"Không đau thật mà." Ngải Thiển mở miệng nói. Nàng đúng là nói thật. Dường như lúc này không còn đau nữa.
Nguyệt Ca không nói gì, tập trung tinh thần rửa sạch miệng vết thương cho Ngải Thiển, xé áo từng chút từng chút một. Tơ lụa dính máu nên kéo một cái
liền chạm vào thịt sinh đau khiến Ngải Thiển nhịn không được mà hít vào
một hơi khí lạnh.
Nguyệt Ca đau lòng nhưng chỉ có thể dằn lòng tiếp tục động tác trên tay. Cuối
cùng lớp áo quanh miệng vết thương bị xé ra, lộ ra một cái lỗ nhìn mà
ghê người. Trên đó vẫn còn thấm máu.
Hắn dùng phần áo còn sạch của Ngải Thiển lau xung quanh vết thương từng
chút từng chút một thật sạch sẽ. Nhìn ngoài miệng vết thương thì dường
như đã thương tổn tới gân cốt. Chuyện này hơi phiền phức. Nguyệt Ca
không chút do dự lấy ra một viên thuốc màu trắng từ trong tay áo đút cho Ngải Thiển.
Nàng nuốt vào, sau đó hỏi: "Cái gì vậy?"
"Thuốc, có lợi cho vết thương." Nguyệt Ca dịu dàng nói.
"À..." Ngải Thiển chỉ cảm thấy khi viên thuốc xuống cổ thì cảm giác mát mẻ
thấm vào tim gan, vết thương dường như không còn đau nữa.
Vết máu trên lưng đã được rửa gần sạch. Nguyệt Ca xé một vạt áo dài định băng cho Ngải Thiển.
Kéo dài miếng vải, nhẹ nhàng phủ lên miệng vết thương của nàng thì hắn mới
phát hiện muốn băng bó thì phải quấn một vòng. Chần chừ một chút, hắn
vẫn thật cẩn thận vòng một vòng tới phía trước Ngải Thiển. Hắn vẫn rất
cẩn thận nhưng vẫn chạm phải nụ hoa trước ngực Ngải Thiển. Hắn cảm giác
được đầu ngón tay chạm vào chỗ nào đó mềm mại. Đáy lòng Nguyệt Ca chưa
bao giờ biết tình yêu trên đời không khỏi run lên, một luồng cảm giác tê dại kỳ lạ nói không nên lời truyền thẳng tới trung khu thần kinh của
hắn.
Mà vị trí nhạy cảm của Ngải Thiển bị chạm vào, đầu tiên là nàng cảm thấy
xấu hổ, sau đó là một làn sóng xấu hổ trào lên trong lòng. Trời ơi, sao
lại đụng vào chỗ đó chứ? Nàng cảm giác mặt mình như bị lửa đốt nhưng
cũng không cảm thấy phẫn nộ hay buồn phiền. Thậm chí sâu trong nội tâm
nàng còn có ao ước mơ hồ, kín đáo, không thể nói rõ ràng nào đó. Sống
lưng nàng tê dại, lấn cả lên cảm giác đau đớn. Nguyệt Ca run rẩy, cúi
đầu xuống nhìn một chút, cố gắng gạt bỏ sự khác thường, bình phục nhịp
tim rối loạn. Nhưng phía trước nha đầu vẫn còn mặc áo, trực tiếp băng
bên ngoài có phải là không hay lắm không?
Hắn suy nghĩ một chút, hơi cắn răng, xé mạnh áo trước ngực Ngải Thiển ra.
Cảm giác được trước ngực mát mát, lòng Ngải Thiển cả kinh, cúi đầu
nhìn..."Ta không nhìn đâu, sẽ băng xong nhanh thôi." Nguyệt Ca hơi xấu
hổ, nói.
Thấy thế, Ngải Thiển lại bình tĩnh cười nói: "Nguyệt Nguyệt, huynh đang nhân cơ hội chấm mút muội đấy à??" Thật ra nàng ghé vào trên đùi Nguyệt Ca,
ngoài vết thương của nàng ra thì hắn không thể nhìn thấy ngực nàng được.
"Không...có." Nguyệt Ca lo lắng mình nói chưa rõ ý. Lúc băng cho Ngải Thiển tay hắn
luôn lơ đãng chạm vào làn da trắng như tuyết của nàng. Xúc cảm trắng mịn khiến hắn quyến luyến không rời, từ lơ đãng đụng chạm biến thành vuốt
ve theo bản năng.
Ngải Thiển xấu hổ nhưng không bài xích, làn da như mỡ đông nổi lên một tầng màu hồng nhạt rực rỡ.
Đẹp quá! Nguyệt Ca cúi đầu nhìn cái lưng trơn bóng của Ngải Thiển, chỉ cảm thán một cách đơn thuần.
Đang lúc động tình thì một làn gió mát phất qua mặt, thổi tỉnh hai người.
Nguyệt Ca chấn động, nhanh chóng thắt nút lại, cởi áo ngoài ra phủ lên cho Ngải Thiển.
Ngải Thiển lúng túng khép chặt vạt áo của Nguyệt Ca lại. Trời ơi, rốt cuộc
vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Nàng và Nguyệt Nguyệt...
Trời ơi...Nàng chôn sâu đầu xuống không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy mặt mình nóng hầm hập.
Nguyệt Ca còn đang điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng bày ra bộ dáng chưa có chuyện gì xảy ra: "Vết thương tốt hơn chưa? Còn đau không?"
Vết thương? Vừa hỏi, Ngải Thiển mới nhớ ra mình vừa bị thương. Nguyệt Ca
không hỏi thì nàng cũng quên đau luôn rồi, thế mà còn nhắc tới. Mẹ nó,
nàng vẫn còn thấy đau rát.