ nay về sau không cần phải như vậy, giống lúc nãy thật sự phi thường đáng sợ.”

“Từ nay về sau sẽ không.”

Tầm Thiên Hoan hô hơi thở, nói: “Tay của anh bị thương, anh gọi người giúp anh xử lý đi.”

Âu Dương Tịch gọi thư kí của mình vào, vừa thấy tình cảnh này thư ký kia có chút quái lạ, nhưng vẫn là trầm mặc băng bó vết thương cho Âu Dương Tịch, sau đó Âu Dương Tịch bảo cô ta rời khỏi....

Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt đi đến trước bàn làm việc chính mình, ngồi xuống.

Âu Dương Tịch cũng ngồi ở bàn làm việc chính mình.

Hai người bảo trì trầm mặc nửa ngày.

Âu Dương Tịch hô hô khí, sau đó nói: “Thiên Hoan, nguyện ý nghe anh giải thích mọi chuyện từ trước đến giờ được không?”

Tầm Thiên Hoan lại lặng im, không nói.

Cô, cái này có tính ngầm đồng ý không?

Âu Dương Tịch thật sâu ngưng mắt, tuấn mỹ khuôn mặt, nhàn nhạt nói: “Lúc trước sở dĩ anh về nước là vì không thể làm gì khác, vì lúc ấy anh có hôn ước, là hôn ước mà cha anh ép buộc anh phải chấp nhận, anh không phục liền bỏ về nước. Sau khi về nước, vì gia tộc cô gái có hôn ước với anh rất hùng mạnh lại nguy hiểm nên không buông tha anh, bọn họ phái người truy sát anh, hơn nữa cha của anh, bởi vì anh làm mất mặt ông ấy nên ông ấy nghĩ hết biện pháp muốn làm cho anh thân bại danh liệt, nếu anh không có thế lực của mình, anh sẽ nằm trong lòng bàn tay của ông ấy......”

Nghe những lời này Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn hắn, cô không cách nào có thể tưởng tượng, một người cha lại có thể đối xử với con mình như vậy sao?!

Âu Dương Tịch nói tiếp: “Lúc trước anh bị bốn phía vây đánh, anh lại không quyền không thế, gần như không cách nào sinh tồn.”

Tầm Thiên Hoan thật sâu hít lấy khí.

“May mắn, lúc đó có Trình thúc thúc, Trình thúc thúc chính là cha của Ân Khả, ông ấy đối đãi anh như con ruột, vì giúp anh tránh thoát bọn người đuổi giết và những trở ngại mà cha anh gây ra nên Trình thúc thúc giúp anh thay đổi thân phận, hơn nữa dùng hết thảy thực lực bảo hộ anh, anh mới được bình an sống sót, anh luôn nghĩ nếu như không có Trình thúc thúc hiện tại không biết anh đã chết ở cái góc nào?”

Thanh âm của Âu Dương Tịch thật thấp: “Về sau, khoảng hai năm trước, cũng bởi vì bảo vệ anh mà Trình thúc thúc bị sát hại......”

Tầm Thiên Hoan quay đầu đi, liều mạng tự nói với mình không nhìn hắn...... Bởi vì nhìn hắn, nghe lời hắn nói, lòng của cô......

“Mà nguyện vọng duy nhất của Trình thúc thúc là...... muốn đánh đổ Bắc thị, thâu tóm dưới cờ Hoa Thiên, đây là nguyện vọng duy nhất của ông ấy, ông ấy muốn anh hoàn thành......” Âu Dương Tịch dần dần nhắm mắt lại cúi đầu xuống......

Nguyện vọng của Trình thúc thúc, hắn sao có thể không hoàn thành?

“Cho nên......” Tầm Thiên Hoan chịu đựng đau lòng, nói: “Anh sẽ không tiếc lợi dụng bất luận kẻ nào......”

Trong phòng, không khí trở nên nặng nề, áp lực.

Âu Dương Tịch dừng lại một hồi, nói: “Phải”

Tầm Thiên Hoan ngậm miệng không nói gì, đã như vậy, cô còn có lời gì có thể nói?

Chỉ có đau lòng......

Tầm Thiên Hoan nói: “Trình thúc thúc kia..... của anh....... nhất định là anh đã coi ông ấy trở thành cha của mình?”

“Đúng.”

Lệ đúng là vẫn nhịn không được chảy xuống, tại trên gương mặt lăn xuống...... Cô thật là khó chịu, thật sự phi thường phi thường khó chịu, cô không biết, là vì chính mình hay là vì hắn......

“Như vậy, trước kia vì cái gì không nói cho tôi?” Tầm Thiên Hoan hỏi: “Vì cái gì trước kia không nói cho tôi, thân phận chân thật của anh? Nếu như không phải lần kia ngoài ý muốn nghe được, có phải hay không ý định giấu tôi cả đời?”

Hồi lâu, hắn mới nhẹ gật đầu: “Ân.”

Tầm Thiên Hoan hai mắt đẫm lệ mơ hồ, đau nhức lại như thế tinh tường, cô hỏi: “Âu Dương Tịch...... anh chưa bao giờ yêu tôi đúng hay không?!”

Âu Dương Tịch liền nói ngay: “Không phải!”

Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt nói: “Anh còn gạt tôi......”

Âu Dương Tịch lắc đầu, hắn nói: “Anh không có, anh yêu em, anh thật sự hảo yêu thích em...... trước khi gặp em anh căn bản là không biết cái gì gọi là ‘Yêu’? Cái gì gọi là ‘Được yêu’? Chỉ sau khi gặp em, anh mới chính thức biết được cảm giác yêu một người là như thế nào, loại tư vị này, loại cảm giác này, anh trân trọng bằng cả mạng sống, muốn gìn giữ thật tốt, rất sợ nó sẽ biến mất, rất sợ những tình cảm mình có được sẽ biến mất nhưng là anh không biết làm như thế nào mới có thể trước sau như một......”

Nước mắt Tầm Thiên Hoan lẳng lặng chảy xuống, nhìn hắn, chăm chú nhìn biểu hiện trên vẻ mặt hắn......

“Thân phận của anh, quá khứ của anh, đều là những thứ anh không nguyện ý muốn sống chung với nó...... Anh sợ thân thế của anh sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa chúng ta, anh từng có hôn ước, có một người cha đáng sợ như vậy...... Tôi......”

Tầm Thiên Hoan rời khỏi ghế đang ngồi, thân thể run run, nhìn trong ánh mắt Âu Dương Tịch, thật sâu, mang theo loại tình cảm càng sâu đậm......

Tầm Thiên Hoan lắc đầu lại lắc đầu......

Cô lẩm bẩm nói: “Không cần nói...... Tôi không muốn nghe, tôi không thích nghe!”

Cô buộc chính mình không để cho bản thân đến gần hắn, nhưng là, cô không cách nào nhìn hắn đau khổ như vậy, nếu không, cô hội khống chế không nổi chính mình...... Vì vậy, bước chân cô dần dần di động, nước mắt vẫn không ngừng rơi, từng bước một lui dần đến cửa ra vào, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.