"Này..." Vân Chiến hoảng sợ, sửng sửng sốt sốt, sao tình huống lại chuyển xấu đột ngột thế này? Nguyệt Ca cười khẽ, nói từ từ: "Được rồi. Chúng ta đi thôi." Rồi nhìn về phía
Vân Chiến: "Đại sư huynh, Tử Nguyệt môn xin nhờ huynh."
Dứt lời, hắn phất tay áo trắng như tuyết, một luồng ánh sáng trắng rực rỡ
bao phủ Ngải Thiển. Sau đó, hai người biến mất trước mặt Vân Chiến trong nháy mắt.
Vân Chiến đứng sững tại chỗ trước sự thay đổi bất ngờ này. Sau một lúc lâu
hắn mới lấy lại tinh thần, mử miệng mắng: "Đã bảo không thể đi mà vẫn
đi. Nha đầu chết tiệt kia sao thay đổi nhanh thế?Chẳng may..." Chẳng
may, Vân Chiến nghĩ tới đây thì xoay
ngươi ra ngoài ngay lập tức. Hắn phải gọi nhị sự đệ về nhanh mới được.
Cuồng phong gào thét quanh người, dòng khí thổi mạnh đến mức đau đớn. Ngải
Thiển ôm chặt Nguyệt Ca, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không dám mở mắt
ra, chỉ sợ bị thứ gì đó thổi vào mắt. Sao lần này lại bay? Chẳng phải
trước kia chỉ cần nhoé lên một cái là đến chỗ khác sao?
"Lần này mất chút tiền lực nên không thể dung thuật di chuyển trong chớp mắt được, đành phải bay theo khí thôi. Muội kiên nhẫn một chút." Nguyêt Ca
cúi đầu an ủi Ngải Thiển, cố gắng hết sức bảo vệ nàng.
Lần này bọn ho đang ở giữa bầu trời, dưới chân là núi non ngàn dặm. Nguyệt Ca vẫn ngồi trên xe lăn, hai tay ôm chặt Ngải Thiển.
Ngải Thiển từ từ nhắm mắt, không nhìn tình huống hiện tại, chỉ trông mau sao, mau đến một chút, nàng sắp ngất xỉu rồi.
"Được rồi, tới rồi." Tiếng này như tiếng của phật tổ cứu thế vậy.
Ngải Thiển kích động, dụi dụi mắt rồi mờ ra, liền cảm thấy bị bóng râm che
phủ. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy một khi rừng lớn, bóng cây rậm rạp che
đi ánh sáng mặt trời, tạo cảm giác vô cùng âm u.
"Có ổn không?" Nguyệt Ca hỏi Ngải Thiến bằng giọng thanh nhã, bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng nàng.
Ngải Thiến đứng thẳng lên từ trong lòng Nguyệt Ca, nhìn hắn cười ngọt ngào: "Không sao, yêu quái ở gần đây à?"
"Ừm" Nguyệt Ca dịu dàng lenn tiếng, đôi mắt phượng quét nhìn bốn phía.
Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển đáng giá hoàn cảnh xung quanh. Bonh họ
trong ở giữa rừng rậm, xung quanh là đủ mọi loại đại thụ chọc trời và
vài bụi cây ẩm thấp. Chỉ hơi khẽ động là tiếng lá cây vang lên lạo xạo
dưới chân. Ừm, đúng là có mùi âm u. Nhưng sao yêu quái lại không xuất
hiện? Nàng tới đây đã gặp tiên, đã gặp ma, nhưng chưa bao giờ được gặp
yêu quái. Chẳng biết có bộ dang thế nào, có phải xấu lắm không nhỉ?
Bởi vì rất mong chờ, Ngải Thiển duỗi hẳn cổ ra. Nguyệt Ca thấy buồn cười,
nhẹ nhàng nói: "Cảm nhận được khí tức của con người, yêu quá sẽ lập tức
xuật hiện ngay."
"Vậy sao còn chưa ra?" Ngải Thiển chớp chớp đôi mắt đen đen nhạt, tỏ vẻ nghi ngờ.
Vừa nói xong, liền cảm thấy có một làm gió lạ thổi tới, cành cây đung đưa manh mẽ, uốn cong như đang thuần phụ thứ gì đó.
Ngải Thiển mở to đôi mắt sáng ngời, đồng tử không phải sợ hãi mà mở to, mà là do hưng phấn.
Nguyệt Ca hơi mím môi, ý cười thấp thoáng.
Một lát sau, gió ngừng thổi, tất cả trở về nguyên trạng. Có một bóng dáng
mặc đồ xanh léo lên, mái tóc dài chấm đất, khuôn mặt quyến rũ mị hoặc
chúng sinh.
"Đây chính là yêu quái." Ngải Thiển không thể tin được.
"Rốt cuộc thì ngươi đã xuất hiện." Nguyệt Ca lạnh nhạt nhìn yêu quái mặc quần áo màu xanh.
Lục Y bước lại một cách quyến rũ, nở nụ cười mị hoặc, xem như không biết
Nguyệt Ca tới thu phục mình. "Ngươi là tiên? Toàn thân là khí tinh
khiết, thật không dễ dàng."
"Ta là Nguyệt Ca của Tử Nguyệt Môn" Nguyệt Ca nói tên môi phái.
"Ta là đồ đệ đứng đầu của huynh đấy - Ngải Thiển." Ngải Thiển bỗng tiến lên một bước, ngẩng cai đầu, nói đầy kiêu ngạo.
Lục y chỉ hờ hững liếc qua Ngải Thiển, căn bản không xem nàng trong mắt.
Đôi mắt mị hoặc chủ nhìn Nguyệt Ca chằm chằm, đáy mắt loé ánh sang cuồng nhiệt như muốn thiêu đốt hắn.
Ngải Thiển nhìn thấy bực mình. Thật ra nàng cũng chẳng hiểu sao mình muốn tỏ rõ thân phận như thế. Nàng rõ ràng muốn nữ yêu quái trước mắt biết rõ
quan hệ thân thiết giữa mình và Nguyệt Ca. Nhưng rất rõ ràng con yêu
quái nàng chẳng để nàng vào mắt.
"Tóc của ngươi rất đẹp, ngưoi biết không?" Lục Y tiếp tục bước tới, muốn đến gần Nguyệt Ca, giọng nói mị hoặc tựa như muốn hớp hồn người!
Nhưng Ngải Thiển nghe xong chỉ thấy chán ghet. Giọng nói này thật chướng tai, thế mà cũng dám mở miệng ra nói chuyện. Nếu là nàng, nàng tình nguyện
giả câm.
Nguyệt Ca là tiên có phép thuật suất sắc, tự nhiên không có cảm giác gì, tất
cả mọi tiếng động khi đã vào tai hắn cũng chẳng khác nhau cả. Nhưng đó
là trước kia, bây giờ hắn cảm thấy giọng nói của Ngải Thiển rất chi là
dễ nghe, khiến người ta thấy rung động như chính con người nàng vậy.
Nguyệt Ca nhếch miệng môi, giọng trong veo: "Ta không biết chuyện này."
"Rất đẹp, thật đấy, đây là mái tóc đẹp nhất ta thấy." Vì để người ta tin lời mình, Lục Y cố ý tăng nặng ngữ khí tựa như sương mù mờ ảo, dường như
bước vào trạng thái mờ ảo.
"Hừ, nhìn trúng mái tóc Nguyệt nên ngươi muốn thu gom đúng không?" Ngải
Thiển hừ lạnh đầy kinh thường, đôi mắt sáng ngời lộ ra sự kinh bỉ nồng
đậm. Con yêu quái này đúng là có sở thích kỳ lạ - thu gom tóc! Sở thích
này còn kỳ lạ hơn cả việc nàng thích vơ vét của cải nữa.
"Ta thực sự muốn lấy mái tóc mỹ lệ này, thật sự rất muốn. Nếu như ngày nào
ta cũng được vuốt ve mái tóc dài này thì tốt biết bao!" Giọng nói như
lời thì thầm, mộng ảo như làm lụa mỏng. Ả nhẹ dời bước về phía trước.