Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 87: Chương 87: Phát Hiện Hiệp Nghị




“Chúng ta là khách nhân của thần y Tư Nguyên!” Vốn không muốn trả lời nhưng chống lại ánh mắt lạnh như băng của đối phương, theo bản năng, thân thể Nhạc Dao run rẩy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, ánh mắt thật đáng sợ, khí thế quá lớn, Nhạc Dao thừa nhận không thể không đáp lời.

“Nương tử, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi thôi!” Lý Mặc Nhiên chỉ nhìn thoáng qua Nhạc Dao, lập tức thay đổi sắc mặt nhìn về hướng Bạch Tiểu Mễ, ôn nhu như nước nói.

Bạch Tiểu Mễ biết Nhạc Dao không muốn gặp mình, lập tức quay người hướng về phòng, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Lý Mặc Nhiên kéo lại, hơn nữa còn bị giữ chặt rồi trực tiếp bị ôm ngang, sau đó đi hướng bên ngoài sân.

“Này! Ngươi làm gì thế? Muốn đi đâu?” Không phải lần đầu tiên Bạch Tiểu Mễ bị Lý Mặc Nhiên tập kích, có lẽ đã thành thói quen nên chỉ kinh ngạc một chút rồi lập tức bình tĩnh lại, nhưng thấy Lý Mặc Nhiên không trở về phòng mà đi về hướng khác nên có chút khó hiểu hỏi.

“Nương tử, chúng ta về phòng ngủ của mình được không?” Tuy là hỏi nhưng hành động không có chút chần chừ, người đã ra khỏi sân.

Tiến vào sân, nguyên Lý Mặc Nhiên không chú ý tới, đúng là xuất hiện nữ tử xa lạ, nhưng hắn nhạy cảm phát hiện trong sân còn còn một hơi thở, hơi thở cơ hồ khó cảm nhận được, là cao thủ! Lý Mặc Nhiên liền nghĩ cách tốt nhất, hắn không muốn nương tử ở nơi không an toàn khi chưa biết rõ tình huống của đối phương.

“Vì sao?” Bạch Tiểu Mễ nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, ở chung không phải một hai ngày, thói quen của hắn, nàng rất rõ ràng, ngày hôm qua còn ở phòng đó, hôm nay lại muốn đi phòng khác, điều này không thể không khiến Bạch Tiểu Mễ nghi ngờ.

“Giường trong phòng vi phu lớn hơn nhiều so với giường trong phòng khách, ngủ cũng thoải mái hơn!” Lý Mặc Nhiên hồn nhiên nói.

“Vậy ngươi thả ta xuống đây đi! Ta không để ý chuyện đó!” Có quỷ mới tin hắn, ánh mắt Bạch Tiểu Mễ không rời mặt Lý Mặc Nhiên, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chuyện gì, đáng tiếc, râu trên mặt Lý Mặc Nhiên quá mức tươi tốt, có thể nhìn rõ ràng nhất là đôi mắt, mà ánh mắt hiện tại hướng về phía trước, căn bản không nhìn nàng, cho nên Bạch Tiểu Mễ vẫn không nhìn ra vẻ mặt của hắn.

“Nương tử, đừng tức giận có được không? Vi phu sai rồi!” Lý Mặc Nhiên cúi đầu, ôn nhu trong mắt có thể chảy ra nước.

“…” Biết tên này sẽ như vậy, thà không hỏi còn hơn, chỉ cần chuyện tên này muốn, mặc kệ bình thường đối với nàng nói gì nghe nấy, nhưng phía sau cũng sẽ không lộ ra nửa câu.

Thế nhưng Lý Mặc Nhiên nói không sai, sau khi tiến vào phòng, Bạch Tiểu Mễ phát hiện phòng này quả thật lớn gấp đôi phòng của nàng, lấy màu xám làm chủ đạo, đơn giản rộng rãi, cảm giác dương cương, cực kỳ phù hợp với Lý Mặc Nhiên, đặc biệt là chiếc giường lớn kia, bốn người nằm trên vẫn thấy rộng, hơn nữa còn mềm mại hơn giường của nàng rất nhiều.

“Thả ta xuống đây đi!” Bạch Tiểu Mễ bất đắc dĩ vỗ ngực người nào đó, người này còn muốn ôm nàng đến khi nào? Thật đúng là ôm đến nghiện rồi!

“Ừ, nghe nương tử!” Lý Mặc Nhiên lúc này rất nghe lời, bước nhanh đến bên giường, sau đó thật cẩn thận đặt Bạch Tiểu Mễ trên giường, tựa như đang hạ một trân bảo hiếm có dễ vỡ.

Nhìn bộ dáng bình yên của nương tử nhà mình, trong lòng Lý Mặc Nhiên lại khua chiêng, ánh mắt hơi dời xuống, lập tức bị đôi môi phấn nộn hấp dẫn.

Nhịn không được nuốt nước miếng, tim đập nhanh, tưởng tượng cảm giác ngọt ngào từ cái miệng nhỏ kia, ý đã quyết tâm liền động, đầu từ từ tiếp sát nơi hắn khát vọng.

Nhìn mặt gấu càng ngày càng nhích gần mặt nàng, Bạch Tiểu Mễ lập tức mông lung, vội vàng dùng tay chắn giữa mặt hai người rồi nói: “Lý Mặc Nhiên, còn không mau đứng dậy, ngươi rất nặng đấy!” Bạch Tiểu Mễ tận lực giữ vững bình tĩnh, hình như không nhìn ra động tác vừa rồi của Lý Mặc Nhiên thể hiện ý nghĩa gì.

Lý Mặc Nhiên nhìn tay che trước mắt, có chút tiếc hận, bàn tay trắng nõn như ngọc, mảnh khảnh trơn mềm, thật thơm, ánh mắt hắn hiện tia cười, lập tức hướng bàn tay nhỏ mảnh ngọc ngà, từng cái hôn tới tấp, xúc cảm mềm mại, tuyệt mĩ dập dờn mở ra trong lòng, thân thể cũng trở nên nóng dần.

Cánh môi ấm áp phối hợp với râu quai nón bên miệng, cảm giác tê dại ngứa ngứa truyền từ lòng bàn tay, Bạch Tiểu Mễ trừng to mắt nhìn tên lưu manh.

“Lý Mặc Nhiên, ngươi đứng dậy cho ta, …hu hu!” Bạch Tiểu Mễ hung hắn rút bàn tay bị xâm phạm của mình về, quyết liệt chà tay trên chăn, không có tay ngăn cản, bạn gấu đại gia không đợi Bạch Tiểu Mễ kêu oán xong, môi đã rơi vào đúng nơi hắn muốn, đem oán giận kia nuốt toàn bộ vào môi mình.

Hương thơm mềm mại, có vị ngọt nhạt, quả nhiên là mỹ vị như trong tưởng tượng của hắn, tâm tư vốn chỉ lướt qua, nhưng gặp phải cánh môi tuyệt vời này lại xóa sạch ý nghĩ của hắn, hắn muốn thật nhiều.

“Hu hu! Trứng thối…bỏ…ra!” Bạch Tiểu Mễ vùng vẫy muốn đẩy tên nam nhân đang giở trò lưu manh với nàng, nhưng nàng vừa nói, trái lại còn tạo cơ hội cho tên gấu thừa cơ mà tiến vào.

Không khí trong phòng nhất thời nóng rực, một người sốt ruột vùng vẫy, một người dây dưa hưởng thụ,

“Nương tử!” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo dục vọng nhàn nhạt, hai mắt trở nên mơ hồ, sau khi kéo dài nụ hôn rất lâu, cánh môi Lý Mặc Nhiên hơi dời xuống, bắt đầu nụ hôn dưới cần cổ duyên dáng của nàng, tay không thể khống chế vuốt ve người trong lòng, khát vọng nàng mãnh liệt hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Hiện giờ Lý Mặc Nhiên có cảm giác, dù chết trên người nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

“Lý Mặc Nhiên, ngươi muốn làm gì? Ngươi đã nói sẽ không bắt buộc ta!” Bạch Tiểu Mễ thở hồng hộc, tuy bị hôn có chút tâm động nhưng vẫn cực lực duy trì lý trí, tay đẩy đầu hắn, khi nhìn đến đôi mắt đỏ của hắn, Bạch Tiểu Mễ hoảng sợ, nàng biết nếu không ngăn cản, hôm nay nàng sẽ bị hắn ăn sạch sành sanh rồi.

“Nương tử, chúng ta là phu thê!” Lý Mặc Nhiên tự nhiên không muốn khinh địch mà buông tha nàng, thân thể hắn giờ đã muốn bốc cháy, nhu cầu cấp bách trước mắt là nàng vội tới dập lửa cho hắn, cũng chỉ có nàng mới có thể dập tắt, bởi vì cho tới bây giờ, cũng chỉ một mình nàng mới dẫn lửa.

“Khi ký hiệp nghị lúc trước, ngươi đã đáp ứng rồi!” Tim Bạch Tiểu Mễ đập rất nhanh, nàng có động lòng với Lý Mặc Nhiên, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng vừa rồi nàng đã nghĩ sẽ theo hắn.

Đúng là Tư Nguyên là nữ tử mỹ lệ, Bạch Tiểu Mễ phát hiện có chút vướng mắc, bộ dạng này của Lý Mặc Nhiên mà còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, lần này nàng đụng phải, vậy còn lần sau?

Chẳng lẽ sinh hoạt của nàng về sau sẽ giống với sinh hoạt của nữ tử cổ đại, cả ngày trach đấu tranh đoạt một người nam nhân sao, đây không phải cách sống mà nàng muốn, cho nên, Bạch Tiểu Mễ vốn tậm động cũng trở lên lạnh dần.

Bản thân Lý Mặc Nhiên tuy bộ dáng không được tốt lắm, nhưng giá trị con người hắn lại cao, thân phận hiển hách, mặc kệ ở cổ đại lạc hậu hay hiện đại, đều có vô số nữ tử ùn ùn kéo tới, một hai người hắn có thể cự tuyệt nhưng mười người, trăm người thì sao?

Bạch Tiểu Mễ có chút lo lắng, nhớ thời gian ở Hắc Phong trại, hiện tại lại có chút dao động, nàng không muốn sống cả đời với thân phận này.

Bạch Tiểu Mễ nàng phải gả người, có thể không có tiền, có thể không có quyền thế nhưng phải toàn tâm toàn ý, nếu điểm ấy không làm được, nàng tình nguyện độc thân cả đời.

Hiệp nghị? Lý Mặc Nhiên bỗng bị từ này thu hút, ánh mắt rơi trên người nương tử nhà mình, đôi mắt to mỹ lệ của nàng rõ ràng có chút động tình, hiện giờ lại biến thành kiên định, mà kiên định nhằm vào hắn, kiên định không cùng hắn tiếp tục kéo dài, hắn không thích nương tử như vậy.

Nhưng Lý Mặc Nhiên không tiếp tục, bởi vì hắn chưa khôi phục trí nhớ, vừa nghe ý tứ trong lời nói của nương tử, bọn họ tựa hồ chưa phải phu thê chân chính?

Nương tử rất quen thuộc đối với hắn, cũng không phản đối cùng hắn cùng giường chung gối, lại càng không phản đối hắn ôm, nhưng lại không cho tiến thêm một bước phát triển, vốn cho rằng hai người đã hơn một năm không thấy, giữa hai người có chút không quen, hiện tại xem ra cũng không phải có chuyện như vậy?

Thấy dục vọng thoái lui trong mắt Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ thở dài nhẹ nhõm, không tồi, hắn vẫn tuân thủ hiệp nghị, nếu không có lẽ hôm nay nàng khó tránh thoát.

Lý Mặc Nhiên vẫn như cũ nằm trên người Bạch Tiểu Mễ, không có động tác tiếp theo.

“Lý Mặc Nhiên, ngươi thật sự rất nặng đó! Còn không mau ngồi dậy!” Hai ngươi không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh khiến tâm người lo lắng, nhìn người thật lâu không ngồi dậy, Bạch Tiểu Mễ lo sợ nếu hắn còn đè nàng, hắn lại bỗng nhiên nổi thú tính thì phiền toái.

“Nương tử yên tâm, vi phu làm sao có thể quên chứ? Vi phu nhất định khiến nương tử cam tâm tình nguyện!” Lý Mặc Nhiên xoay người nằm bên cạnh nàng, nhưng tay không rời khỏi Bạch Tiểu Mễ, ôm eo nàng, hắn đang thăm dò điểm mấu chốt của hai người.

Bạch Tiểu Mễ thấy hắn xoay người nằm xuống, lại thở dài nhẹ nhõm, cả ngày ở bên ngoài có chút mệt mỏi, khi nguy cơ giải trừ, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp nhắm mắt lại.

Đợi bên người truyền đến tiếng thở đều đặn, Lý Mặc Nhiên vô thanh thở dài, hiện tại hắn toàn thân bị lửa nóng buộc chặt, còn người nào đó dẫn lửa cho hắn lại không có lương tâm ngủ thiếp đi, chỉ có điều, theo phản ứng của nàng, Lý Mặc Nhiên xác nhận thêm một chuyện.

Bọn họ trừ bước cuối cùng, những cái khác nương tử tựa hồ đều không phải đối, cái này dễ làm rồi.

Trong ánh mắt thâm thúy của đại gia gấu hiện xảo trá, lập tức ôm người chặt vài phần, tuy thân thể càng thêm khó chịu nhưng không chạm vào người nàng còn khó chịu hơn, Lý Mặc Nhiên càng nguyện ý chịu đựng ngọt ngào thống khổ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.