Độc Sủng Chị Dâu

Chương 114: Chương 114




Bắc Diệc Uy ôm Tầm Thiên Hoan, thấp giọng hỏi: “Thiên Hoan, em làm sao vậy?”

Tầm Thiên Hoan hoảng hốt, cánh tay chậm rãi ôm lấy Bắc Diệc Uy, dựa vào trong ngực của hắn, thanh âm của cô nhẹ nhàng sâu kín: “Diệc Uy, em rất sợ, giống như tất cả mọi người trên thế giới đều muốn rời khỏi em...... Em cô đơn một mình, em không còn gì cả......”

Bắc Diệc Uy nhẹ nhàng mà vuốt ve, nói: “Nha đầu ngốc, làm sao em lại nghĩ những chuyện này? Làm sao có thể? Cho dù mọi người trên thế giới đều bỏ em mà đi, chỉ cần em nguyện ý, anh nhất định mãi mãi ở bên cạnh em, cho dù chết anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Tầm Thiên Hoan chu môi: “Anh nói lời ngốc gì vậy, chết rồi thì làm sao còn ở cạnh được, như vậy em sẽ càng sợ.”

Bắc Diệc Uy liệt môi cười, nói: “Em yên tâm, tôi nhất định ở bên cạnh của em để bảo vệ em.”

“Cám ơn anh...... Diệc Uy.”

“Không cần phải nói cám ơn với anh.”

“Hai ngày này anh ở nhà với em được không? Ở nhà một mình em sẽ suy nghĩ miên man, em cũng không biết rốt cuộc em đang sợ những thứ gì, thương tâm những thứ gì, chỉ là khó chịu......”

“Ừm, được.” Bắc Diệc Uy nhẹ giọng đáp ứng.

Cô nhẹ nhàng thở ra, chăm chú dựa vào trong ngực của hắn.

Hắn ôm cô, sắc mặt lại có chút đăm chiêu, qua hồi lâu, hắn hỏi: “Thiên Hoan, nếu có một ngày......”

Thanh âm của hắn bỗng nhiên ngừng, nhìn bộ dáng trong ngực đã lặng yên thiếp đi......

Bắc Diệc Uy khẽ thở ra, sau đó lơ đãng lắc đầu, nhìn cô đầy thương yêu, ôn nhu ôm cô vào trong ngực, trong nội tâm có cảm giác vui thích không nói nên lời......

...........................

Bác sĩ Lưu xách một valy hành lý nhỏ, nhìn Ân Khả ở phía sau nói: “Kỳ thật không cần đến tiễn chú.”

Khuôn mặt tuấn tú của Ân Khả mỉm cười, nói: “Dù sao cũng tiện đường, thúc thúc, sau khi đến nơi nhớ gọi điện thoại cho cháu.”

Bác sĩ Lưu gật gật đầu, trầm tư một lát, nói: “Tịch - đứa bé kia cũng chỉ có một người chăm sóc, cháu sẽ vất vả.”

“Sẽ không, chú à, chú cứ yên tâm.”

“Trong khoảng thời gian này, cháu cùng Tịch, hai người đều không ở công ty, trong công ty có việc gì phải nhờ những nhân viên đáng tin cậy mới được.”

Ân Khả híp híp mắt, có một người….. sao có thể tin được?

“Chú, những điều này cháu đã biết, chú cứ yên tâm trở về công tác a, tốt tốt chú ý thân thể.”

“Chú là bác sĩ mà những điều này chú cũng biết a.”

Nhìn Bác sĩ Lưu càng lúc càng đi xa, Ân Khả nặng nề hít vào một hơi, trong nội tâm tựa hồ có loại bất an, hoang mang rối loạn như là có chuyện gì sẽ phát sinh, nhưng lại nghĩ không ra là chuyện gì......

Ân Khả xoay người rời khỏi sân bay, hướng bệnh viện đi đến.

Ân Khả nhanh chóng đến được bệnh viện, tại cửa phòng bệnh của Âu Dương Tịch, hắn lại thấy được gương mặt quen thuộc, Ân Khả dừng bước chân lại, nhìn người đàn ông trung niên trước mắt này, trong trí nhớ lóe lên rất nhiều hình ảnh.

Đờ đẫn đứng ở đó, thanh âm của Ân Khả thấp gần như không thể nghe thấy kêu một tiếng: “Chú Hoắc......”

Người đàn ông trung niên kia một thân tây trang thẳng tắp, lông mày rậm còn có ánh mắt sâu đến lợi hại làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình, chỉ nghe hắn nói: “Thì ra cậu còn nhớ rõ có người chú này.”

Sắc mặt Ân Khả trầm tĩnh, trong nội tâm loạn như tê dại, cha của Tịch đột nhiên xuất hiện làm cho hắn trở tay không kịp!

Ân Khả không che dấu được chột dạ hỏi: “Chú...... Vốn là cháu đã định gọi điện thoại thông báo cho chú biết chuyện của Tịch, nhưng mà......”

“Nhưng cái gì?”

Hoắc Đông Thanh đi tới chỗ của hắn, loại áp lực vô hình càng ngày càng đè nặng Ân Khả, làm hắn hô hấp cũng trở nên cực kì cẩn thận.

Thanh âm Hoắc Đông Thanh trầm mà lạnh băng: “Các người thật đúng là cũng có chút thành tích, hai tên nóc mới ít tuổi như vậy mà đã tạo dựng được địa vị cao trong thương trường, rất giỏi, mà lại có ý định không muốn có bất kì liên quan đến trưởng bối này phải không?”

Ân Khả âm thầm cắn răng: “Thưa chú......”

“Đừng quên, ta đã trông nom các cậu từ lúc mới mở mắt trào đời, năng lực có bao nhiêu ta còn không biết rõ sao? Làm việc táo bạo, chỉ vì nhất thời thành công mà không lấy đại cục làm trọng, một ngày nào đó các thành quả cũng sẽ tự hủy hoại trong tay các cậu!”

Ân Khả nhịn không được xúc động nói: “Bây giờ tụi cháu đã rất thành công!”

“Thành công?” Hoắc Đông Thanh hừ mũi, nói: “Ta có thể lập tức lật đổ các cậu đấy!”

“Tại sao chú muốn làm như vậy?” Ân Khả khó hiểu: “Tịch là con trai ruột của chú, chú cứ hết lần này đến lần khác đưa cậu ấy vào chỗ chết! Vì sao lại như vậy?!”

“Những cái này tôi tất nhiên là hiểu rõ hơn cậu, nó đúng là con trai ruột của tôi, tất cả những việc tôi làm đều là muốn tốt cho nó, dù cho tôi có phái xã hội đen truy tìm nó, nhưng tôi có muốn lấy mạng của nó sao? Nếu như tôi muốn lấy mạng của nó thì nó còn có thể sống tới ngày nay?”

“Dù cho chú không phải thực sự muốn lấy mạng cậu ấy, nhưng chú làm như vậy so với lấy mạng chẳng phải giống nhau hay sao? Chú không muốn cậu ấy tự thành công, chỉ cho phép cậu ấy nằm trong phạm vi khống chế của chú và phải sống cuộc đời mà chú đã an bài sẵn! Những việc này so với chú giết cậu ấy còn tàn nhẫn hơn!”

Hoắc Đông Thanh lành lạnh liếc Ân Khả: “Không tới phiên cậu giáo huấn tôi, tôi tàn nhẫn? Thật sự là buồn cười, vậy thành công của các người ra sao? Thành công thì vì cái gì còn nằm ở trên giường bệnh?!”

Ân Khả tức khắc im lặng không nói gì.

“Công ty thành công sao?” Hoắc Đông Thanh cười: “Không tới nửa tháng, chắc sẽ quay lại ban đầu mà thôi!”

Ân Khả lo lắng nói: “Chú đã làm gì công ty?!”

Vẻ mặt Hoắc Đông Thanh có vẻ như suy nghĩ, nói: “Không có gì, chỉ là liên hợp với một người bạn cũ trên thương trường, tác động một chút vào bảo bối Thiên Hoa của các người. Trong khoảng thời gian ngắn Thiên Hoa chịu không được áp lực kinh tế, không có nguồn lực, cậu nói xem các người lực chọn ra đi với hai bàn tay trắng hay là muốn bị thiếu một khoản nợ lớn và nguy cơ bị kiện?”

Cả Thiên Hoa, ngoài Thiên Hoa ra ông ta còn kiếm được một đối tác quan trọng hơn, cớ sao mà không làm?

Chỉ là, không ai biết người cùng hợp tác với ông ta lại chính là lão nhạc phụ của Bắc gia?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.