Độc Sủng Chị Dâu

Chương 88: Chương 88




Hắn hận cô!

Nói hắn như thế nào không hận cô?

Bắc gia suy sụp không sao cả, nhưng nếu là cô lợi dụng cảm tình hắn đối với cô đánh bại Bắc thị, hắn hận cô thật sâu, càng sâu hận chính mình!

Ngày thứ hai sau khi cô bị ‘Bắt cóc’, có một người thần bí gọi điện thoại cho hắn...... Người thần bí kia chính là do cô chỉ đạo!

Tầm Thiên Hoan sửng sốt hơn nữa ngày.

Cô vẫn hoàn toàn không hiểu hắn vì sao lại hận cô?

Lần này, cô thật sự cảm thấy rất ủy khuất, ủy khuất đến đau lòng!

Tầm Thiên Hoan đi đến phía trước Bắc Diệc Uy, yên lặng nhìn hắn, nói: “Bắc Diệc Uy, vì cái gì hận tôi? Tôi không cho phép anh hận tôi!”

Bắc Diệc Uy cười: “Bây giờ ngay cả hận cũng không cho phép sao? Vì cái gì đối với tôi như vậy?”

“Còn tôi thì sao? Anh vừa mới nói hận tôi, vì cái gì hận tôi, hôm nay nhất định phải giải quyết chuyện này rõ ràng!”

“Hảo, tôi không hận cô, tôi hận chính mình còn không được sao?”

Tầm Thiên Hoan không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Bắc Diệc Uy :“Bắc Diệc Uy, anh tại sao lại trở nên như vậy? Bắc gia suy sụp, anh lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người khác sao?”

“Tôi không có! Tôi có tư cách gì đem trách nhiệm đổ lên người khác, trách nhiệm toàn bộ là tại tôi, là tôi một tay hủy Bắc gia!”

Tầm Thiên Hoan có chút tức giận, “Bắc Diệc Uy!”

Ân Khả lạnh nhạt nói: “Hai người đừng cãi nữa, chuyện này không liên quan đến cô ấy, cô ấy cái gì cũng không biết.”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn về phía Ân Khả: “Anh biết tất cả đúng không? Mau nói cho tôi biết, thật ra xảy ra chuyện gì?! Nói cho tôi biết!”

“Thứ cho tôi không thể trả lời.” Ân Khả nói: “Tôi có thể nói cũng chỉ có bấy nhiêu.”

Bắc Diệc Uy hồ nghi nhìn Ân Khả: “Đến lúc này, còn muốn giúp cô ta thoát khỏi sao? Hoàn toàn không cần..., hiện tại tôi đã hoàn toàn không còn giá trị gì nữa, cho dù tôi tha thứ cô ta, tiếp tục lưu lại bên cạnh của tôi, cũng không hữu dụng.”

“Vậy theo lời của anh thì tôi tại sao lại phải nói tốt cho cô ấy làm gì?”

Hắn nói rất có lý, như vậy, nói như vậy, ngay cả cô cũng là bị kẻ khác lợi dụng mà thôi?

Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy đầu: “Điên rồi, tôi thật sự muốn điên rồi!”

Tại sao sự tình phải trở nên như thế? Thậm chí cô mong mình không còn tồn tại trên đời nữa, giấu diếm, lừa gạt, nghi vấn, bẩy rập......

“Tịch, tôi muốn gọi điện thoại cho Tịch.” Tầm Thiên Hoan tự nói, “Tịch chắc chắn sẽ giúp tôi điều tra rõ sự thật!”

Tầm Thiên Hoan cầm điện thoại trên tây, bối rối tìm kiếm nhấn nút, lại bị Ân Khả giựt lấy điện thoại. Hắn nói: “Vì cái gì luôn muốn quấn quít lấy hắn không tha?”

Tầm Thiên Hoan hồ đồ: “Anh nói cái gì?”

Ân Khả lạnh lùng nhìn cô: “Cô rốt cục là yêu mến Tịch, hay là yêu mến Bắc Diệc Uy?”

Tầm Thiên Hoan lạnh lùng trả lời hắn: “Cái này mắc mớ gì tới anh?”

“Tôi không cho phép cô lừa gạt tình cảm của cậu ấy!”

“Cậu ấy?” Tầm Thiên Hoan nói: “Anh nói ‘Cậu ấy’ là Tịch sao? Anh quen biết Tịch?!”

Hắn không có trả lời cô, chỉ nói: “Cô tốt nhất nên sớm làm rõ tình cảm của mình, nếu cô làm tổn thương đến Tịch, tôi quyết sẽ không tha cho cô!”

Ân Khả xoay người rời đi, nhanh chóng quay lại xe nghênh ngang rời đi. Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, trong đầu một mảnh mờ mịt.

Chuyện quá mức khiếp sợ, phản ứng, lại càng tỉnh táo!

Hắn quen biết Tịch, mà theo khẩu khí của hắn nghe ra được quan hệ giữa hắn và Tịch không phải là bình thường......

Trong đầu nguyên một nỗi băn khoăn, vào lúc này, dần dần dần dần tản ra......

Việc Bắc thị sụp đổ có liên quan đến Ân Khả, mà Ân Khả quen biết Tịch, còn....... Cô đem 30% cổ phần công ty chuyển cho Tịch....... Kết quả.......

Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, đáy lòng như đang dậy sóng, nói: “Bởi vì 30% cổ phần công ty sao? Bắc gia suy sụp bởi vì 30% cổ phần công ty sao?”

Bắc Diệc Uy lạnh nhạt trả lời: “Đúng vậy, vốn dĩ là cổ phần của chúng ta cùng đối phương ngang nhau, nhưng mà cô đã đem 30% cổ phần công ty cho đối phương, nên chúng ta thua.......” Thua rất cam tâm!

Chân Tầm Thiên Hoan mềm nhũn, lui về phía sau một cái, ánh mắt thấu triệt chỗ trống mê mang.......

Sắc trời thay đổi bất ngờ.

Nhân tâm....... Tịch.......

Tầm Thiên Hoan thê lương: “Đúng vậy, hẳn là anh phải rất hận tôi.”

Đúng vậy, 30% công ty cổ phần, là từ trong tay cô rơi ra ngoài, đáng bị hận!

Bắc Diệc Uy dời bước tới trước người Tầm Thiên Hoan, vuốt ve gương mặt của cô, hòa nhã nói: “Đem cổ phần công ty chuyển cho người kia, chắc chắn là cô cũng phi thường tín nhiệm người kia a? Đáng tiếc chính là....... bất quá cô cũng là một quân cờ đáng thương mà thôi!”

“Không!” Tầm Thiên Hoan đột nhiên lui về phía sau, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy nói: “Không phải, không phải, Tịch không phải là người như thế!”

Bắc Diệc Uy lạnh nhạt nói: “Sự thật chứng minh, Ân Khả cùng Âu Dương Tịch chính là hợp tác đánh bại Bắc gia, Ân Khả cũng đã thừa nhận không phải sao?”

“Im miệng!” Tầm Thiên Hoan cả giận nói: “Không cho phép ngươi nói Tịch như vậy, Tịch là vô tội, nhất định là Ân Khả hãm hại anh ấy!”

Thanh âm Bắc Diệc Uy lạnh lùng nói: “Cô vẫn hoàn toàn tín nhiệm hắn?”

Tầm Thiên Hoan hít sâu, sau đó nói: “Đúng, chính là tôi tín nhiệm anh ấy, trừ anh ấy ra, ai tôi cũng không tin!”

“Đứa ngốc, tín nhiệm người khác như vậy, sẽ rất dễ dàng bị thương cô không rõ sao?”

“Tôi biết, cho nên tôi chỉ tin tưởng Tịch, anh ấy sẽ không để cho tôi bị tổn thương.” thời gian vài năm, nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn, Tịch chờ đợi cô như thế nào chính cô biết rõ ràng nhất.

“Hiện tại tôi không lời nào để nói, nhưng tôi tin tưởng chỉ vài ngày nữa cô sẽ hiểu được chân tướng sự thật: hiện tại Bắc thị sẽ cùng Thiên Hoa xác nhập, không đúng, chính xác mà nói thì Thiên Hoa đã chiếm đoạt hoàn toàn Bắc thị, lúc trước hai bên hợp tác cũng chỉ là âm mưu định trước …….” Bắc Diệc Uy cười khổ: “Dựa vào hiện tại xem ra Tịch của cô chắc chắn có quan hệ cùng tập đoàn Thiên Hoa. Ngày mai, khi cử hành lễ ký kết chính thức, thì tổng tài Thiên Hoa thần bí nhất giới kinh doanh cũng không thể không lộ diện, nếu cô có hứng thú thì ngày mai hãy đến tham dự đi. Không biết chừng còn có thể biết được một số việc kinh người gì đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.