Độc Sủng Chị Dâu

Chương 117: Chương 117




Emily thay Âu Dương Tịch dụ mấy người vệ sĩ ở cửa ra vào rời đi, sau đó Âu Dương Tịch vạn phần cảnh giác rời khỏi biệt thự - nơi này hắn đã sinh sống mười năm, bị áp lực vài chục năm, hắn từng thề sẽ vĩnh viễn không trở về, không ngờ bây giờ lại bị bắt trở lại. Mặc dù từ nay về sau sẽ phát sinh những chuyện gì nữa Âu Dương Tịch không cách nào đoán trước được, hắn không thể tưởng tượng được cha hắn sẽ đối phó với hắn như thế nào. Nhưng bên kia đại dương có người con gái mà hắn nhớ thương, một ngày không gặp đã làm cho hắn có loại dự cảm không yên tâm...... Dù cho công ty sụp đổ, dù cho thân thể của hắn không có chút sức lực, mặc dù tánh mạng bị đe dọa, hắn vẫn phải ở cùng người con gái đó cho đến lúc tiêu tan......

Âu Dương Tịch không mang theo bất kì cái gì, Emily kín đáo đưa cho hắn một ít đô la, cái này này chắc chắn sẽ có lúc cần dùng đến, hắn muốn chạy trốn thì nhất định phải có tiền!

Mặc dù Emily thông minh thế nào cũng không lừa được mấy người bảo vệ kia bao lâu, vài người bảo vệ nhanh chóng nhận ra có chuyện không đúng, cấp tốc quay trở lại căn phòng đó, trong phòng đã không có một bóng người, bảo vệ nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Hoắc Đông Thanh. Sau đó tất cả bảo vệ nhanh chóng lên xe đuổi theo Âu Dương Tịch!

Thân hình Emily nhỏ nhắn xinh xắn ngăn tại cửa ra vào, nói: “Không được, tôi tuyệt đối không cho phép các người đuổi theo anh hai!”

Trưởng nhóm bảo vệ - Tất Hiền bước lên: “Nhị tiểu thư, mời cô tránh ra!”

“Đây là mệnh lệnh của ông chủ!” Tất Hiền nói: “Nếu nhị tiểu thư nếu kiên quyết cản trở chúng tôi, đến lúc ông chủ trách tội xuống, chúng tôi biết phải làm sao?”

“Đến lúc đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cha!”

“Tiểu thư, xin đừng làm chúng tôi khó xử......”

Dùng quyền hành không có tác dụng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Emily rầu rĩ đáng thương, điềm đạm đáng yêu nhìn Tất Hiền nói: “Xin anh, buông tha anh hai tôi được không? Hiện tại anh ấy thật sự phi thường cần tự do, anh ấy có việc cần phải làm, các anh đừng đi cản trở, van cầu anh buông tha anh hai...... Có chuyện gì một mình tôi gánh chịu......”

Tất Hiền nhìn cô gái trước mắt này thập phần làm cho người ta yêu thương, có chút chần chờ, sau khoảnh khắc ánh mắt đột nhiên tối lại, hướng hai người sau lưng nháy mắt, hai người kia liền tiến lên chẳng quan tâm cô là Nhị tiểu thư hay ai đều khống chế cô, đưa sang một bên. Tất Hiền quay qua Emily đang phẫn nộ nhìn mình lom lom, khẽ cúi đầu, nói: “Thật có lỗi, Nhị tiểu thư, đắc tội.”

“Nếu anh hai có chuyện gì......” Emily cắn răng trừng mắt nhìn Tất Hiền: “Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha anh! Đáng giận, gã Tất Hiền khốn kiếp kia!”

“Đến lúc đó, tùy Nhị tiểu thư xử trí.” Lạnh nhạt nói xong, hắn cùng mấy người bảo vệ nhanh chóng rời đi!

Emily hướng phía sau lưng Tất Hiền phẫn nộ kêu to: “Không được làm tổn thương anh hai tôi!!”

............................................................

Ngày đó, Emily cứ như vậy bị hai vệ sĩ canh giữ, chỉ có thể luẩn quẩn trong nhà, cửa cũng không thể ra, càng làm cho cô bất an, trong nội tâm tràn ngập hoảng sợ. Cô ở trong phòng khách tới tới lui lui, sắc mặt vô cùng lo lắng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, ngón tay dần dần nắm chặt......

Anh hai, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì......

Anh ấy có chuyện quan trọng muốn làm, là chuyện so với tánh mạng còn quan trọng hơn, anh ấy có tự do của mình, có lựa chọn của mình, sao bọn họ có thể đi bắt anh ấy, khống chế tự do của anh ấy?

Anh hai, anh trai duy nhất của cô, cô hy vọng mỗi ngày anh đều có thể mỉm cười hạnh phúc......

Cô không muốn nhìn thấy đôi mắt tinh nhuệ mạnh mẽ của anh hai lần nữa mất đi sức sống, thân ảnh cô đơn giống như một cái tượng gỗ......

Tất Hiền, gã đáng ghét kia!

Chẳng lẽ hắn sẽ không thể có một lần không làm theo mệnh lệnh sao? Baba nói một là một, baba nói hai thì tuyệt không thể là ba! Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ cô cảm thấy sự trung thành của hắn lại đáng giận như vậy!

Cô có một loại dự cảm rằng lần này anh hai...... không thể thành công trốn về đại lục? Hay là có...... Nguy hiểm?!

Emily nhanh chóng lắc đầu, vội vàng đem dự cảm này khai trừ ngay!

Không --

Anh hai tuyệt đối không thể có chuyện!!

Chiếc đồng hồ trên tường cứ chầm chậm báo thời gian......

Một giờ, hai giờ, ba giờ......

Tại trong sảnh, Emily đứng ngồi không yên, cảm thấy yết hầu hơi khô nóng liền đứng dậy đi rót ly nước, nhìn chiếc ly thủy tinh óng ánh, nước trong ly trong suốt tinh khiết, ánh mắt Emily chú thị cái ly nhưng dường như ánh mắt xuyên thấu qua ly nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo khác, cô phảng phất trông thấy:...... trong một đám ẩu đả hỗn loạn, anh hai vô cùng tuấn mỹ của cô bị người ta hung hăng đập một côn vào sau gáy!! Lập tức máu tươi tóe ra văng khắp nơi!!

Emily bỗng nhiên chấn động, run rẩy, cái ly trong suốt cứ như vậy từ trong tay cô rơi xuống, rớt trên sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai......

Tại phía bên kia đại dương xa xôi, Tầm Thiên Hoan cũng như thế. Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn miểng thủy tinh trên mặt đất, thân thể cô chậm rãi khom xuống, trong lúc hoảng hốt tay cô đụng phải mảnh nhỏ, chất lỏng màu đỏ liền từ tay chảy ra......

Đau nhức!!

Đau nhức không phải từ vết thương trên tay mà trong lòng của cô càng đau nhức hơn.

Bắc Diệc Uy đi tới, thấy như vậy lập tức sốt ruột vội vã đi tới gần cô, cau mày nói: “Đừng nhúc nhích, chảy máu rồi, sao lại không cẩn thận như vậy? Tay của phụ nữ rất quan trọng.”

Tầm Thiên Hoan có chút mê mang, nỉ non nói: “Có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?”

Bắc Diệc Uy nao nao, nói: “Đứa ngốc, em suy nghĩ nhiều rồi? Đừng lo lắng, anh đưa em đi cầm máu.”

“A......”

Emily nhất quyết ở trong sảnh chờ, nhìn thời gian cũng đã khá lâu, lòng cô nóng như lửa đốt......

Cái ly vừa rồi bể nát làm Emily có một loại dự cảm không tốt......

Sắc mặt cô tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp luôn tươi cười giờ đây tràn đầy lo lắng, từng tế bào trên cơ thể cô đều ở trạng thái khẩn trương sợ hãi......

Rốt cục, lúc 4h mười mấy phút gì đó, điện thoại trong sảnh đột nhiên vang lên --

Trong nháy mắt, thân thể mảnh khảnh của Emily cứng đờ, cô quay đầu nhìn lăm lăm về phía chiếc điện thoại đang vang lên, vẻ mặt sợ hãi, tâm bị chấn động, trống ngực nhanh cấp tốc, ngón tay thon dài trắng bệch duỗi ra vốn muốn cầm lấy điện thoại nghe, nhưng từ điện thoại lại phát ra một hồi “Linh linh ~~” tiếng vang làm cô giật mình thu lại những ngón tay nhỏ nhắn run rẩy. Cô không dám nhận cú điện thoại này, loại dự cảm bất an mãnh liệt thái quá, nhiều lần co duỗi ngón tay sợ hãi, cuối cùng cô hít thật mạnh và nhấc điện thoại......!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.