Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 54: Chương 54: Tìm Nhị Đương Gia




Bạch Tiểu Mễ đứng trước sân phòng Nhị đương gia, có chút do dự.

“Ngươi tới nơi này làm gì?” Bạch Tiểu Mễ đang đắn đo không biết mình có nên vào hay không, bỗng nhiên cửa sân được người bên trong mở ra, Nhị đương gia bình thường đạm mạc xuất hiện ở trước cửa, thản nhiên đứng nhìn Bạch Tiểu Mễ.

Thật ra khi Bạch Tiểu Mễ tới tìm, Nhị đương gia đã phát hiện ra nàng, hắn không biết hôm nay cô gái này tới đây để làm gì? Chớ không phải là lợi dụng Đại ca không có nhà nên tới đây để quyến rũ hắn? Nghĩ như vậy, trong lòng Nhị đương gia lại khinh thường, nữ nhân quả nhiên không có ai tốt, nghĩ đến phụ thân vì nữ nhân hại người nuôi dưỡng bọn họ còn chưa nói, thiếu chút nữa còn hại đến hắn và Đại ca.

Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, phụ thân vì nữ nhân kia mà đến ngay cả huynh đệ bọn họ cũng không buông tha.

Nhị đương gia trong phòng ngồi chỡ nữ nhân kia tiến vào, nếu nàng thật sự dám quyến rũ hắn, hắn liền trực tiếp giết nàng, thừa dịp Đại ca vẫn chưa hãm sâu.

Nhưng Nhị đương gia đợi trong phòng đến nửa ngày, mới phát hiện nữ nhân kia đi tới đi luôn không dám tiến vào, hắn có chút chờ không kiên nhẫn, đứng lên mở cửa sân, hắn liền cho nàng cơ hội chịu chết, nếu đại ca trách tội, hắn cũng không sợ, dù sao đây là nàng tự tìm .

“Ta có việc muốn cùng Nhị đương gia thương lượng, không biết Nhị đương gia có rảnh hay không?” Bạch Tiểu Mễ khách khí hỏi, dù sao có việc cầu người, hiển nhiên nên khách khí một ít.

Kỳ thật trong lòng Bạch Tiểu Mễ rất rõ ràng, nàng đảm bảo Lý Mặc Nhiên đối xử với nàng rất tốt, mà vị Nhị đương gia này Bạch Tiểu Mễ nghĩ vạn phần không nên trêu vào, nếu hiện tại không phải tìm hắn mới có thể đi ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ không tới tìm.

“Vậy vào đi!” Nhị đương gia gật đầu, xoay người tiến vào viện.

Bạch Tiểu Mễ thật cẩn thận đi theo, tuy rằng hiện tại võ công nàng xem như lợi hại , nhưng không biết mình có phải là đối thủ của Nhị đương gia hay không, bởi vì nàng căn bản nhìn không ra thực lực chân chính của hắn.

“Nếu không chúng ta ở sân nói đi! Dù sao cũng không phải chuyện lớn!” Đi ngang qua sân vừa vặn nhìn thấy bàn ghế đá, lập tức đề nghị, nàng có chút không muốn cùng hắn vào nhà.

Lời này vừa nói ra, Nhị đương gia đi phía trước trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, lập tức có chút tiếc hận cùng tò mò.

Xem ra lần này không có cớ để giết chết nàng, nàng ta muốn nói chuyện ở trong sân, hơn nữa vừa rồi đi vào cũng không đóng cửa lại, như vậy nàng ta đến đây hẳn không làm điều hắn nghĩ, tuy có chút tiếc hận không thể giết chết nàng, nhưng lại tò mò không biết nàng đến đây làm gì?

Cái cô gái này làm việc thực quái dị, nào có nữ nhân có địa vị như nàng mà không hưởng thụ thật tốt, ngược lại suốt ngày trồng trọt, mà cũng đâu chỉ có mình nàng làm.

Kỳ quái nhất là thời điểm nàng chỉ huy trồng cây đều rất có bài bản, nhìn tuyệt không phải làm ẩu.

“Là như vậy, ta muốn rời sơn trại một chuyến!” Bạch Tiểu Mễ lời này vừa nói, lập tức cảm giác được ánh mắt Nhị đương gia bình thản lóe lên một tia sắc bén, rất nhanh lại khôi phục vẻ đạm mạc, cũng không nói chuyện liền cứ như vậy nhìn nàng, Bạch Tiểu Mễ trong lòng run lên, thầm mắng người này phúc hắc đáng sợ, vừa mới rồi thấy được một tia sát khí nhưng biến mất rất nhanh, ngũ cảm Bạch Tiểu Mễ nhạy bén hiển nhiên là cảm giác được.

“Nhị đương gia, ta chỉ muốn đi xem mảnh đất trống phía bên ngoài sơn trại thôi! Không có ý gì khác, quả thật không có suy nghĩ muốn chạy trốn!” Bạch Tiểu Mễ kỳ thật cũng muốn bỏ đi, đồng thời cũng cảm giác được nếu nàng chạy, Lý Mặc Nhiên vẫn có thể bắt nàng trở về, cho nên dứt khoát không trốn đi, không chừng nàng có thể khiến Lý Mặc Nhiên thích người khác.

“Ừm!” Nhị đương gia tiếp tục thản nhiên nhìn nàng, chẳng lẽ nàng muốn trồng cây nhưng đất trong sơn trại không hợp nên muốn ra ngoài xem xét.

“Là như vậy, ta biết trong hẻm núi sơn trại có một mảnh đất trống, nghĩ muốn khai hoang để trồng lúa nước, nếu thành công theo lý thuyết có thể trực tiếp giải quyết được vấn đề lương thực trong sơn trại, đến lúc đó cũng có thể giảm bớt số lần ra ngoài đánh cướp!” Bạch Tiểu Mễ không lảng tránh ánh mắt Nhị đương gia nhìn mình, mắt nhìn chằm chằm vào hắn nói.

Thấy Nhị đương gia không có ý muốn nói, lập tức tiếp tục nói:“Thật ra đi đánh cướp là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu chúng ta có thể tự cấp tự túc, đến lúc đó cho dù có tất yếu đi ra ngoài đánh cướp, số lần cũng ít hơn! Cũng có thể giảm bớt nguy hiểm, không phải sao?”

“Nếu Nhị đương gia không tin ta thì có thể phái người đi cùng ta là được, ta chỉ muốn đi xem khối đất kia có thích hợp trồng lúa nước hay không thôi!” Bạch Tiểu Mễ thấy Nhị đương gia vẫn không lên tiếng, suy nghĩ một chút cho rằng địa phương đó mình dễ chạy thoát, nên đưa ra đề nghị.

Thật ra khi vừa mới tới gặp Nhị đương gia, nàng không trông cậy một mình có thể đi được ra ngoài, nhưng mang theo người đi cùng chắc là có thể.

“Nếu ở nơi đó làm ruộng, có thể dễ dàng bại lộ Hắc Phong trại của chúng ta!” Kỳ thật Nhị đương gia chưa nói, Hắc Phong trại dễ ra khó vào, nếu không có người chuyên môn dẫn đường, như vậy không thể tìm được hẻm núi vào trong trại.

“Việc này Nhị đương gia không cần lo lắng, chỉ cần xác định nơi đó có thể làm ruộng, chúng ta sẽ xây một nông trang ở nơi đó, đưa mấy hộ gia đình bên trong sơn trại tới trông nom, đương nhiên lấy thân phận là nông dân, người khác hẳn là không thể hoài nghi.” Này Bạch Tiểu Mễ tự nhiên cũng là nghĩ tới.

Nhị đương gia có chút kinh ngạc với ý tưởng của nàng, đây là nàng suy nghĩ vì Hắc Phong trại, tìm cho Hắc Phong trại một đường lui hay sao? Hay là nàng có mục đích gì khác? Trong nháy mắt Nhị đương gia nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều.

“Nếu có thể làm ruộng thành công, lương thực trong sơn trại hẳn có thể giải quyết, đến lúc đó không cần phải ra bên ngoài mua, càng giảm bớt cơ hội bại lộ sơn trại sao?” Lương thực đúng là yếu phẩm cần số lượng lớn, vận chuyển nhất định sẽ lưu lại dấu vết, nói như vậy không phải làm cho người ta càng dễ dàng phát hiện Hắc Phong trại sao?

Nhị đương gia bình tĩnh nhìn nữ tử trước mắt diện mạo tinh xảo, kỳ thật nếu không mang theo thành kiến để nghe lời nàng nói, không thể không nói ý tưởng của nàng thật tốt.

Đặc biệt khi nàng nói đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn qua không giống người có ý đồ xấu, có lẽ hắn nên cho nàng một cơ hội, dù sao đại ca đời này thật sự khổ, khó có được một lần được gặp người mình thích.

Nếu lần này lời của nàng là thật, có lẽ hắn có thể thử tin tưởng nàng.

Nhị đương gia bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài, Bạch Tiểu Mễ có chút không hiểu, cảm giác vị Nhị đương gia này tình tình bất định, cho dù không đồng ý cũng không cần một câu không nói bỏ của chạy lấy người như vậy?

“Không phải nói muốn rời sơn trại sao? Còn không nhanh chân!” Vừa đi đến cửa sân, Nhị đương gia bỗng buông nhẹ một câu.

“A, được được, ta lập tức đi!” Bạch Tiểu Mễ sửng sốt một chút, lập tức phản ứng, vui vẻ đi theo, xem ra nàng hiểu lầm người ta, người ta chỉ là không thích nói chuyện, kỳ thật nói chuyện vẫn rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.