Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 97: Chương 97: Nhuộm Tóc




”Ta đâu biết, việc này tựa hồ ngay cả Nhị ca cũng không biết, càng đừng nói ta cùng Tứ đệ!” Lúc ấy Đại ca ra ngoài rất lâu, hơn nữa dường như phải rất mạo hiểm mới lấy được dược này, lúc ấy Đại ca không muốn bọn hắn lo lắng nên mới không nói, về sau chính bọn họ cũng không thể tra ra, cho nên không có lý do muốn tìm hiểu, dù sao Đại ca cũng sẽ không hại bọn hắn.

”Vậy hiện tại ngươi có thể làm tóc và màu mắt trở về như cũ được không?” Nếu có thể khôi phục, chuyện sẽ tốt hơn, chỉ cần để Lý Thụy Nhiên ăn mặc như lão nhân là được.

”Không thể, không có giải dược, chúng ta vĩnh viễn đều là tóc đen con ngươi đen!” Lý Thụy Nhiên đáp.

”Cái gì, nói cũng như không nói, mau tới đây đừng lề mề nữa!” Vốn đang cho rằng có thể tiết kiệm nguyên liệu phối thuốc nhuộm tóc, hiện tại xem ra vui mừng vô ích rồi.

Lý Thụy Nhiên khóe miệng giật giật, nhưng vẫn tiêu sái đi qua, không có biện pháp, hiện tại người ta là lão đại đấy!

”Ngồi xuống, ngươi cao như vậy, để ta nhuộm tóc cho ngươi như thế nào!” Bạch Tiểu Mễ nhìn Lý Thụy Nhiên đứng thẳng tắp trước mặt mình, Lý Thụy Nhiên mặc dù cao nhưng không bằng Lý Mặc Nhiên, thế nhưng vẫn cao hơn Bạch Tiểu Mễ nửa cái đầu, liền như vậy gội đầu cho hắn là chuyện không có khả năng.

Lý Thụy Nhiên vâng lời, hắn biết không thể dùng vũ lực, hiện tại hắn không phải đối thủ của Tiểu Mễ, cho nên hắn cũng chỉ có thể phối hợp, hắn còn lo lắng bản thân mình không phối hợp, Tiểu Mễ sẽ bỏ lại hắn, đến lúc đó hắn biết ăn nói với đại ca thế nào.

Huống chi còn có tên tiểu tử Lão tứ ngu ngốc kia, ai! Mệnh của hắn thật khổ mà?

Bạch Tiểu Mễ ở hiện đại từng thấy qua thợ cắt tóc nhuộm tóc, lần này tự mình làm, hơn nữa không có đồ nghề thích hợp nên tiến hành không tính là thuận lợi, đợi nhuộm xong toàn bộ đầu Lý Thụy Nhiên, trên người trên mặt hắn trông vô cùng thê thảm.

”Đợi một lát rồi qua bên kia gội đầu là được!” Bạch Tiểu Mễ đối với cái trừng mắt của Lý Thụy Nhiên làm như không thấy, sau khi dặn dò liền bắt đầu nhuộm cho mình, có kinh nghiệm phía trước là Lý Mặc Nhiên, thời điểm nàng tự nhuộm cho mình trái lại thuận lợi hơn rất nhiều.

”Ai, ta nói Tiểu Mễ, chúng ta không có cừu hận, ngươi vừa ra ngoài ta liền liều mình bồi quân tử, tại sao ngươi lại có thể biến ta thành cái dạng này!” Lý Thụy Nhiên ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Mễ, nhìn y phục nàng không bẩn, trên mặt cũng không nhẹm nhuốc, trong lòng trở nên mất thăng bằng.

”Ha ha ha a! Không quan hệ, không phải ta đã lau mặt cho ngươi rồi sao? Chờ một chút rồi rửa bằng nước là sạch, còn y phục, dù sao cũng phải ném đi, bẩn thì bẩn!” Bạch Tiểu Mễ vẻ mặt không sao cả nói.

Nhưng khi nhìn từng khối từng khối màu lam trên khuôn mặt không tính là trắng nõn của Lý Thụy Nhiên kia, thật sự phi thường khôi hài?

”Phốc!” Nhìn nhìn, Bạch Tiểu Mễ không nhịn được bật cười, rước lấy ánh mắt sắc như đao Lý Thụy Nhiên phóng tới.

”Còn cười, không phải do ngươi làm lão tử ta thế này sao?” Lý Thụy Nhiên tức giận luôn luôn thích treo từ lão tử trên miệng.

”Hảo, hảo, lập tức sẽ tốt thôi, Tiểu Tam vẫn là thiếu niên anh tuấn tiêu sái trước kia.” Bạch Tiểu Mễ không có thành ý nói, nói xong dùng vẻ mặt trêu tức nhìn đối phương, vốn là không có thành ý mà nói lại càng không có thành ý.

Nhìn Lý Thụy Nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì Bạch Tiểu Mễ.

Thời gian hai người trừng mắt lườm nhau nhanh qua đi.

”Được rồi, đi tắm gội sạch đi!” Bạch Tiểu Mễ nói xong rồi cầm đồ hướng tới trước dòng suối nhỏ.

Lý Thụy Nhiên sốt ruột hơn so với nàng, vận khinh công chạy tới mép nước, ngay cả y phục cũng không cởi hoặc nói căn bản là hắn không có ý định muốn cởi, liền trực tiếp kích động tiến vào khe suối.

Bạch Tiểu Mễ trừng mắt nhìn người nào đó, hướng thượng du đi lên, đợi đến khi không nhìn thấy Lý Thụy Nhiên mới dừng lại, sau đó cảm ứng một phen, trừ Lý Thụy Nhiên, không xuất hiện người nào khác, Bạch Tiểu Mễ yên tâm cởi y phục, sau đó tiến vào trong nước.

”Gạo, ngươi thăng cấp như thế nào?” Bạch Tiểu Mễ cảm nhận nước suối mát rượi, thoải mái nheo mắt, thời tiết vào hạ nóng nực, từ hôm qua đã chạy cả một ngày, trên người đều là mồ hôi, hiện tại có thể ngâm mình ở khe suối thật sự cực kỳ thoải mái.

”Đương nhiên là giá trị kinh nghiệm cùng cấp bậc năng lượng của ngươi đạt thì thăng cấp thôi!” Tiểu Mễ là chủ nhân của nó, giá trị kinh nghiệm cùng năng lượng nó yêu cầu trên người chủ nhân phải đạt được mức độ nhất định, nguyên lai gieo trồng đã nhanh khiến nó thăng cấp, hiện tại cũng vừa vặn, đến nơi đây, nó cảm thụ nơi này linh khí tốt hơn so với địa phương khác, mà chủ nhân ngốc của nó bởi vì đã qua cải tạo thân thể, cho nên một mực không ngừng tự hấp thu linh khí biến đổi thành năng lượng mà chính nàng ta cũng không biết, Gạo nó cũng không tính toán sẽ nói ra.

Không thể không nói, chủ nhân của nó, tuy với một đường tu luyện không thể cảm kích, nhưng lại may mắn có được một thân thể như vậy, thân thể này đúng là phi thường nghịch thiên, nếu không có nó bảo hộ, còn không biết dẫn tới gió tanh mưa máu thế nào?

”Kia thật sự là quá tốt, chờ ta đến chỗ cái đảo nhỏ Vô Danh kia, chúng ta tại tiếp tục gieo trồng đi!” Bạch Tiểu Mễ cực kỳ vui vẻ, đoạn thời gian ở Hắc Phong trại, nàng đã tích lũy được không ít kinh nghiệm gieo trồng, rốt cục cũng có thể đại triển quyền cước, hô hô nàng phải làm Đại Địa Chủ.

Gạo im lặng, nếu Gạo có khuôn mặt, Bạch Tiểu Mễ hẳn sẽ thấy khuôn mặt nó không ngừng giật giật.

Quá không có tiền đồ, Gạo nghe Bạch Tiểu Mễ nói xong, tự đáy lòng nhớ lại, cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, dù sao hiện tại cấp bậc nó vẫn quá thấp quả thật không thể cải biến hiện trạng, làm ruộng thì làm ruộng!

Tiểu Mễ thấy Gạo không nói gì, cho rằng nó là bị mình làm cho cảm động , nét mặt biểu lộ vẻ tươi cười thật lớn.

Băng cơ ngọc phu, lộng lẫy không gì sánh bằng! Thời điểm Lý Thụy Nhiên tắm xong rồi đi qua vừa vặn trông thấy vẻ tươi cười rực rỡ của Bạch Tiểu Mễ, nhất thời bị cảnh đẹp kia làm sững sỡ ngây người tại chỗ.

Có lẽ ánh mắt Lý Thụy Nhiên quá mức trực tiếp, Bạch Tiểu Mễ liền phát hiện hắn đến, quay đầu nhìn người đang đứng sững sờ bên mép sông cách đó không xa, vốn là sửng sốt, lập tức khôi phục bình tĩnh, dù sao lúc này nàng không phải không mặc cái gì, cái yếm còn kín hơn so với áo tắm, quần trong so với quần short jean ngắn ở hiện đại không khác nhau mấy, không có gì phải thẹn thùng.

”Tiểu Tam đã tắm xong rồi à, chờ ta một lát! Ta lập tức xong ngay!” Bạch Tiểu Mễ nói xong lại chui vào nước, tóc liễu nhu bồng bềnh theo dòng nước, lúc này mới hướng mép sông đi đến.

Lý Thụy nhiên rốt cục cũng phục hồi tinh thần, mặt đỏ lên vội vàng xoay người.

”Ngươi không biết xấu hổ!” Lý Thụy Nhiên giọng run rẩy nói.

”Ai! Có lầm hay không, là ngươi chạy tới, vậy mà còn có mặt mũi nói ta không biết xấu hổ, ta còn chưa kêu ngươi giở trò lưu manh nha?” Đối với Lý Thụy nhiên, Bạch Tiểu Mễ đúng là chưa từng khách khí qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.