Độc Sủng Chị Dâu

Chương 16: Chương 16




Tầm Thiên Hoan thống khổ kêu lên thảm thiết, nhắn nhó há to miệng, tốt bụng nói: “Quản lý, anh không sao chứ?”

Ách, không biết cái mông bành trướng đó giờ phút này tiếp đất thì có cảm giác gì nhỉ?

Hừ, để đối phó với sắc lang thì phương pháp tốt nhất chính là nhẫn nhịn bất mãn, sau đó là cho hắn thống khổ.

……………..

Tầm Thiên Hoan vuốt mấy sợi tóc bên thái dương, ngẩng đầu, đứng thẳng, nhẹ nhàng mở cửa ra – lại càng hoảng sợ, má ơi, bên ngoài sao nhiều việc như vậy?

Ngẫm lại thì là vừa rồi quản lý ngã phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy, sợ là đồng nghiệp cả tòa nhà cũng nghe được.

Tầm Thiên Hoan giơ tay lên vô tội cười, nhìn mọi người nói: “Hôm nay quản lý có chút không may, đang đi thì bị ngã, tôi tốt bụng muốn đỡ, hắn lại chỉ muốn tự mình đứng lên, không cần giúp. Người quản lý này rất có cốt khí, mọi người nên cổ vũ một chút….”

Không đợi Tầm Thiên Hoan nói xong, mọi người liền đẩy cô khỏi cửa ra vào, chen nhau chạy về phía quản lý…..

“Quản lý, ngài không sao chứ?”

“Quản lý, ngài ngã ở đâu? Có đau không?”

“Quản lý, muốn tới bệnh viện không?”

………….

Tầm Thiên Hoan ở phía sau liếc một cái, bất đắc dĩ cảm thán: “Thật sự là một đám ngu ngốc, nịnh nọt hắn cũng không biết chọn thời cơ, chọn đúng lúc hắn mất mặt nhất chạy tới, không phải càng làm cho hắn xấu hổ hơn sao. Ai, chỉ riêng việc đấy thôi sau này các người cũng khó ăn nói rồi.”

Tầm Thiên Hoan thương thay cho bọn họ, xoay người chuẩn bị trở về bàn làm việc, chợt dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đang đứng tựa vào cửa phòng làm việc của cô, bóng dáng nhàn nhã tự tại – Âu Dương Tịch. Tầm Thiên Hoan không phải không thừ nhận, thực sự hắn vô cùng đẹp trai. Hiện tại chỉ đứng với một tư thế rất tùy ý, đã đủ để bao thiếu nữ cảm thấy khó thở. Thiếu nữ, đúng, cô không phải là thiếu nữ, cho nên, cô mới tránh được điện phóng ra từ người hắn.

Tầm Thiên Hoan liếc qua hắn: “Sao anh lại tới đây?”

Âu Dương Tịch mỉm cười: “Đi ngang qua bên này, gặp mọi người trong công ty đang chạy đến chỗ có người hét.”

Tầm Thiên Hoan cười cười, nói: “Thiếu gia tốt bụng của tôi, anh thật đúng là lớn mật, có biết anh đang ở đâu không? Là công ty tư, không phải là quán bar.”

Âu Dương Tịch cười: “Chúc mừng em Thiên Hoan, đã được thăng chức làm trưởng phòng.”

Tầm Thiên Hoan thấy quái lạ: “Sao anh biết nhanh như vậy?”

Âu Dương Tịch cười thần bí: “Anh chính là Âu Dương Tịch, Tầm Thiên Hoan em có chuyện gì giấu được anh?”

Tầm Thiên Hoan không thể không thể hiện vẻ mặt khinh khỉnh: “Anh đừng có được một tấc lại đòi tiến một thước, khen anh một câu, cái đuôi đã vếch lên rồi, không khiêm tốn một chút được sao?”

“Khiêm tốn nói theo cách thường chính là dối trá, anh….”

Biết rõ hắn sẽ không dứt, Tầm Thiên Hoan tranh thủ lúc hắn dừng lại nói: “Được rồi được rồi, có chuyện gì về nhà nói sau. Lúc này chưa có anh phát hiện ra anh, anh tranh thủ đi đi.”

Âu Dương Tịch nhìn xung quanh, cả văn phòng lớn như vậy, không có một bóng người: “Sao lại như vậy? Đang trong giờ làm việc mà đồng nghiệp của em chạy đi đâu hết?”

Tầm Thiên Hoan tức giận nói: “Thì ra anh còn biết giờ là giờ làm việc nha.”

Âu Dương Tịch nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Tầm Thiên Hoan đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Em vừa giáo huấn cho tên quản lý háo sắc của công ty chúng ta một trận.”

Âu Dương Tịch ánh mắt lập tức lóe lên: “Hắn chiếm tiện nghi của em?”

Tầm Thiên Hoan cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh: “Hãy nghe em nói hết được không? Hắn là chuẩn bị chiếm tiện nghi của em, bất quá, em cho hắn thống khổ. Vậy mà trong công ty mọi người đều đi quan tâm hắn. Ha ha, hắn từ nay về sau cũng không dám lại chủ động đánh em.”

Âu Dương Tịch ánh mắt thâm thúy, có chút thưởng thức, chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan: “Thật không hổ danh là Thiên Hoan của anh, giỏi quá!”

Cô nhìn hắn kinh ngạc, chỉ kinh ngạc, nhiều kinh ngạc……

Tầm Thiên Hoan cố nén nôn mửa, xúc động: “Thôi xin anh, anh đừng ở trong này được không? Nhanh lên đi, em không muốn đồng nghiệp nhìn thấy anh.”

Âu Dương Tịch nghe tiếng đột nhiên cúi xuống hôn lên môi Tầm Thiên Hoan, cười mê người, nói: “Anh cũng không muốn thấy họ.”

Đối với việc làm của Âu Dương Tịch, Tầm Thiên Hoan đã tập mãi thành thói quen: “Được rồi, đi mau, tan việc gặp lại!”

Âu Dương Tịch ánh mắt dừng trên người Tầm Thiên Hoan một lát, môi hơi nhếch lên, liền xoay người đi, đi hai bước đột nhiên quay lại nhìn cô nháy mắt mấy cái, quả thực điện lực mười phần nha.

Tầm Thiên Hoan hít hít không khí, may mắn bản lĩnh của mình coi như vẫn còn.

Vào văn phòng, điện thoại vang lên không ngừng.

Tầm Thiên Hoan nhanh chóng cầm lấy: “Alo?”

Âm thanh lạnh như băng chuyền đến: “Tại sao mãi không nghe điện thoại?”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc, ngây người một lát mới xác định thật sự là Bắc Khả Uy gọi tới: “Sao anh biết số điện thoại văn phòng tôi?”

Bắc Khả Uy khinh thường nói: “Muốn biết điện thoại văn phòng cô khó lắm sao?”

Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi, rất muốn ngay lập tức tắt điện thoại, nhưng lại hiếu kỳ tại sao hắn lại đích thân gọi điện cho cô? Cô hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Hoàn toàn là giọng điệu mệnh lệnh: “Hôm nay về nhà một chuyến!”

Đáng giận! Tầm Thiên Hoan nghe ngữ khí chọc giận đó nghiến răng. Rõ ràng hắn là em mình, rõ ràng như vậy mà hắn dàm không đem chị dâu để vào mắt.

Tầm Thiên Hoan ngữ khí cũng không tốt: “Gì chứ?”

“Cho cô trở về thì mau trở về.”

Tầm Thiên Hoan lớn tiếng nói: “Anh không có chuyện gì đấy chứ? Tôi trở về làm gì?”

“Có về hay không?”

“Không.”

“Tốt.” Bắc Khả Uy buông một câu lạnh như băng, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, nói xong một tiếng liền cúp máy.

Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm “Tút tút…”, Tầm Thiên Hoan bốc hỏa, tức giận dập máy.

Hắn cho hắn là ai chứ? Thật là bực mình, dám dùng loại giọng điệu này nói với cô, Tầm Thiên Hoan cô không để mình bị quay vòng vòng. Không thèm cố gắng van cầu cô trở về. Muốn cô trở về? Còn lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.