Độc Sủng Chị Dâu

Chương 96: Chương 96




Đêm đó Ân Khả không có ra ngoài tìm Âu Dương Tịch, hắn một mực ngồi ở trong phòng bệnh, chờ đợi......

Ngày hôm sau, Âu Dương Tịch trở lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ, tựa hồ có một tầng sương mỏng, không lộ vẻ gì, ánh mắt tối tăm, không có thần thái ngày xưa, thân thể có điểm hơi gầy đi nhưng lại không mất đi dáng vẻ đẹp như cũ…….. như một cái xác không hồn.

Chính là, ngay cả như vậy, Ân Khả biết rõ rằng Âu Dương Tịch vẫn chưa từ bỏ hi vọng. Ánh mắt Ân Khả thâm trầm theo dõi hắn, không nói. Âu Dương Tịch dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn rồi nói: “Về công ty.”

Ân Khả hơi kinh ngạc: “Hiện tại công ty không có chuyện gì lớn, cậu có thể yên tâm giao công ty cho những người tâm phúc của chúng ta.”

Âu Dương Tịch theo dõi hắn, lặp lại: “Về công ty.” Ngữ khí của hắn rất kiên định, không chấp nhận người khác phủ quyết! Ân Khả không khuyên nữa, rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị xe hơi cho Âu Dương Tịch. Âu Dương Tịch thay đổi bệnh phục, lấy tây trang thay vào, người cũng có vẻ tinh thần hơn nhiều.

Bệnh viện cách công ty không xa lắm nên chỉ nửa giờ liền đến, Ân Khả cùng Âu Dương Tịch đồng thời mở cửa xe xuống xe, hai người đàn ông trẻ tuổi như vậy, đứng ở trên quảng trường tạo thành một cảnh đẹp khiến mọi người nhìn chăm chú không thôi. Âu Dương Tịch hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt này, đi thẳng về hướng tòa nhà, tiến vào công ty, những nhân viên trong đó thập phần cung kính chào hỏi hai người bọn họ. Âu Dương Tịch ngạo nghễ đi về hướng trước, có một loại khí thế sắc bén, không thể bỏ qua.

Âu Dương Tịch đi qua nhiều cửa liên tiếp mà không hề dừng lại ở bất cứ phòng nào, không có ai biết hắn muốn đi đâu, Ân Khả cũng chỉ đành đi theo sau hắn. Khi đi đến bộ nghiệp vụ, Âu Dương Tịch đột ngột dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào phía bên trong, ánh mắt quét qua nhìn chung quanh qua tất cả công nhân bên trong, cuối cùng dừng tại trên người Bắc Diệc Uy. Âu Dương Tịch chăm chú nhìn Bắc Diệc Uy, lúc này không người nào biết hắn muốn làm cái gì, chỉ có Ân Khả ẩn ẩn cảm giác được......

Âu Dương Tịch đi đến bên cạnh Bắc Diệc Uy, nói: “Anh theo tôi đi ra ngoài.”

Ánh mắt Bắc Diệc Uy thật sâu nhìn lại Âu Dương Tịch, chợt cười: “Hảo.”

Âu Dương Tịch cùng Bắc Diệc Uy đi vào phòng làm việc của mình. Bắc Diệc Uy đứng ở trước bàn làm việc, Âu Dương Tịch ngồi trên chiếc ghế xoay đằng sau bàn làm việc, giương mắt nhìn Bắc Diệc Uy, nói: “Cô ấy có phải ở chỗ của anh hay không?”

Bắc Diệc Uy vẻ mặt trầm tĩnh, trong ánh mắt của hắn sớm cũng đã nhìn ra được sự việc này. Hắn bình tĩnh hỏi: “Nếu như tôi nói đúng là cô ấy đang ở chỗ của tôi, anh sẽ làm như thế nào?”

Tay Âu Dương Tịch không khỏi nắm chặt ghế dựa bên cạnh, tâm cũng run run, sắc mặt càng ngày càng chìm ám, thanh âm của hắn trầm thấp: “Tôi muốn gặp cô ấy ~”

“Chính là......” Bắc Diệc Uy dừng một chút: “Cô ấy lại không muốn gặp anh.”

Âu Dương Tịch vẻ lo lắng, trừng mắt Bắc Diệc Uy: “Cô ấy có muốn gặp tôi hay không, hình như không do anh quyết định?”

Bắc Diệc Uy không để tâm: “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, không thích thì anh cũng không cần nghe là được.”

Âu Dương Tịch dặn bản thân phải bình tĩnh, hắn nói chậm rãi từng chữ một: “Dẫn tôi đi gặp cô ấy!”

“Vì cái gì?”

Âu Dương Tịch quát: “Sao anh lại nói nhảm nhiều như vậy! Bảo anh dẫn đi thì anh cứ dẫn đi!”

Sắc mặt Bắc Diệc Uy không thay đổi, hắn nói: “Thật xin lỗi, tôi làm không được, cho dù anh là tổng tài của tôi, nhưng đó cũng không phải công tác của tôi, chắc hẳn tổng tài không phải là loại người công tư bất phân?”

Âu Dương Tịch tức giận đến sắc mặt tái nhợt, bất quá một hồi, hắn đột nhiên cười nói: “Nếu như tôi muốn mua cả biệt thự của các người?”

Thực hảo cảm cười, Bắc Diệc Uy bật thốt lên: “Anh nói cái gì?”

“Hiện tại, đột nhiên tôi đối với căn biệt thự của anh rất có hứng thú, tôi rất muốn lấy làm của riêng, anh nói làm sao bây giờ?”

Bắc Diệc Uy cười lạnh: “Tổng tài, có phải là nói giỡn hay không?” Chỉ là hờn dỗi, mà không tiếc số tiền lớn mua một căn biệt thự không còn gì cả, đây có phải là việc làm quá ẫu trí!

“Nếu như anh không đồng ý lời của tôi, anh cứ thử nghĩ mà xem,” Âu Dương Tịch nói: “Bây giờ tôi - Âu Dương Tịch còn có cái gì làm không được, cái gì không dám làm?” Trong nội tâm có một thanh âm gào thét tên người phụ kia khiến hắn có cái gì không dám làm chứ.

Bắc Diệc Uy trầm mặc một lát, sau đó gật đầu nói: “Hảo.”

Âu Dương Tịch câu dẫn ra môi.

Bắc Diệc Uy còn nói: “Như vậy, trước khi đi, tôi có thể đi toilet hay không?”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch thấy không rõ là vẻ mặt như thế nào, hắn gật đầu nói: “Hảo...... Nhưng là, anh cũng đừng mong lừa gạt được tôi.” Lời nói của Âu Dương Tịch nhẹ nhàng nhưng trong từng chữ lại lộ ra ý cảnh cáo. Bắc Diệc Uy móc điện thoại di động của mình ra, đưa tới trước mặt của Âu Dương Tịch: “Anh có thể giữ điện thoại di động của tôi.”

Âu Dương Tịch chỉ nhàn nhạt liếc qua điện thoại, không cầm lấy, ánh mắt hướng Bắc Diệc Uy, hắn nói: “Mười phút sau, gặp tại sân rộng.”

Cuối cùng, Âu Dương Tịch không giữ lại điện thoại di động của hắn. Kỳ thật lúc đó Bắc Diệc Uy đã đánh cuộc, đánh cuộc Âu Dương Tịch cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, kết quả Âu Dương Tịch xác thực không có.

Bắc Diệc Uy đi vào toilet, đóng cửa lại, lấy điện thoại cầm tay ra, nhanh chóng gửi đi một tin ngắn: ‘Âu Dương Tịch đến, em có muốn gặp?’. Một lát sau, hắn nhận lại được tin nhắn: ‘Anh ta tra hỏi anh sao? Gặp thì gặp, có cái gì không thể?’ hắn kinh ngạc nhìn tin nhắn, trầm tư một lát, sau đó xóa bỏ, cất điện thoại và rời khỏi toilet.

Âu Dương Tịch đã ngồi trên xe chờ hắn, Bắc Diệc Uy nhìn nhìn chiếc xe xa hoa, lại nhìn nhìn người trong xe, con mắt nhắm lại, lộ ra nhiều vẻ thâm trầm. Sau đó bước lên xe, ngồi ở trong xe, một loại mất tự nhiên dần xâm chiếm toàn thân thậm chí đến mỗi một tế bào! Trong xe, ba người đàn ông đều vô cùng mị lực mê người, vẻ mặt và ánh mắt đều bình tĩnh nhưng không khí lại vô cùng nặng nề. Nói không nên lời là nghiêm túc hay là đạm mạc, hoặc là......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.