Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 13: Chương 13: Nói Chuyện Với Nhau




Đây chính là câu nói nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài! Bạch Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, bây giờ nhìn lại cũng không phải không có chỗ tốt, chữ viết tốt, càng quan trọng hơn là hiện tại vô cùng thích nàng.

“Nương tử!” Mỗ nam bỗng nhiên thẹn thùng, nương tử cứ nhìn người ta như vậy làm người ta ngượng ngùng.

Bạch Tiểu Mễ thấy mình thất thố thì vội vàng khôi phục lại, đem thổi khô nét mực ký tên trên hiệp nghị, sau đó gấp tờ giấy lại rồi cất kỹ.

Chính sự xong xuôi, Bạch Tiểu Mễ nhất thời không có việc gì làm, ngồi trên giường cạnh mỗ nam quan sát người ta, cả người mỗ nam, đôi mắt và dáng dấp đều không tệ.

“Lý Mặc Nhiên, ngươi làm thế nào lên được Đại đương gia của Hắc Phong trại?” Bạch Tiểu Mễ hỏi.

“Lúc trước cũng do tình huống ngẫu nhiên mà ta bị bắt đến nơi này, sau đó nhìn thấy nơi này sơn tặc rất cường bạo, cho nên cùng Nhị đệ, Tam đệ, Tứ đệ cùng nhau giết chết Đại đương gia ở đây, quả thật lúc đó chúng ta không có nơi nào để đi, vậy nên quyết định ở lại!” Lý Mặc Nhiên nói rất đơn giản, cũng không nói kỹ càng lý do vì sao mình bị bắt, vì sao lại có bản lãnh giết Đại đương gia, càng không nói mình giết Đại đương gia nơi này như thế nào.

“Các ngươi đều là huynh đệ ruột thịt sao?” Nhìn tổng thể thì bộ dáng Nhị đương gia, Tam đương gia cùng Tứ đương gia là không giống nhau, Tam đương gia cùng Tứ đương gia vừa thấy đã biết ngay là mỹ thiếu niên, qua hai ba năm nữa sẽ khó lường, là mỹ nam tử mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, mà diện mạo Nhị đương gia tựa hồ giống một ông già bình thường hơn, lại càng không nói đến người trước mắt, cũng chính là trượng phu của mình, lớn lên đơn giản chính là không nỡ nhìn.

Nói là huynh đệ cũng không có người nào tin tưởng.

“Đương nhiên không phải, bốn người anh em chúng ta kết bái huynh đệ, không có quan hệ nhưng so với huynh đệ ruột thịt còn thân hơn.” Kỳ thật có thể nói Tam đệ và Tứ đệ là do hắn và Nhị đệ nuôi lớn.

“A! Ta đã nói rồi! Nhìn huynh đệ các người tuyệt đối không giống nhau!” Bạch Tiểu Mễ thản nhiên, nhưng không có ý tứ hạ thấp Lý Mặc Nhiên.

“Ừ! Không giống!” Lý Mặc Nhiên gật đầu.

“Vậy nương tử thì sao?” Lý Mặc Nhiên là rất muốn biết thêm về gia đình nương tử, cho nên hiện giờ không khí đang tốt, đương nhiên hắn cũng muốn hỏi.

“Ta… ta cái gì?” Bạch Tiểu Mễ bỗng chốc không rõ ràng lắm ý tứ của Lý Mặc Nhiên.

“Nương tử, nàng là người ở đâu? Trong nhà còn những ai?” Lý Mặc Nhiên hỏi, Nhị đệ chưa từng nói qua với hắn về sự tình của nương tử, hắn chỉ biết nàng bị cướp về, bị ép buộc gả cho hắn, những cái khác hắn đều không biết.

“Người nhà!” Bạch Tiểu Mễ bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người, nàng nhớ tới người cha si mê ngành nông nghiệp của mình, nhớ tới sức sống của mẹ có thể bắn ra bốn phía, trong mắt thoáng qua một tia buồn đau, không biết khi phát hiện ra con gái của hai người biến mất liệu họ có khổ sở hay không?

“Nương tử, nàng làm sao vậy?” Chẳng lẽ là nương tử muốn về nhà, nhưng hắn không muốn nương tử quay trở về thì làm sao? Về sau hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.

“Không có gì! Chính là vì nhà không giống nhà cho nên người nhà căn bản là không có!” Bạch Tiểu Mễ phục hồi lại tinh thần, thấy trong mắt Lý Mặc Nhiên đầy lo lắng, hồi tưởng lại chuyện Nhị đương gia vừa nói cho nàng, đành trả lời như vậy.

“Nhị đương gia chưa nói với ngươi sao? Kỳ thật ta đang bị ép trên đường đi thành thân thì bị các ngươi cướp về!” Đối với sự tình của nguyên chủ, Bạch Tiểu Mễ không có gì phải giấu giếm, chỉ có điều Bạch Tiểu Mễ thật không ngờ, Nhị đương gia thế nhưng lại không nói với hắn.

“A! Nương tử bị ép phải thành thân!” Vẻ mặt vốn hiền hậu của Lý Mặc Nhiên nhất thời thay đổi đột ngột, đáy mắt lóe lên một tia sát khí, đương nhiên sát khí này chỉ lóe qua mà thôi, thời điểm Bạch Tiểu Mễ nhìn sang chỉ nhìn thấy vẻ mặt khờ khạo của Lý Mặc Nhiên.

“Ta không phải đã bị ngươi cướp về làm áp trại phu nhân sao?” Bỗng nhiên Bạch Tiểu Mễ cảm thấy, kỳ thật người trước mắt rất thành thật, đối xử với nàng cũng rất tốt.

“Đúng rồi!” Lý Mặc Nhiên lần đầu tiên cảm giác mình có huynh đệ tốt nhường vậy, nếu không, làm sao có thể cướp về cho hắn một nương tử xinh đẹp thế này?

“Quả thật cũng không tệ, ngươi có biết lúc trước ta bị ép gả cho loại người như thế nào không?” Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên cảm giác có thể cùng chung sống được với người trước mắt, có lẽ ở lại đây một thời gian cũng không tồi.

“Ừm, ta không biết!” Người nào lớn mật như thế, dám cùng hắn tranh nữ nhân, không muốn sống nữa sao?

“Là đại địa chủ Trương gia thôn Trương viên ngoại!” Bạch Tiểu Mễ nói.

“......” Trương viên ngoại, không biết! Đó là ai? Mặc kệ là ai, chỉ cần dám cướp nữ nhân của hắn, hắn sẽ tìm cơ hội dạy dỗ kẻ đó mới được, chỉ có điều mỗ nam tựa hồ đã quên, không phải người ta cướp nữ nhân của hắn, mà là hắn đoạt nữ nhân của người ta.

Nhưng hiện tại đối với người tràn đầy ghen tuông mà nói thì đâu có thời gian để suy xét.

“Chính là Trương viên ngoại kia đã sáu mươi tuổi rồi, cưới một đống lớn tiểu thiếp, lại nghe nói cha con biến thái nhà đó dùng chung vợ đấy!” Bạch Tiểu Mễ vẻ mặt ghét bỏ nói.

“Cái gì? Thế nhưng còn có người như vậy? Thật sự rất đáng giận, nương tử nàng yên tâm, chờ thương thế vi phu tốt hơn, vi phu sẽ đi xả giận cho nàng!” Lý Mặc Nhiên vẻ mặt tức giận nói.

Bạch Tiểu Mễ mỉm cười nhìn bộ dáng thành thật kia của Lý Mặc Nhiên, trông hắn dường như đang nói suông, nhưng trong lòng Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên có chút ấm áp.

“Ừ! Được! Ta sẽ nhớ lời Lý Mặc Nhiên ngươi nói hôm nay!” Bạch Tiểu Mễ cũng không già mồm cãi láo, gật đầu nói. Ở nơi này nàng chỉ là một người ngoài, gia đình của mình không thể quay về, một mình không có gì, có người giúp đương nhiên là chuyện tốt.

Này coi như là báo thù thay nguyên chủ vậy! Dù sao cũng do việc này mà nguyên chủ biến mất! Chuyện này qua đi, nàng chân chính sẽ là chính mình.

Về phần gia đình nguyên chủ, Bạch Tiểu Mễ nghĩ không cần quan tâm tới.

“Được! Lý Mặc Nhiên ta đã nói là giữ lời!” Mỗ nam cam đoan nói.

Nhìn thấy trong mắt Lý Mặc Nhiên xuất hiện chút mệt mỏi, Bạch Tiểu Mễ mới nghĩ người ta đang bị trọng thương, uống thuốc xong vẫn chưa được nghỉ ngơi.

“Lý Mặc Nhiên ngươi nghỉ ngơi trước đi!” Bạch Tiểu Mễ đỡ hắn nằm xuống, muốn để hắn nghỉ ngơi.

“Nương tử sẽ trông coi vi phu sao?” Lý Mặc Nhiên nằm xuống, có chút không muốn nhìn Bạch Tiểu Mễ hỏi.

Ngươi không phải là trẻ con, ta trông người làm cái gì? Bạch Tiểu Mễ oán thầm, nhưng khi nhìn đến ánh mắt ủy khuất kia của mỗ nam, lời nói đến bên miệng cũng không thốt ra được.

“Không có việc gì, người ngủ, ta ở trong này coi chừng!” Bạch Tiểu Mễ nói.

“Nương tử ngồi cũng mệt mỏi, nếu không cũng lên giường nằm đi! Nương tử yên tâm hiện tại vi phu đang bị trọng thương, cái gì cũng không làm được mà!” Lý Mặc Nhiên thành khẩn đề nghị, trong lòng còn lo lắng Bạch Tiểu Mễ sẽ không đáp ứng, thậm chí đem cả chuyện bị thương ra tranh thủ sự đồng tình.

Cuối cùng Bạch Tiểu Mễ cũng không biết nghĩ gì, thế nhưng lại thật sự nghe theo lời mỗ nam nói, cũng lên giường nằm, chẳng bao lâu đã đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.