Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 59: Chương 59: Lý Mặc Nhiên Trở Về




Thật đúng là minh chứng cho câu nói “người nhiều sức lớn”, hơn hai trăm người, sau hai ngày đã tạo thành được ruộng bậc thang mà Bạch Tiểu Mễ yêu cầu, hồ nước rộng hơn mười mẫu đất đã bắt đầu chứa nước, bởi vì Bạch Tiểu Mễ lo lắng lượng nước về sau không đủ, còn đặc biệt bảo bọn họ đào hồ sâu thêm một ít.

Sau khi làm được cái hồ, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp hướng dẫn quá trình chứa nước, dù sao lượng nước trong suối cũng không lớn, cho nên chỉ có thể chứa nước, mà giờ phút này hạt thóc giống còn chưa tới, cho nên Bạch Tiểu Mễ sai người trong một ngày đem mảnh đất lớn phân thành nhiều mảnh nhỏ, cho người nghỉ ngơi và giữ sức, sau đó sẽ ươm giống.

Nhị đương gia không nuốt lời, buổi chiều ngày thứ tư hạt thóc giống đã được vận chuyển tới, kỳ thật thời gian ươm mạ không lâu, làm tốt cũng chỉ mất có mười ngày, hơn nữa Bạch Tiểu Mễ còn làm cái lều ấm, chuyên môn dùng để ươm giống cho nên thời gian cũng giảm ngắn không ít.

Từ mầm lúa sinh trưởng phát triển thành ruộng mạ, được gọi là thời kì cây non. Thời kỳ cây non được chia thành hai giai đoạn là nảy mầm và trưởng thành.

Hạt thóc giống được ngâm nước ấm để dễ nảy mầm. Vỏ ngoài của mầm lúa sẽ nở ra, khi rễ mầm phá vỏ lộ ra điểm trắng, gọi là “để lộ ra” hoặc “phá vỏ”; Khi rễ mầm vươn mầm đủ dài, hoặc chồi mầm vươn dài được một nửa mầm, liền gọi là nẩy mầm. Để hạt thóc giống nảy mầm có những điều kiện sau:

Hơi nước giúp hạt nảy mầm, đầu tiên cần hấp thu đủ hơi nước. Khi hạt thóc giống được hấp thủy có trọng lượng bằng 25% trọng lượng hạt thóc giống ban đầu, hạt bắt đầu nảy mầm. Tốc độ hấp thủy có liên quan đến độ ấm của nước, nước càng ấm thì càng nhanh và ngược lại.

Nhiệt độ hạt thóc giống nảy mầm thấp hơn nhiệt độ nảy mầm của lúa tẻ là 10℃, cao nhất là 20-25℃, với nhiệt độ này hạt lúa nảy mầm sẽ cao lớn và khỏe. Nhiệt độ cao nhất là 40℃. Bởi vậy, hạt thóc giống thúc mầm yêu cầu nhiệt độ giữ vững 30-35℃, sau khi phá vỏ hạ xuống còn 20-25℃, thúc đẩy mầm rễ mạnh khỏe. Những điều trên Bạch Tiểu Mễ biết được khi còn ở viện khoa học, nhưng ở không gian này không có nhiệt kế, Bạch Tiểu Mễ có chút bất đắc dĩ, vốn muốn dùng cảm giác của tay, nhưng thật may mắn, Bạch Tiểu Mễ tự phát huy tác dụng.

Vật đó có thể tự làm nhiệt kế.

Nếu hạt thóc giống đặt ngoài không khí không ngâm nước cũng có thể tự nảy mầm, nhưng loại này nẩy mầm là không bình thường, mầm sẽ không lớn mà cây sinh trưởng cũng chậm. Bởi vì dưỡng khí hạt thóc giống tiến hành hô hấp được cũng đủ nảy mầm. Hạt thóc giống bình thường nẩy mầm từ trong không khí hấp thụ dưỡng khí tiến hành hô hấp, gọi là có dưỡng khí; thiếu dinh dưỡng khi một phần dưỡng khí chuyển thành chất hữu cơ, gọi là không dưỡng khí. Cho nên hạt thóc giống nảy mầm dưới tình huống này, trước dài gốc, sau dài mầm, tương phản với hấp thủy có gốc không mầm.

Thời kỳ cây non mười ngày, Bạch Tiểu Mễ cũng không nhàn rỗi, căn cứ chỉ thị của Gạo (cái tên Bạch Tiểu Mễ đặt tên cho vật kia), xử lý phần đất, ví dụ như thiêu tro rơm rạ, ví dụ như bón phân hữu cơ (phân của cả người lẫn vật), đem phân bón lên toàn bộ đất, công việc này liền giao cho toàn bộ nữ tử trong Hắc Phong trại.

Làm tốt hết thảy, Bạch Tiểu Mễ bắt đầu hạ thủy ngâm nước, dù sao đất khô hạn đã lâu, không ngâm, đến lúc đó gieo hạt xuống cũng không tốt.

Nhìn khắp mảnh đất , Bạch Tiểu Mễ cảm giác rất có thành tựu, đem mảnh đất chia làm hai phần, một phần tính toán sử dụng kỹ thuật ném mạ, mặt khác theo cách truyền thống cho người cấy mạ, bởi vì người trong Hắc Phong trại ban đầu đều là người cùng khổ mới vào rừng làm cướp, cho nên trong sơn trại không hề thiếu nông dân, Bạch Tiểu Mễ triệu tập những người này, người cấy mạ đương nhiên không cần chỉ dẫn, nhưng ném mạ Bạch Tiểu Mễ phải tự tay mình hướng dẫn.

Rất nhiều nông dân xuất thân cường đạo nhìn phu nhân thực hiện, đều tò mò hỏi nguyên nhân, dù sao bọn họ cũng đã quen với đất vài chục năm, nhưng chưa từng gặp qua phương thức làm ruộng như vậy, bọn họ cảm giác làm như vậy có chút thái quá, cho nên bắt đầu hoài nghi đối với phương thức làm ruộng của Bạch Tiểu Mễ, nhưng ngại thân phận đối phương nên không dám nói ra.

Lần này Lý Mặc Nhiên ra ngoài mãi đến một tháng sau mới trở về, đợi đến khi trở về, toàn bộ ruộng bậc thang đã được làm xong.

“Đại đương gia!” Nhìn đến toàn bộ đất lúc trước đều bị khai hoang, bọn sơn tặc kinh ngạc không thôi, dù sao chỗ này coi như là thâm sơn bên trong núi, hơn nữa còn có “uy danh” Hắc Phong trại của bọn họ, ai lại dám lớn mật ở đây làm ruộng, không muốn sống nữa sao?

Lý Mặc Nhiên hiển nhiên cũng thấy được, mày hơi hơi nhíu lại, tính toán trở về hỏi Nhị đệ một chút, nhìn xem có phải gần đây xảy ra chuyện gì không?

“A! Kia không phải là phu nhân sao?” Bỗng nhiên một sơn tặc nhìn đến người cách đó không xa, đang xem xét công việc cuối cùng, cũng bắt suy tính chuyện tiếp theo, dựng phòng cho ba hộ ở nơi này, cách một đoạn thời gian lại đến bón phân, ở không gian này không có phân vô cơ, khi trước Bạch Tiểu Mễ còn cảm thấy bất đắc dĩ, nói như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sản lượng, nhưng từ khi lúa nước gieo trồng xong, Gạo nói với nàng, nó có cách làm phân vô cơ.

Tin tức này quả thực khiến Bạch Tiểu Mễ cao hứng đến hỏng, tính toán hôm nay xem xét xong tình thế sẽ bắt tay vào làm phân vô cơ.

“Nương tử!” Một thanh âm dị thường hưng phấn vang lên, Bạch Tiểu Mễ đang tập trung suy nghĩ thì bị hai cánh tay cường tráng ôm lấy, cả người bay lên không trung, sau đó rơi vào khuôn ngực rắn chắc.

Bạch Tiểu Mễ liền phát hoảng, đang định phản ứng lại, ngay sau đó liền phát hiện người ôm chính là Lý Mặc Nhiên, tay muốn công kích bỗng ngừng lại.

Có lẽ Bạch Tiểu Mễ không biết, khi biết là Lý Mặc Nhiên ôm nàng, cả người đều thả lỏng xuống, ánh mắt đều là tín nhiệm cùng ỷ lại, có lẽ chính nàng không có phát hiện.

“Ngươi thế nào lại đi lâu như vậy, không phải nói là đi năm sáu ngày sẽ trở về sao?” Bạch Tiểu Mễ tùy ý để hắn ôm, bỗng nhiên nhớ tới sự tình gì, lập tức đẩy ra người ra, vẻ mặt lên án nhìn mặt đầy râu nói.

“Ha ha a, nương tử nhớ vi phu sao? Thật tốt quá, vi phu cũng rất rất nhớ nương tử, ngày ngày đêm đêm đều nhớ, nhớ đến ngực đau, nương tử không tin nàng sờ xem!” Lý Mặc Nhiên tuyệt không lãng phí thời gian, bới lỗ hổng biểu đạt tình cảm của mình, tay lại cầm tay Bạch Tiểu Mễ hướng lên ngực mình.

Người này là cố ý! Đây là câu hỏi trọng điểm của nàng sao? Là trọng điểm sao! A! Hơn nữa nhiều người như vậy còn ở đây! Hắn đây là đang làm gì! Đối với nàng động tay động chân cũng liền thôi, hiện tại thế nhưng còn bắt buộc tay nàng làm ra động tác lưu manh.

“Trứng thối, mau buông tay!” Quả nhiên không thể đưa sắc mặt tốt cho người nào đó, hắn còn thuận cọc mà lên, thật là một tên vô sỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.