Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 10: Chương 10: Nỗi Buồn Nguyên Chủ




“Ngươi muốn nói với ta chuyện gì sao?” sự kiên nhẫn của Bạch Tiểu Mễ tuy rằng cũng có, nhưng sau khi thấy Nhị đương gia này luôn luôn bí hiểm nhìn nàng, đây là cái ý tứ gì, có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, lão nương đây không có thời gian cùng ngươi trì hoãn.

Đương nhiên Bạch Tiểu Mễ chỉ dám rống giận trong lòng, không thể biểu hiện ra bên ngoài, khi nhìn Nhị đương gia nàng còn biểu hiện vẻ nhu hòa, còn có chút khiếp đảm.

Ở dưới tình huống không rõ bạn hay thù, Bạch Tiểu Mễ thích giả bộ, như vậy nàng có thể thực hiện được cái kế hoạch của mình, nếu vận dụng tốt còn có thể giả heo ăn cọp, mà trong lòng Bạch Tiểu Mễ thì Nhị đương gia trước mắt chính là nhân vật nguy hiểm nhất, đối xử với người bí hiểm này, nàng luôn cảnh giác đến hơn mười phần.

“Đã đến ở nơi này, ngươi tốt nhất là nên an phận, cũng đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi, bởi vì ngươi trở về cũng chẳng phải là chuyện tốt hơn đâu!” Nhị đương gia nhìn vẻ mặt hòa khí của thiếu nữ trước mắt nói.

Nhìn bộ dáng thiếu nữ này, chân mày Nhị đương gia nhíu lại.

Nếu nàng muốn tìm chết chán sống như ngày đầu mới bị cướp về, như vậy hắn sẽ không lo lắng, dù sao nữ tử khi gặp những chuyện như vậy, la khóc, không cam lòng, cầu xin tha thứ đó mới là việc bình thường, hơn nữa lúc trước nàng quả thật đã như thế, nhưng chỉ mới qua một ngày, nàng tựa hồ đã thay đổi. Biến hóa này thoạt nhìn như là đổi một người khác vậy.

Nhị đương gia lo lắng đến việc không có cách nào kiểm soát được này.

Nếu Đại ca không thích nàng, lấy cơ trí thông minh của Đại ca, hắn nhất định sẽ không cần phải lo lắng, nhưng vừa rồi nhìn thấy biểu hiện của Đại ca, quả thực không được tốt lắm, Đại ca hiện giờ coi như không còn lý trí, hắn lo lắng khi hắn rời đi, Đại ca sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt thời điểm hiện tại Đại ca còn đang bị trọng thương.

“Nhị đương gia cứ yên tâm lên đường! Để Đại tẩu đi tiễn ngươi một đoạn!” An phận, cả nhà ngươi mới an phận, Bạch Tiểu Mễ oán thầm, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, mà vẫn như cũ tươi cười ngượng ngùng, ngữ khí mềm nhẹ, cùng nữ tử mới tân hôn không có gì khác nhau.

Nhị đương gia khóe miệng run rẩy một chút, lời này mới nghe qua hình như không có ý gì khác! Nhưng nếu muốn truy cứu cũng chẳng tìm ra được nửa điểm sai lầm.

“Lúc trước khi cướp ngươi đi, người trong nhà bức bách gả ngươi cho một viên ngoại ngoài sáu mươi làm tiểu thiếp thông phòng thứ mười tám, hơn nữa nghe nói nhà Trương viên ngoại kia có thói quen cha, con đều dùng chung nữ nhân!” Kỳ thật việc này phải mất hai ngày mới điều tra được, nếu không phải Đại ca là người đặc biệt đối với hắn, nếu không phải để đảm bảo an toàn cho Đại ca, hắn cũng lười tra xem nàng là loại người nào.

“A!” Bạch Tiểu Mễ sững sờ tại chỗ, nhìn Nhị đương gia thấy lúc hắn nói giống như thật, không phải đang gạt người.

Không phải vậy chứ! Thì ra vận mệnh nguyên chủ lại bi thảm đến như vậy.

So với hiện tại gả cho thủ lĩnh cường đạo còn đáng sợ hơn sao?

“Ngươi không quên đấy chứ! Trước khi xuất giá ngươi đã từng thắt cổ tự tử, là chúng ta gặp cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi định không cảm tạ chúng ta sao?” Nhị đương gia nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ trợn mắt há hốc mồm, bỗng nhiên cảm giác thiếu nữ trước mắt này khá khả ái, khó trách Đại ca lại thích nàng.

Nhưng tại sao nàng lại kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ ban đầu nàng không biết mình sẽ phải gả cho một người như vậy sao? Nhưng điều này là không thể nào a! Nếu không biết, nàng tự sát làm gì?

Nếu nha hoàn không phát hiện sớm, thì có lẽ người bọn họ bắt cóc không đến lượt nàng, như vậy Đại ca cũng không vì sai sót ngẫu nhiên này mà sống sót.

Tuy rằng một cước kia khiến hắn rất tức giận, nhưng dù sao Đại ca đã được cứu sống, đây mới là điều quan trọng nhất không phải sao?

Nguyên chủ phải gả cho một lão nhân biến thái, lại còn con lão nhân cũng biến thái luôn, trước đó nàng ta còn tự sát, nếu không bị cướp mang đi, nàng hiện tại đã ở trong gia đình biến thái kia rồi.

Nghĩ đến phải đối mặt với nhiều biến thái như vậy, Bạch Tiểu Mễ khẽ run lên. Như vậy nàng thật đúng là phải cảm tạ đám cướp này rồi.

Nói như vậy, nếu nàng chạy đi, muốn nghĩ biện pháp để về nhà, nhưng về nhà sau rất có khả năng sẽ lại bị đưa đến nhà Trương viên ngoại biến thái kia, Bạch Tiểu Mễ có cảm giác tương lai trước mắt nàng thật đen tối.

Nhị đương gia thấy sắc mặt Bạch Tiểu Mễ lúc trắng lúc xanh, khóe miệng nhịn không được giơ lên, cảm giác biểu hiện của thiếu nữ giờ phút này mới được xem như phản ứng bình thường.

Nhị đương gia thấy nàng chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không quấy rầy, xoay người lặng yên rời đi.

Mặc dù cảm thấy hiện giờ nàng là một cô gái yếu đuối, khó có khả năng thoát ra khỏi Hắc Phong trại, nhưng không biết vì sao hắn vẫn lo lắng, vì thế mới có cuộc nói chuyện này, hình như hiệu quả cũng không tệ?

Thời điểm Bạch Tiểu Mễ phục hồi lại tinh thần thì Nhị đương gia đã đi từ lâu rồi.

Thế nào nàng lại xui xẻo đến như vậy? Cũng không phải, là nguyên do nào mà nàng lại rớt vào mệnh khổ thế này? Hiện tại bị bắt gả cho biến thái, mới thoát khỏi ma chưởng biến thái thì lại rơi vào tay “gấu”. Này còn chưa xong, lại chết đúng hôm thành thân, khiến nàng bị xuyên không đến đây.

Bất quá ngẫm lại một chút! “Gấu” kia ý chỉ Lý Mặc Nhiên, mặc dù dáng dấp có ghê gớm một chút, căn bản là thấy không rõ diện mạo, mặt đầy râu, nhưng dáng người lại rất tốt, quan trọng nhất có vẻ là một người ngay thẳng, hẳn là sẽ không có tiềm chất biến thái, lại đối xử với nàng khá tốt, quả thật so với gả cho biến thái thì tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy kỳ thật nếu ở chỗ này cũng là một lựa chọn tốt, dù sao khi đi ra ngoài, với thân thể yếu đuối này, cho dù võ công ban đầu có cao hơn một chút cũng khó tránh được người nhà đuổi bắt, gia đình biến thái kia hãm hại.

Nhưng chẳng lẽ nàng lại ở lại đây? Ở lại đối mặt với “gấu” kia, đối mặt với việc đồng giường cộng chẩm, đối mặt với đêm động phòng hoa chúc chậm chạp chưa tới, hiện tại hắn bị thương, nàng có thể tránh đi, nhưng về sau hắn khỏi thì làm sao?

Đó mới là vấn đề a? Bạch Tiểu Mễ nhất thời cảm giác vận mệnh của chính mình đen thui, bị đóng kín không có lối thoát.

Ở lại cũng không xong, mà đi thì đi đâu? Nàng không có tiền, sống thế nào được trong xã hội này.

Trùng trùng khó khăn ở phía trước, nhất thời làm Bạch Tiểu Mễ cảm thấy khó khăn.

“Nương tử! Nương tử!” Một âm thanh vô cùng từ tính từ trong phòng vang lên.

Chỉ nghe thấy thanh âm, không nhìn thấy người, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy có thể thật sự bản thân mình có thể sẽ thích chủ nhân của thanh âm này, bởi vì dựa vào thanh âm liền cảm giác kia chủ nhân của thanh âm này có bộ dạng phi thường tốt đẹp.

Nhưng là sự thật lại là......?

Ai! Bạch Tiểu Mễ không tiếng động thở dài một hơi, lập tức trở về thôi, hiện tại cũng không có tâm tình đi thăm dò xung quanh gì nữa, nàng muốn suy nghĩ kỹ xem có nên rời khỏi nơi này hay không a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.