Chỉ thấy đập vào mắt nàng là quần áo trên người lung lay sắp rơi, chẳng
trách nàng lại cảm thấy được gió quét trên da mình man mát, chỉ chuyện
đó thôi thì chưa tính là gì? Điều làm Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc nhất chính
là trên làn da thịt trắng nõn của mình xuất hiện nhiều vết hồng hồng
cùng dấu hôn.
Nhìn những dấu vết này, Bạch Tiểu Mễ dùng gót chân cũng đoán được những thứ này là do ai kia lưu lại.
“Rầm Rầm” Bạch Tiểu Mễ tức mình giận dữ, từ nhỏ cho đến lớn như thế này
nhưng chưa từng có người nào dám khinh bạc khiếm nhã đối với mình như
vậy, quả thực đây là tội không thể chấp nhận được.
Giận dữ bốc lên, nàng ngẩng đầu nhìn mỗ “gấu”.
Hắn ngay cả một tia áy náy cũng không nhìn thấy, tội lại càng nặng thêm, không thể tha thứ thêm một chút nào nữa.
“Đồ lưu manh! Thật đáng ghét!” Bạch Tiểu Mễ soàn soạt kéo nhanh quần áo
mình lên, thắt lại đai lưng, liền lắc mình một cái tiến đến đá một cú
liên hoàn nhằm thẳng vào mặt tiền của Lý Mặc Nhiên.
Lúc này tâm lý Lý Mặc Nhiên vẫn rất sợ hãi từ khi thấy bản thân bị nương tử nhà mình đá bay, dù sao thoạt nhìn nương tử mềm yếu như vậy, bộ dáng yếu đuối kia như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, khiến hắn luôn luôn
muốn ôm nàng vào ngực mà che chở.
Lý Mặc Nhiên biết nương tử đang tức giận, vốn nghĩ sẽ tìm cách đánh lừa
nàng để qua cửa ải này. Nhưng vừa mới đứng lên, nhìn thấy cú đá liên
hoàn của nương tử bay tới, hắn liền có phản ứng tự nhiên kịp thời đáp
trả lại nhưng khi vừa mới định vận công để phản kích, thì lại nghĩ đối
phương là nương tử của mình, tuy rằng nương tử không thích hắn, nhưng
hắn lại thích nương tử. Cho nên Lý Mặc Nhiên kịp thời thu công, lắc mình một cái tránh thoát cú đá liên hoàn cước kia, tuy rằng tránh được,
nhưng khi cảm nhận được lực đạo liên hoàn cước của nương tử, hắn vẫn có
chút kinh ngạc
Không hiểu chỉ mới hơn một tháng không gặp, từ lúc nào thì nương tử lại
trở nên lợi hại thế kia. Đã cùng nàng sống chung một thời gian dài như
vậy, Lý Mặc Nhiên đương nhiên biết nương tử của hắn không hề có nội lực, thậm chí cũng chẳng có tu vi gì.
Nhưng hiện giờ chuyện gì đang xảy ra?
Lý Mặc Nhiên suy nghĩ miên man, nhưng điều này cũng không ngăn cản được
việc hắn thích nương tử, hơn nữa nương tử có lợi hại hơn một chút, khi
nàng ra ngoài hắn sẽ yên tâm hơn.
Bạch Tiểu Mễ cũng không nghĩ đến chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Lý Mặc
Nhiên đã tránh được cú đá của nàng, tức giận bốc lên, nàng quyết không
chịu bỏ qua.
Hơn nữa khi nàng xuất thủ, Bạch Tiểu Mễ phát hiện được thân thể của mình tựa hồ đã khác trước đây, tuy rằng kiếp trước nàng cũng có học một ít
nội công võ thuật, nhưng không giống với hiện tại, tốc độ so với khi
trước linh hoạt hơn, mà khí lực cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Điều này chắc chắn có liên quan đến sự kiện đã xảy ra trong sơn động kia.
Qua vài phút, hai người đã đánh mấy trăm chiêu.
Đánh được một lát, tâm tình Bạch Tiểu Mễ đã trở nên thoải mái không ít,
nhìn Lý Mặc Nhiên cứ bình tĩnh từ từ ứng phó với những chiêu công kích
toàn lực của mình. Điều này đã làm nàng thay đổi suy nghĩ, nàng vốn
tưởng rằng mình có thể đánh bại được Lý Mặc Nhiên thì giờ đây khi nhìn
tình cảnh này, trong lòng lại cảm thấy kinh hãi không thôi.
Nàng biết thực lực của mình hiện tại đã tăng lên rất nhiều so với khi
trước, thế nhưng Lý Mặc Nhiên không chỉ dư sức ứng đối với nàng mà
còn......?
“Nương tử, đánh lâu như vậy nàng có thấy mệt không?” Thời điểm Lý Mặc
Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ đang tính đổi chiêu thức đánh liền lắc mình tiến tới ôm lấy tiểu nữ nhân mềm mại.
Hơn một giờ qua, Bạch Tiểu Mễ luôn dùng toàn lực của mình ra đối phó,
giờ phút này đương nhiên là rất mệt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của hắn nhìn nàng, Bạch Tiểu Mễ vẫn không muốn chịu thua.
“Vô lại, buông ta ra!” Tay Bạch Tiểu Mễ tung sang ngang, đánh thẳng vào người đang ôm nàng từ phía sau.
“Nương tử, đây không phải là do nàng xuống núi tìm vi phu khiến vi phu
cao hứng mà quên hết tất cả mọi chuyện hay sao?” Vẻ mặt Lý Mặc Nhiên như khẳng định, hơn nữa còn tròn mắt nói dối như thật.
Ít nhất hiện tại Bạch Tiểu Mễ không nhìn ra được hắn đang đánh lừa nàng .
Bạch Tiểu Mễ nghĩ mình rời khỏi Hắc Phong trại cũng khoảng ba bốn ngày
rồi, lúc đó Lý Mặc Nhiên luôn ở bên ngoài đương nhiên sẽ không biết được việc nàng đã bỏ trốn.
Chỉ có điều hắn rốt cuộc nghĩ gì? Mà cứ khăng khăng rằng nàng vì nhớ hắn nên mới đi tìm hắn. Lúc này Bạch Tiểu Mễ đã bị hắn bắt được, tất nhiên
sẽ không dại gì nói ra việc mình đã bỏ trốn khỏi Hắc Phong trại.
Nghĩ như vậy, thêm vào đó Bạch Tiểu Mễ quả thật đã có chút mệt mỏi, thân thể trở nên mềm nhũn.
“Tên hỗn đản nhà ngươi, biết rõ người ta là tới tìm ngươi, ngươi lại đi
khi dễ người ta!” Bạch Tiểu Mễ xem xét thời thế, lập tức thay đổi biểu
cảm, trừng mắt, ủy khuất vạn phần nhìn Lý Mặc Nhiên.
Bị giọng nói yêu kiều trách mắng, ánh mắt long lanh đầy vẻ oan ức kia nhìn hắn, tâm Lý Mặc Nhiên lập tức mềm như nước.
Rõ ràng biết đối phương đang nói dối, nhưng ở trong lòng Lý Mặc Nhiên
lại cảm thấy nương tử nhà vô cùng nhanh trí, biết đánh không lại hắn,
cho nên liền chịu thua, nàng thật sự quá thông minh, hơn nữa nương tử
nhìn như vậy rất xinh đẹp.
Không thể không nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Lý Mặc
Nhiên, nữ nhân trong lòng mình cho dù có quá đáng như thế nào đi nữa,
hắn có thể tìm ra được ngàn vạn lý do mà biện minh cho nàng, sau đó
trong lòng thầm tự tha thứ cho nàng.
“Được rồi, được rồi, nương tử đừng tức giận nữa! Vi phu đang rất cao
hứng không phải sao? Một tháng không thấy nàng, ở chỗ này của vi phu nhớ nương tử, đau đến không ngủ được!” Lý Mặc Nhiên đem người kéo vào trong lòng, đập đập tay vào ngực mình nói. Hiện tại nương tử nhà mình đang
đuối lý, hơn nữa còn chịu thua, nếu giờ phút này không nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, ăn chút đậu hũ, thì hắn sẽ không gọi là Lý Mặc Nhiên.
Lý Mặc Nhiên không để ý thân thể trong lòng đang mềm mại bỗng trở nên cứng ngắc, liền ôm người rồi trở lại bên giường.
Nhận thấy người trong lòng thân thể cứng đờ, nhưng không phản đối mình
ôm, Lý Mặc Nhiên nhất thời sung sướng, đem cái sự kiện người nào đó chạy trốn đặt sang một bên, bây giờ chỉ cần có nương tử ở bên cạnh, thì cho
dù có chuyện gì hắn cũng không nghĩ đến nữa.
Lúc này Bạch Tiểu Mễ căn bản không chú ý tới những hành động của Lý Mặc
Nhiên, nàng vẫn đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của hắn. Lý Mặc Nhiên
nói bọn họ đã hơn một tháng nay không tìm thấy nàng, nhưng nàng vừa chạy trốn mới chỉ khoảng ba, bốn ngày thôi, bao gồm cả đêm bên trong sơn
động kia, nhưng hiện giờ nghĩ lại có lẽ không chỉ là một đêm.
Trong lòng nàng kinh ngạc biết bao, cho dù thế nào đi nữa cũng khó có
thể tưởng tượng nổi, trong một tháng không ăn không uống gì mà nàng vẫn
còn sống, không những thế khí lực còn tăng thêm rất nhiều, sự tình này
huyền ảo vô cùng ,việc này nàng không muốn để cho ai biết được.
“Ngươi định làm gì?” Suy nghĩ xong lúc lấy lại được tinh thần, Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào hai người đã nằm ở trên
giường rồi.
“Hiện tại trời vẫn còn tối, nương tử ngủ thêm một chút đi!” Lý Mặc Nhiên vô cùng tự nhiên kéo chăn đắp lên cả hai, hết thảy đều giống như thời
điểm hai người đồng giường cộng chẩm khi Lý Mặc Nhiên bị thương.
“Ngươi......” Bạch Tiểu Mễ cũng không quên những dấu vết trên người,
trông bộ dáng người kia thật thà chất phác như vậy, thì ra cũng là
phường lưu manh, lúc trước nàng không biết thì thôi, hiện tại đã biết,
Bạch Tiểu Mễ làm sao còn dám ngủ cùng với hắn.
“Nương tử yên tâm, hiệp nghị lúc trước vẫn có hiệu lực, lần này là do vi phu cao hứng quá nên không kìm lòng được, nhưng về sau sẽ không làm
thế, nếu nương tử không đồng ý thì vi phu sẽ không động vào nương tử!”
Lý Mặc Nhiên vẻ mặt thành khẩn nói.
Bạch Tiểu Mễ hoài nghi nhìn cái mặt đầy râu thấy không rõ sắc thái của hắn.
Kỳ thật Bạch Tiểu Mễ biết, nàng căn bản là đánh không lại hắn, nếu hắn
thật sự muốn làm gì mình thì cho dù nàng muốn chạy trốn cũng trốn không
thoát được.