Độc Sủng Chị Dâu

Chương 42: Chương 42




Tầm Thiên Hoan lơ đễnh nói: “Liên quan đến tôi có thì sao? Tôi lại không có hại anh?”

Bắc Diệc Uy cầm đoạn phim trong tay nói:“Chẳng lẽ, em muốn cho đoạn phim này được công bố sao?”

Tầm Thiên Hoan phẫn nộ: “Bắc Diệc Uy, anh thật đáng ghét! Anh chính là không muốn tôi sống những ngày tốt lành phải không?”

Bắc Diệc Uy sát vào Tầm Thiên Hoan, cười nói: “Chỉ cần em giúp tôi tìm ra người áp chế chúng ta là ai, cái đoạn phim này sẽ biến mất, ngược lại nó sẽ được công bố, dù sao danh dự của tôi cũng không còn thì thêm một đoạn phim khác cũng không sao, chỉ là em ….”

“Đủ rồi, tôi biết rõ phải làm thế nào!” Tầm Thiên Hoan cuối cùng hiểu được vì sao Bắc Diệc Uy lại quay đoạn phim này, hắn chính là muốn kéo cô cùng xuống nước. Dù cho đoạn phim ngắn đó có công khai hay không thì hắn cũng sẽ không để cô sống yên ổn.

Bất quá, cô cũng thật sự tò mò đoạn phim trước đó là do ai công khai ra, cho dù B không làm việc kia với cô thì cô cũng sẽ đi thăm dò, nhưng hắn lại làm như vậy, làm cho cô phi thường tức giận. Đây là uy hiếp, Tầm Thiên Hoan cô ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp!!!

Nhưng mà cô có biện pháp gì?

Ban đêm, Tầm Thiên Hoan ngồi trên giường một mình, không ngủ, không phải không muốn ngủ mà là không ngủ được, trong đầu lần lượt suy đoán từng người bên cạnh mình. Từ người thân đến bạn học… từng bước từng bước nghĩ… Kỳ thật cô cũng không giao du rộng, không có mấy người bạn, rất dễ loại trừ từng người…. Nhưng mà cô lại không thể nghĩ ra là ai, làm cho càng loạn thêm…

Tầm Thiên Hoan gọi điện thoại cho Ki Ki tán gẫu, quá nhiều nghi vấn nhưng cô lại không biết nói cái gì.

Tầm Thiên Hoan hỏi: “Các cậu hiện tại ở đâu?”

Ki Ki thở dài: “Còn có thể ở đâu, khách sạn.”

Tầm Thiên Hoan lại hỏi: “Tịch?”

Ki Ki nói: “Cậu cũng không phải không biết, cả ngày anh ta đều ở bên ngoài tán gái, không đến nửa đêm không trở lại.”

Tầm Thiên Hoan cười: “ Anh ấy đều ra ngoài mỗi ngày sao?”

Ki Ki lơ đễnh: “Ừ”

Tầm Thiên Hoan vừa cười vừa nói: “Chúng ta cũng không biết anh ấy ở bên ngoài tiếp xúc những ai, làm những việc gì?”

Ki Ki có chút nghi hoặc: “Cho tới nay đều là như vậy. Thiên Hoan, có gì không đúng sao?”

Tầm Thiên Hoan cảm khái cười: “Đúng vậy, trước nay đều như vậy.”

Lời nói của Tầm Thiên Hoan làm cho Ki Ki cảm thấy quái dị, nhưng lại không tìm được quái dị ở chỗ nào?

Cúp điện thoại, Tầm Thiên Hoan ôm chân ngồi ở trên giường, trong đầu hồi tưởng lại lần đầu gặp Âu Dương Tịch…

Nếu không có Ki Ki, cô cũng không có khả năng quen biết Âu Dương Tịch, lần đầu tiên gặp Âu Dương Tịch cũng là lần đầu tiên Tầm Thiên Hoan đến quán bar ngay ngày sinh nhật tuổi 20.

Trước 20 tuổi, Tầm Thiên Hoan gần như không có bạn, trước mặt mọi người cô luôn luôn là nữ nhi ngoan, mỗi ngày đều trải qua trong cô độc cùng tịch mịch.

Trong trường học, thành tích kém cỏi lại không có sở trường đặc biệt nên các lão sư đều không để ý đến, trong đám bạn học thì nhân duyên kém nhất, trong nhà thì lại không mở tâm với ai… Những tháng ngày dài đằng đẵng đem đến tịch mịch cùng ủ dột.

Ngày sinh nhât 20 tuổi đó, cô quyết định làm một chén mỳ trường thọ. Em trai tặng cho cô búp bê lớn bằng vải, là thứ ao ước của cô nhưng lại là em trai tặng cho cô…

Hôm đó, 12h đêm cô rời khỏi nhà, đi đến quán bar… Tại đó cô gặp Ki Ki, 2 người mới quen đã thân, Ki Ki không chú ý đến vẻ ngoài của cô, hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt nhất.

Từ đó về sau, Tầm Thiên Hoan thường xuyên cùng Ki Ki lui tới, gặp ở quán bar rồi chuyển đến căn hộ nhỏ Ki Ki thuê. Ki Ki liền giao cho cô một chùm chìa khóa để cô có thể tùy tiện ra vào.

Một ngày nào đó, Tầm Thiên Hoan mua thật nhiều hoa quả đến nhà trọ của Ki Ki, vốn định cho Ki Ki bất ngờ nhưng trong phòng khách lại không thấy ai, chỉ là nghe thấy những âm thanh cực kì mập mờ rên rỉ…

“A ~~~ a ~~~ Anh rất lợi hại ~~~ thật thoải mái ~~~”

Theo thanh âm càng lúc càng lớn kia, Tầm Thiên Hoan xác định chính là Ki Ki, nghe thanh âm này, Tầm Thiên Hoan đã đoán được tám chín phần......

Lúc này, Tầm Thiên Hoan còn chưa trải qua sự đời, nghe thấy dạng âm thanh này thì mặt đỏ, tim đập dồn dập, vốn định lập tức rời đi, nhưng lòng hiếu kì lại không kìm chế được mà bước chân đã không tự chủ hướng đến gian phòng, vụng trộm mở khe cửa.

Trước nhất đập vào mắt là phía sau trần truồng của một người đàn ông, Tầm Thiên Hoan lập tức há hốc miệng, cho dù chỉ là đằng sau nhưng cũng đủ khiêu gợi làm cho cô không cách nào hô hấp …. Mà người phụ nữ kia đúng là Ki Ki, Tầm Thiên Hoan chỉ thấy người đàn ông kia quỳ gối trên giường, cầm lấy cái mông cô, nam căn cực lớn trong cơ thể cô điên cuồng ra vào. Bởi vì động tác quá mãnh liệt, thân thể Ki Ki nhấp nhô, hai vú không ngừng lắc lư, từng âm thanh rên rỉ tràn ngập cả gian phòng…

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc đứng xem mà quên hết thảy, cứ nhìn hai người cùng một chỗ tiến vào cao trào, sau đó người đàn ông rút ra nam căn của mình, xuất ra tại trên mông của Ki Ki.

Cả thân thể Ki Ki xụi lơ trên giường, chỉ có thở hổn hển liên tục, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, nói: “Anh thật sự tuyệt quá! Khó trách làm cho nhiều phụ nữ mê muội anh!”

Người đàn ông nhìn cô một cái rồi cười nhạt: “ Cô cũng đồng dạng, không trách được có nhiều đàn ông muốn cô.”

Ki Ki cười: “Tốt lắm, đã như vậy, từ nay về sau hai ta cứ duy trì loại quan hệ như thế này?”

Người đàn ông vui vẻ: “Cớ sao mà không làm?”, thêm một người phụ nữ cũng không nhiều lắm mà thiếu cũng chẳng ít đi.

“Phanh” một tiếng, gói to gói nhỏ trên tay Tầm Thiên Hoan rơi xuống, lăn trên mặt đất. Đang lúc Tầm Thiên Hoan bối rối, người đàn ông cùng Ki Ki đồng thời xoay đầu lại….

Đó là lần đầu tiên cô gặp Âu Dương Tịch, tuấn mỹ đến làm cô hít thở không thông, trong mắt cô, hắn gần như là một tiên nhân, cô chăm chú nhìn đến quên cả nháy mắt.

Đối với vẻ đẹp đó, cô thầm nghĩ muốn được sở hữu, đây đều là những suy nghĩ rất bình thường của một người phụ nữ, chỉ là cô nguyện ý chia sẻ cùng Ki Ki, chia sẻ một người đàn ông rất không có tự trọng?

Trong lúc Tầm Thiên Hoanđang chăm chú nhìn Âu Dương Tịch, thì Âu Dương Tịch cũng nhìn cô thật sâu, lúc Tầm Thiên Hoan còn chưa kịp phản ứng, Âu Dương Tịch lại nở nụ cười nhìn cô lộ ra dung mạo mê người, nhìn xem loại cười này, Tầm Thiên Hoan có cảm giác hít thở không thông.

Lần đầu tiên phát hiện, hay là cô đã yêu mến người đàn ông trước mắt, yêu nụ cười của hắn, yêu vẻ đẹp của hắn, yêu thân thể khiêu gợi của hắn, muốn có hắn…

Nhìn qua đôi nam nữ trần trụi nhưng Tầm Thiên Hoan không có ý định rời đi mà cứ quang minh chính đại chăm chú nhìn.

Lúc này Ki Ki cho rằng Tầm Thiên Hoan nhất thời không kịp phản ứng nên nội tâm rất áy náy, nói với Âu Dương Tịch: “Mặc quần áo vào!”

Âu Dương Tịch không có cầm lấy quần áo mà từ trên giường đứng lên, thân thể trần truồng, ánh mắt nhìn thẳng Tầm Thiên Hoan.

Ki Ki nhìn hắn muốn đi về hướng Tầm Thiên Hoan, không biết hắn muốn làm gì, vô thức nói: “Anh chú ý một chút đi, người này còn là xử nữ!”

Âu Dương Tịch nghe vậy chỉ cười cười, lại vẫn đi về hướng về Tầm Thiên Hoan … Lúc này toàn thân cao thấp của Âu Dương Tịch, đều rơi vào mắtTầm Thiên Hoan, đẹp quá…

Âu Dương Tịch đi đến trước mặt Tầm Thiên Hoan, duỗi ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm cô, Tầm Thiên Hoan chỉ cảm thấy động tác của hắn đều đẹp đến cực điểm, thanh âm dễ nghe của Âu Dương Tịch vang lên: “Cô bao nhiêu tuổi?”

Như bị mê hoặc, Tầm Thiên Hoan ngoan ngoãn trả lời: “21”

Giống như nghe được kì văn: “Thời đại này, 21 tuổi còn là xử nữ thật không nhiều. Nếu là cô gái ngoan tại sao nhìn thấy cảnh vừa nãy lại không trốn?”

Tầm Thiên Hoan cười: “Tôi có nói tôi là cô gái ngoan sao? Còn nữa, tại sao tôi phải trốn?”

Hai diễn viên đã không kiêng kị tránh né, sao cô lại phải cấm kị?

Âu Dương Tịch vui vẻ: “Cô sẽ không sợ tôi thuận tiện muốn cô?”

Tầm Thiên Hoan cười lạnh: “Tại sao tôi phải sợ?”

Bình sinh lần đầu tiên có người đàn ông nói muốn cô, cho dù là câu vui đùa cũng làm cho tâm bị chấn động.

Âu Dương Tịch dùng hai tay nhéo nhéo hai bên gò má cô, nói: “ Tuy hai bên hơi nhiều thịt, nhưng mà ----rất đáng yêu.”

“ Âu Dương Tịch, đã bảo không được đụng đến cô ấy.” Ki Ki ném cái gối đập trúng sau lưng Âu Dương Tịch, Âu Dương Tịch bị mất thăng bằng mà tay lại đang đặt trên người Tầm Thiên Hoan, chỉ có thể tiện tay kéo Tầm Thiên Hoan tránh ra vài bước. Tầm Thiên Hoan vẫn còn không biết xảy ra chuyện gì, thân thể không cách nào đứng vững, Âu Dương Tịch theo bản năng ôm lấy Tầm Thiên Hoan, sau đó thẳng tắp đặt ở trên vách tường, lúc này mới ổn định thân thể của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.