Độc Sủng Chị Dâu

Chương 107: Chương 107




Âu Dương Tịch chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan: “Tầm Thiên Hoan, em biết mình đang làm cái gì chứ?”

Tầm Thiên Hoan bị Tầm Tân Đồng giữ lại, cô có chút chắn khí, nói: “Tôi đang làm cái gì, không cần anh quan tâm!”

“Đó là em trai của em!”

“ Thì như thế nào?” Tầm Thiên Hoan lạnh lùng nói: “Cảm thấy tôi đây là loại phụ nữ vô sỉ có phải không? Tốt lắm, hiện tại anh có thể lập tức đi, hoặc là, tôi có thể lập tức biến mất khỏi tầm mắt của anh!”

Âu Dương Tịch ảo não nói: “Em biết rõ anh không phải có ý này!”

“Tôi cũng không hiểu ý của anh.”

Âu Dương Tịch bỗng nhiên cười: “Em không biết...... em thật sự yêu em trai của mình?”

Tầm Thiên Hoan siết chặt ngón tay, cả người đều lạnh, lúc này Tầm Tân Đồng đem áo khoác ngoài trên người cô khép lại thật kín, động tác nhu hòa, Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tịch, nói: “Thì thế nào?”

Âu Dương Tịch nhíu mày: “Em điên rồi sao?”

“Đúng, tôi chính là điên rồi.”

“Tầm Thiên Hoan, em đừng có tùy hứng như vậy được không?”

“Tôi chính là tùy hứng!”

Cuối cùng lửa giận của Âu Dương Tịch bị Tầm Thiên Hoan lạnh như băng làm tắt ngấm, hắn bỗng nhiên lạnh nhạt nói: “Em đang hại chính mình.”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc.

Tầm Tân Đồng tiến lên một bước, hướng Âu Dương Tịch nói: “Anh nói đủ chưa?”

“......?”

“Như vậy, tôi chỉ muốn nói với anh một câu” Tầm Tân Đồng nói: “Tôi đối với chị ấy là yêu, so với anh bây giờ tuyệt đối không ít hơn! Anh hiểu chưa?”

“Tiểu tử,” Âu Dương Tịch cười, mỉa mai: “Cậu biết cái gì gọi là yêu sao?”

Tầm Tân Đồng chưa kịp trả lời, Tầm Thiên Hoan đã nhịn không được: “Vậy anh thì biết rõ cái gì là yêu sao?”

Âu Dương Tịch nhìn cô, cô nói: “Miệng anh lúc nào cũng nói yêu tôi, nhưng anh đã làm như thế nào? Bởi vì anh, tôi nhận lấy thương tổn rất lớn, lòng của tôi hoàn toàn bị thương thế của anh, anh biết anh đến cỡ nào đáng giận, đến cỡ nào đáng hận sao? chính là......”

Chính là...... Cô lại hận hắn không được, thật sự, cô đối với hắn không cách nào trở nên lãnh đạm, cô ép mình chán ghét hắn, nhưng mà cô phát hiện, thứ mà cô càng ngày càng chán lại chính là bản thân mình mà thôi......

Âu Dương Tịch nhẹ giọng hỏi: “Thật sự em không thể tha thứ anh?”

Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu qua một bên, không nhìn hắn, ngực có chút khó chịu......

Âu Dương Tịch đi đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, mỉm cười nói: “Mặc kệ em tha thứ cho anh hay không, dù sao...... Anh cũng sẽ không buông tha cho em, trong lòng của anh không có gì quan trọng hơn so với em.”

.....................................................................................

Một căn nhà gỗ nhỏ đơn giản, vây chung quanh nhà gỗ đều là những loài hoa và cỏ các loại.

Trước một cây hoa có một lão nhân đang cầm kéo, tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ.

Bắc Diệc Uy quỳ xuống trên mặt đất, bên cạnh ông lão, khuôn mặt bình thường tuấn tú lạnh lùng, lúc này chỉ mang một vẻ thành khẩn, đầu có chút cúi thấp, hắn dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Ông Ngoại, hiện tại chỉ còn có ông mới có thể giúp cháu.”

Bàn tay cầm kéo của ông lão không khỏi cứng đờ, ông chậm rãi quay đầu, nhìn người quỳ trên mặt đất - chính là ngoại tôn ông thương yêu nhất, không khỏi buồn phiền.

Sau đó, ông lão lại quay đầu đi, tiếp tục công việc của mình. Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng: “Coi như là đã xảy ra chuyện đại sự, cũng không thể tùy tiện quỳ gối trước mặt người khác, đạo lý đơn giản như vậy, Diệc Uy, chẳng lẽ cháu cũng không hiểu.”

Bắc Diệc Uy cúi đầu không nói, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cần gì phải làm như vậy?

Lão nhân cười yếu ớt, nói: “Tôn nhi, đi lấy kéo đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc hoa cỏ.”

Bắc Diệc Uy hơi quái lạ ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên hắn lại tựa hồ hiểu được, chỉ gật đầu: “Dạ.”

Bắc Diệc Uy tìm ra một cây kéo từ trong nhà gỗ, dừng tại cửa ra vào một chút, sau đó hướng ông lão đi tới, đứng ở một bên, cẩn cẩn dực dực cắt bỏ.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, động tác của ông lão không nhanh mà cũng không chậm......

Tâm tư Bắc Diệc Uy trầm xuống, trên mặt lại không biểu tình, chỉ chậm rãi cắt......

Ông lão thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, trên mặt hiện ra một vòng ý vị thâm trường vui vẻ......

Bỗng nhiên, Bắc Diệc Uy rõ ràng dùng hết sức lực đem cành hoa cắt xuống, lão nhân tức thì nhíu mày, không khỏi nói: “Dù sao cũng là tuổi trẻ.”

Bắc Diệc Uy hổ thẹn cúi đầu: “Ông Ngoại......”

“Thôi thôi.” Ông lão thở dài, nói: “Vào nhà a.”

Bắc Diệc Uy âm thầm thở hắt ra, theo ông lão đi vào phòng.

Lão nhân đem kéo cất kỹ, sau đó rót chén trà uống một mình, hướng Bắc Diệc Uy nói: “Muốn uống trà thì tự mình rót.”

Bắc Diệc Uy gật đầu: “Được.”

Bắc Diệc Uy đáp ứng, chính mình chú ý rót một chén trà, nhưng lại không yên lòng mà uống.

Sau khi uống một nửa chén trà, ông lão nhẹ nói: “Chuyện của Bắc thị, ta đại khái cũng biết chút ít.”

Bắc Diệc Uy trịnh trọng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ông, trong nội tâm có chút trầm trọng, lại hết sức cảnh giác. Hắn nói: “Con muốn thỉnh ông Ngoại giúp đỡ con!”

“Gây dựng lại Bắc thị?”

“Dạ! Hiện tại chỉ có ông Ngoại mới có thể giúp con!” Nếu không, hắn thật sự đã không còn đường để đi.

“Nghe nói, bây giờ con vẫn còn ở lại trong công ty?”

Tin tức của ông Ngoại quả nhiên linh thông!

Bắc Diệc Uy gật đầu: “Dạ!”

Ông lão nặng nề thở dài, nói: “Như vậy xem ra, tiểu tử con cũng có chút ý chí làm đại sự.”

“Ông Ngoại...... Giúp đỡ con!”

“Ai, không nghĩ tới ta đã là một lão già khọm, cư nhiên còn được tái xuất giang hồ.”

“Ông Ngoại, Tôn nhi bất hiếu......” Bắc Diệc Uy áy náy không thôi, cũng chỉ có cắn răng không nói.

Ông lão cười nói: “Con coi như là không tệ, so với anh trai và mẹ của con thì chí ít cũng quan tâm đến ta, cho nên ông Ngoại vì con làm chút việc cũng đáng.”

“Kỳ thật mẹ con cùng anh trai khi còn sống đều phi thường......”

Ông lão lập tức khoát tay ý bảo hắn không cần nói tiếp, nói: “Biết rõ con muốn nói gì, không cần nói, ta còn không biết rõ những chuyện này sao? Ha ha, Diệc Uy, tính tình của con tuy lãnh đạm chút ít, dù sao so với anh trai con cũng mạnh mẽ...... Huống chi hiện tại con lại là Tôn nhi duy nhất của ta, ta không giúp con thì ai sẽ giúp con? Ta không giúp con thì ta giúp ai bây giờ?”

Bắc Diệc Uy cúi đầu thật sâu: “Cám ơn ông Ngoại!”

Lão nhân cười cười, nói: “Đứa nhỏ này thật sự là, đối với ông Ngoại còn nói ‘Cám ơn’ cái gì?”

Bắc Diệc Uy cười.

Ông lão đẩy đẩy chiếc kính lão thị của mình, nói: “Hiện tại chỉ cần con ở công ty ‘Hảo hảo’ công tác, còn lại cứ giao cho ông Ngoại đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.