Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 83: Chương 83




“Đại ca, ngươi…” Lý Thụy Nhiên kinh ngạc nhìn hai người đang ôm ấp trong phòng, Đại ca ngày hôm qua còn qua đêm ở phòng Bạch Tiểu Mễ, thật không ngờ ngày hôm sau lại cùng một nữ tử khác ôm ấp, điều này khiến Lý Thụy Nhiên không cách nào tiếp thu, trong lòng nổi lên thương tiếc Bạch Tiểu Mễ.

Lý Mặc Nhiên vốn muốn đẩy Tư Nguyên ra ngay, nghe tiếng kêu kinh ngạc, hắn nhíu mày, động tác trên tay không đổi, bình tĩnh đẩy Tư Nguyên, ánh mắt rơi trên khuôn mặt đầy nước mắt của Tư Nguyên, có chút hổ thẹn nhưng vẫn không thể thay đổi quyết định của hắn.

“Mặc Nhiên ca!” Giọng hơi khàn nhưng phi thường êm tai, đôi mắt ướt át chớp động tựa hồ sắp rơi lệ.

Lý Thụy Nhiên qua cơn chấn kinh, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ đang đi ra ngoài, cảm thấy cả kinh, chẳng lẽ vừa rồi Bạch Tiểu Mễ đã thấy được. Lý Thụy Nhiên không kịp nghĩ nhiều, nén giận nhìn thoáng qua Lý Mặc Nhiên, sau đó bước nhanh đuổi theo.

Lúc này, mày Lý Mặc Nhiên cau chặt hơn, sắc mặt cũng chầm chậm thấp xuống.

“Tư Nguyên, lần sau không cần làm như vậy!” Giọng không còn dịu như lúc trước, trong veo mà lạnh lùng đạm mạc cùng kiên định cự tuyệt.

“Mặc Nhiên ca, Tư Nguyên thích ngươi, từ nhỏ đã thích, từ nhỏ đến lớn Tư Nguyên đều nuôi mộng tưởng có thể gả cho Mặc Nhiên ca, khi Mặc Nhiên ca mất tích trong thời gian này, Tư Nguyên đều một mực cố gắng tìm kiếm!” Nhìn Lý Mặc Nhiên như vậy, Tư Nguyên nóng nảy, phảng phất như nếu lần này hắn rời đi, nàng không còn cơ hội.

Mặt Lý Mặc Nhiên càng trầm hơn, trong một tháng thời gian hắn tỉnh lại, hắn có thể cảm thấy, chỉ là hắn không có cảm giác như Tư Nguyên, Tư Nguyên tuy đẹp, thân thế tốt, là thân phận truyền y của Thần Y Cốc, đặt trong toàn bộ đại lục là đối tượng cầu hôn mà rất nhiều người cầu còn không được.

Nữ tử có thân phận cùng dung mạo như vậy quả thật không có nhiều nam nhân có thể cự tuyệt nàng, nhưng Lý Mặc Nhiên nhìn nàng không có bất kỳ cảm giác nào, bất quá chỉ là sau khi nghe Nhị đệ phân tích, lúc đó mới tính toán.

Nghĩ tới đây, mặt Lý Mặc Nhiên càng đen thêm vài phần, Nhị đệ biết rõ ràng hắn có nương tử, vậy mà còn đề nghị hắn như vậy, thật là!

“Thực xin lỗi!” Lý Mặc Nhiên không giải thích quá nhiều, nói xong xoay người trực tiếp rời khỏi phòng.

Tư Nguyên nhìn nam tử khôi phục vẻ mặt lãnh khốc mà đối đãi với nàng, không chịu nổi ngã ngồi trên mặt đất, khóc to.

“Đây là nam tử người thích!” Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc, tiếng nói không lớn nghe ra có chút thoang thoảng, nhưng lại lập tức khiến nữ tử ngừng khóc trong nháy mắt, thân thể run rẩy.

Cả người cứng tại chỗ, không dám quay đầu xác nhận người kia!

“Ha ha ha a! Năm sáu năm không thấy, không nghĩ tới tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi!” Nhìn nàng rồi trêu chọc nói, nhưng tiếng nói trong veo lạnh lùng lại làm cho người nghe sởn gai ốc.

“Sư phó!” Kỳ thật người này không xem như sư phó chân chính của nàng nhưng y thuật của nàng quả thật là học từ hắn.

Tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng bước chân dịu nhẹ nghe không ra một chút vội vàng xao động, từ từ đến chỗ một cái ghế rồi ngồi xuống.

“Không muốn gả cho Mạc Lăng chính là vì người đó!” Người này thực lực rất mạnh, quả thật mạnh hơn so với Mặc Lăng, mà Mạc Lăng là đồ đệ của hắn.

Thân thể Tư Nguyên run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng trên người, cảm giác sinh mệnh tựa hồ muốn cách xa nàng, mỗi lần đối mặt với người này, Tư Nguyên đều có cảm giác như mình đang ở trong địa ngục.

May mà vài năm nay hắn không ở Thần Y Cốc, nếu không nàng đã lo lắng sợ hãi đến điên rồi.

“Ngẩng đầu lên!” Giọng không đổi, nhu hòa nhưng kiên định.

Tư Nguyên sợ hãi, không dám ngẩng đầu, chỉ là không dám không nghe theo.

Vừa tầm mắt vẫn là khuôn mặt xa hoa kia, trong veo mà lạnh lùng như trích tiên trên chín tầng trời, cái nhìn của hắn khiến người ta cảm thấy như bị khinh nhờn.

Tư Nguyên biết người này rất đáng sợ.

“Tiểu cô nương trưởng thành có ý nghĩ của chính mình, Mạc Lăng thật đúng là thương ngươi, còn cho ngươi vị trí truyền nhân của Thần Y Cốc!” Nam tử cảm khái nói.

Tư Nguyên quỳ, cái gì cũng không dám nói, lo lắng mình nói sai, mạng nhỏ này thật sự sẽ kết thúc ở đây. Người trước mắt này căn bản coi mọi người như cặn bã.

“Ngươi cũng không cần lo lắng, vi sự hiện tại không buộc ngươi gả cho Mạc Lăng!” Tiếng nói như gần như xa của nam tử vang lên, nghe có chút không rõ ràng.

Tư Nguyên nghe xong lời này, thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại lo sợ.

“Trong khoảng thời gian này vi sư sẽ ở Lam Tinh phủ, ngươi an bài đi!” Nam tử lại nói.

“Sư phó!” Tư Nguyên kinh ngạc nhìn nam tử đẹp nhưng không giống thật ở trước mắt, hắn muốn ở lại Lam Tinh phủ sao?

“Ngươi an bài!” Nam tử không có ý muốn đứng lên, sau đó đi đến phòng cách vách, tự nhiên đẩy cửa, Tư Nguyên thật cẩn thận đi theo phía sau.

“Vi sư ở nơi này!” Nam tử không phân rõ phải trái tuyên bố.

“Sư phó, này, nơi này là?” Tư Nguyên kinh hãi không nói ra lời, sư phó, nơi này không phải Thần Y Cốc a? Trong lòng Tư Nguyên tuy nghĩ vậy nhưng lại không dám nói ra.

“Đi thôi!” Nam tử đã tiến vào phòng, Tư Nguyên ở phía sau mới phát hiện gian phòng cách vách đã có người chuẩn bị, hơn nữa còn sắp xếp rất tốt.

“Công tử, đã thu thập xong, ngài nghỉ ngơi đi!” Nữ tử thấy nam tử tiến vào, vui vẻ tiến lên nghênh đón.

Tư Nguyên nhìn nữ tử, nghi hoặc nhìn về phía nam tử.

“Ngươi đi xuống đi!” Nam tử tựa hồ không muốn trả lời ý tứ của Tư Nguyên, trực tiếp nằm xuống gường vừa mới trải.

Tư Nguyên không còn cách nào khác, đành thối lui ra ngoài.

Đứng ở cửa phòng, ánh mắt Tư Nguyên dừng trên cửa, sau đó nhìn hướng phòng bên cạnh, đó là phòng của nữ tử kia.

Chẳng lẽ sư phó nhận thức nữ tử kia, trong mắt Tư Nguyên bỗng hiện lên một tia sáng kì dị, lập tức bước nhanh rời đi.

Nếu sư phó nhận thức nữ tử kia, lấy dung mạo của sư phó, không thể hiểu hết được bản chất của hắn, nữ tử kia sẽ không thể ngăn cản được mị lực của sư phó, cho dù trước đó nàng(BTM) trong lòng đã có chủ, nhưng chắc chắn khó có thể khống chế được tâm chính mình.

Khi Tư Nguyên tìm đến Lý Cảnh Nhiên, vừa vặn nhìn thấy Lý Mặc Nhiên đang muốn rời đi.

“Mặc Nhiên ca!” Tư Nguyên nhỏ giọng nói.

“Ừm!” Sắc mặt Lý Mặc Nhiên không tốt lắm, chỉ nhìn thoáng qua Tư Nguyên rồi cất bước.

“Mặc Nhiên ca, chờ người đun dược một lát rồi sẽ đưa tới phòng huynh!” Tư Nguyên thấy Lý Mặc Nhiên sắp đi đến sân cửa, ôn nhu nói.

“Được rồi!” Lý Mặc Nhiên chỉ nhàn nhạt lên tiếng, sau đó bước đi rất nhanh.

Tư Nguyên nhìn Lý Mặc Nhiên, trong lòng có chút mất mát, chỉ có điều, khi nghĩ đến chuyện sắp tới, nữ tử kia liền thích sư phó, như vậy Mặc Nhiên ca vẫn là của nàng rồi.

“Tư Nguyên có việc gì sao?” Tư Nguyên nhìn Lý Mặc Nhiên bằng ánh mắt quỷ dị, lại vừa lúc rơi vào trong mắt Lý Cảnh Nhiên, xem ra việc này so với dự đoán lúc trước vẫn còn có ý tứ nha?

Hắn phát hiện Đại ca thật sự càng ngày càng sống có tình vị, ha ha!

Bất quá Đại ca thay đổi tựa hồ đều chỉ vì một người, kỳ thật lần này hắn làm như vậy cũng là muốn kích thích Đại ca, muốn nhìn xem Đại ca có thể khôi phục trí nhớ hay không, đúng là hắn không nghĩ tới Đại ca tuy bị kích thích nhưng lại không có khôi phục trí nhớ mà?

Chỉ là điều này cũng làm Lý Cảnh Nhiên càng thêm tò mò, rõ ràng không khôi phục trí nhớ nhưng đối với tiểu nữ tử Bạch Tiểu Mễ vẫn trước sau như một, này rõ là…

“Cảnh Nhiên ca, Tư Nguyên có việc cầu ngươi!” Tư Nguyên lúc này mới nhìn về phía Lý Cảnh Nhiên, kỳ thật suy nghĩ của Tư Nguyên có chút không rõ, hai huynh đệ này rõ ràng đã báo thù thành công, vì sao lại không khôi phục dung mạo, mỗi ngày đều đeo cái mặt khó coi đó?

“Tư Nguyên có việc cứ nói thẳng, tại sao lại nói cầu người, hơn nữa Đại ca là nhờ Tư Nguyên cứu, lời này quá khách khí rồi!” Lý Cảnh Nhiên vẫn đạm mạc, cực kỳ ôn hòa, giọng điệu không gây bất hòa cũng không thân cận, giống như một con rối không cảm tình.

“Sư phó Tư Nguyên đến đây, Tư Nguyên muốn sư phó ở tại phủ Lam Tinh, không biết có được hay không?” Việc này đều do Lý Cảnh Nhiên quản, mà cho dù không phải do Lý Cảnh Nhiên quản, Tư Nguyên cũng tìm tới hắn, bởi vì nàng cảm thấy, người này không phải người thắc mắc nhiều.

“A…, sư phó Tư Nguyên đến đây sao? Thật sự vinh hạnh vô cùng, Cảnh Nhiên không biết có nên đi bái phỏng vị đại nhân kia hay không!” Trong mắt Lý Cảnh Nhiên hiện hứng thú, vài chục năm trước vị kia chính là nhân vật truyền kỳ, hắn thật sự rất muốn mở mang một phen.

“Tự nhiên, nhưng sư phó Tư Nguyên có chút cổ quái, hy vọng Cảnh Nhiên ca không cần quá mức để ý mới tốt!” Tư Nguyên do dự một chút, sau cùng vẫn đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.