Phượng Hoàng Điện
Sáng sớm khắp Hoàng cung đã lan truyền một tin sốt dẻo. Đó là Thái Hậu - Mộ Dung Đình và Quận Chúa - Lăng Ngọc Tuyết của Vương Triều Đại Sở vừa đi du ngoạn ở Tiết Lâm Sơn trở về. Tin này nhanh chóng được Tiểu Vệ Tử báo ngay lại cho nàng
- Thái Hậu và Quận chúa có giúp ta thoát khỏi nơi này không? _ Nàng thản nhiên trả lời
- Nương nương, tại sao người cứ muốn rời khỏi Hoàng cung? Vi thần cảm thấy... _ Lí Hà nghiêm túc nói
- Tranh đấu Hậu cung từ nhỏ ta đã sớm nhìn thấu. Bây giờ chính ta lại rơi vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị này. Hiện nay thân phận của ta lại là Hoàng Hậu tức nhiên sẽ có nhiều người nhòm ngó, rắc rối... Thật rắc rối _ Hàn Lăng Hy vẫn bình tĩnh trả lời
- Nương nương, người đừng nghĩ nhiều. Hoàng Thượng sẽ bảo vệ sự an toàn của người _ Lí Hà nhìn nàng cười một cái
- Lấy gì để đảm bảo? Thiềm Quý Phi, Hàm Quý Nhân.... Hai nàng ta chắc hẳn đang bày mưu gì đó... _ Nàng nhấp nhẹ một ngụm trà
Lí Hà và cả Tứ Tiểu cùng nhau im lặng. Một lúc sau bên ngoài Phượng Hoàng Điện đã có một vị công công truyền tin đến
- Thái Hậu, Quận Chúa giá đáo!
Nàng thầm thở dài một cái rồi mới bước ra thỉnh an
- Thần thiếp tham kiến Thái Hậu thiên tề _ Nàng bình thản mà thỉnh an
- Hoàng Hậu miễn lễ _ Thái Hậu cười ôn nhu
- Nô tì tham kiến Thái Hậu Thiên tề. Quận Chúa cát tường _ Tứ Tiểu và Lí Hà đồng thanh thỉnh an
- Các ngươi bình thân _ Thái Hậu nói
- Ngọc Tuyết tham kiến Hoàng tẩu _ Lăng Ngọc Tuyết nhìn nàng rồi cười
- Quận chúa không cần đa lễ. Thần thiếp mời Thái Hậu vào điện _ Nàng nhẹ nhàng nói
Thái Hậu và cả Lăng Ngọc Tuyết nhìn nhau cười một cái. Rồi cùng nàng bước vào Điện
Thái Hậu nhìn chung quanh một lượt Phượng Hoàng Điện, tuy là đây là Tẩm cung của Bậc mẫu nghi thiên hạ nhưng cách bày trí rất đơn giản nhưng vẫn không kém phần thanh tao và trang nhã. Cây cối tươi tốt, chim chóc hót vang nhẹ nhàng, hoa cùng nhau đua thắm ngoài vườn những đàn bướm bay dập dìu. Tạo cho người nhìn một cảm giác bình yên và thanh thản
- Mời Thái Hậu và Quận chúa dùng trà _ Nàng nhẹ nhàng cung kính tách trà lên cho Thái Hậu
- Hy Nhi con đừng cứ gọi ta một tiếng Thái Hậu hai tiếng Thái Hậu như vậy... Hãy như Long Nhi gọi là ta Mẫu Hậu là được _ Thái Hậu cười ôn nhu xoa tay bàn
- Hoàng Tẩu.... Muội nhỏ hơn nên cứ gọi muội là Tiểu Tuyết được rồi. Đừng xưng hô xa lạ quá a _ Lăng Ngọc Tuyết tinh nghịch nói
- Dạ nữ nhi đã nhớ... Thưa mẫu hậu _ Nàng cười nhẹ
- Hy Nhi thật ngoan. Tể tướng quả là dạy dỗ rất tốt _ Thái Hậu cười hài lòng
- Tỷ tỷ... _ Bên ngoài có tiếng người vang lên
- Tham kiến Tần Đáp Ứng _ Các cung nữ, thái giám của nàng và Thái Hậu cùng nhau đồng thanh
- Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu _ Tần Khúc Uyển nhẹ nhàng thỉnh an Thái Hậu
- Khúc Uyển không cần đa lễ. Xem ra Uyển Nhi và Hy Nhi rất thân thiết? _ Thái Hậu nhìn nàng cười nhẹ
- Tỷ Tỷ là người giai nhân đẹp nhất mà Khúc Uyển từng gặp a. Còn rất tốt nữa nha. Không giống với Thiềm Triều Hâm và Hàm Viên Nhi kia _ Tần Khúc Uyển nhìn Thái Hậu bĩu môi
- Tần tỷ tỷ rất đúng ý muội a. Thiềm Triều Hâm kia ỷ quyền làm Quý Phi và từng được Hoàng huynh sủng ái liền dương dương tự đắc. _ Lăng Ngọc Tuyết nhanh chóng nói vào
- Thiềm Triều Hâm ỷ vào là con gái của Thừa Tướng nên đã làm càng. Bây giờ Lục cung đã có Hy Nhi... Sau này phiền con rồi _ Thái Hậu nắm lấy tay nàng
- Người quá lời, nữ nhi cũng chỉ làm tròn trách nhiệm _ Nàng cười
- Hoàng Thượng giá đáo! _ Giọng nói oanh oánh của Tử Hỉ công công truyền đến
Nàng vẫn luôn bỏ ngoài tai những lời đó chỉ nhàn nhã mà uống trà. Những hành động của nàng đều lọt vào mắt của Thái Hậu, bất giác bà tự cười khen nàng dâu lớn mật này
- Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng _ Tần Khúc Uyển cũng chỉ chào hỏi cho qua
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng thánh minh _ Các nha hoàn và công công thỉnh an
- Ngọc Tuyết thỉnh an Hoàng Huynh _ Lăng Ngọc Tuyết cười tinh nghịch
- Được rồi. Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu _ Lăng Nghịch Long nhìn Thái Hậu
- Ta miễn lễ _ Thái Hậu phất tay
Lăng Ngọc Tuyết thấy nàng vẫn không bái kiến Lăng Nghịch Long liền huýt nhẹ vào tay nàng ra hiệu
- Lăng Nghịch Long, ngươi đến tìm Thái Hậu mà nhỉ? Ta lui trước. _ Nàng liếc hắn một cái.
- Hy Hy... Ta.. _ Lăng Nghịch Long nắm lấy tay nàng
- Được rồi... Mẫu thân như ta chưa có chết. Phu thê hai đứa giận nhau cái gì thì vào phòng nói chuyện. Thật là _ Thái Hậu lắc đầu
- Mẫu Hậu.... Hy Hy nàng ấy từ khi tiến cung đến giờ chưa bao giờ gọi nhi thần một tiếng Hoàng Thượng hay Phu Quân toàn gọi thẳng tên của nhi thần. Còn không bao giờ thỉnh an nữa cơ chứ _ Lăng Nghịch Long như kể tội nàng cho Thái Hậu nghe
- Cái đó là trách con dạy Thê tử chưa tốt. Nhưng ta thấy Hy Nhi làm vậy rất tốt. Ta tán thành với Hy Nhi _ Thái Hậu cười
- Đa tạ Thái Hậu _ Nàng cười
- Haha... Hoàng Huynh... Không ngờ huynh cũng có ngày nay... _ Lăng Ngọc Tuyết cười lớn
- Tuyết Nhi.... Muội im đi _ Lăng Nghịch Long ánh mắt sắc bén dán lên người của Lăng Ngọc Tuyết
- Lăng Nghịch Long ngươi cũng im đi _ Nàng liếc hắn một cái
- Hy Hy à... Nàng cho ta một chút thể diện có được không? _ Lăng Nghịch Long hơi trẻ con nhìn nàng
- Thể diện có thành lương thực để sống qua ngày không? _ Nàng vẫn thờ ơ nói
- Hy Hy à.... Nàng thật sự là khắc tinh kiếp này của ta mà _ Lăng Nghịch Long ôm nàng vào lòng
- Vậy thì làm ơn thả ta ra rồi đi tìm 3000 giai nhân của ngươi đi. Phiền phức _ Nàng bực tức vung tay ra khỏi người hắn
- Nàng đang ghen đấy à? _ Lăng Nghịch Long thật sự muốn cười
- Ha... Không ngờ Hoàng đế của Vương Triều Đại Sở lại là một kẻ ảo tưởng như vậy _ Nàng tặc lưỡi như tiếc nuối cái gì đó
- Nàng làm ta tuột hết cảm xúc _ Lăng Nghịch Long điểm nhẹ lên mũi nàng
- Hoàng Huynh, Hoàng tẩu. Muội còn trong sáng a.... _ Lăng Ngọc Tuyết giả vờ lấy tay che mắt
- Haha... Ta không phiền hai đứa nữa. Hồi cung _ Thái Hậu cười cười
- Cung tiễn Thái Hậu, Quận chúa
Sau khi Thái Hậu và Quận chúa rời đi rồi thì Tần Khúc Uyển cũng nhanh chóng chuồn đi để lại không gian riêng cho Lăng Nghịch Long và Hàn Lăng Hy. Các cung nữ, thái giám đều nhanh chân đi ra ngoài.
Bấy giờ trong phủ chỉ còn lại Lăng Nghịch Long và nàng đang ở trên giường. Nam trên nữ dưới cảnh tượng thật ám muội.
- Lăng Nghịch Long... Ngươi đang làm gì vậy hả? _ Nàng muốn thoát khỏi hắn nhưng sức nữ nhi yếu đuối làm sao sánh được sức nam nhi cường tráng
- Hy Hy... Nàng ghét ta vậy sao? _ Lăng Nghịch Long nhẹ nhàng vén đi lọn tóc đang vướng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng
- Ta... Cái đó... _ Nàng không biết phải trả lời như thế nào
- Nếu nàng không thích... Ta liền bỏ đi sắc phong đó.... Hy Hy... Ta yêu nàng _ Lăng Nghịch Long hôn nhẹ lên cánh môi của nàng
Ba từ “ta yêu nàng” mà Lăng Nghịch Long nói ra lièn khiến đầu óc của nàng quay mồng mồng. Choáng, hắn yêu nàng? Chuyện mà hiếm khi có một Đế Vương nào dám thổ lộ. Nàng phải làm sao bây giờ?
- Hy Hy... _ Lăng Nghịch Long khẽ gọi
- Nghịch Long.... Ta... Ta... Cái đó..._ Nàng đỏ mặt khi cảm nhận được cái gì đó đang cương lên từ phía dưới hạ thân của hắn
- Hy Hy... Ta yêu nàng... Đây là sự thật, ta yêu nàng từ ngày đầu gặp mặt. Hy Hy... _ Lăng Nghịch Long vẫn dịu dàng nói
- Nghịch Long... _ Nàng khẽ nhìn hắn
- Ta xin lỗi vì ngày hôm đó đã cướp đoạt đi cái quý giá nhất của nàng. Nhưng Hy Hy.... Thâm tâm của ta thật sự rất yêu nàng _ Hắn vẫn cười nhẹ
- Nghịch Long... Ta... _ Lệ của nàng bắt đầu trào ra
- Hy... Hy... Ta xin lỗi... Ta làm nàng đau sao? Sao lại khóc? Ta xin lỗi.... Ta... Ta _ Nhìn thấy nàng khóc tâm trí của Lăng Nghịch Long như bị chấn động dữ dội liền cuống quýt lên
- Không.... Chàng không làm thiếp đau.... Là thiếp thấy ấm áp... Từ khi Thanh mai trúc mã của thiếp bỏ thiếp mà đi thì đây là lần đầu tiên.... Thiếp có cảm giác ấm áp như vậy _ Nàng khẽ lau đi những giọt nước mắt
- Hy Hy... Ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ nàng _ Lăng Nghịch Long ôm chặt nàng vào lòng
- Nghịch Long.... Chàng đừng bỏ ta một mình... Được chứ? _ Hàn Lăng Hy nép mình vào lồng ngực của hắn
- Ta hứa... Hy Hy..... _ Lăng Nghịch Long cười mãn nguyện
- Nghịch Long.... Cái đó... Của chàng... Nó... Nó... Đang... _ Hàn
Lăng Hy đỏ mặt lắp bắp
- Nó như thế nào? _ Lăng Nghịch Long cố ý trêu chọc nàng
- Nghịch Long đáng ghét... _ Hàn Lăng Hy vùng vằng bỏ đi
- Ai cho nàng đi? Ta còn chưa “ăn” no mà _ Lăng Nghịch Long tà mị kéo nàng lại
Và cả buổi sáng hôm đó, thể lực của Hoàng Thượng Đại Sở rất tốt nên khắp Phượng Hoàng Điện chỉ có tiếng ngâm nga của ai đó. Các cung nữ và thị vệ bên ngoài đều phải đỏ mặt ngượng ngùng.
Lăng Ngọc Tuyết và Tần Khúc Uyển bên ngoài cười gian xảo nhìn nhau
Sau khi đã được “ăn” no thì Lăng Nghịch Long mới dịu dàng bế nàng đến Dưỡng Tâm Điện. Thứ nhất, để duyệt tấu sớ. Thứ hai, để bảo vệ nàng. Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất chính là để ngắm nàng ngủ.
Các vị đại thần liền kinh ngạc tột độ vì vị Hoàng Thượng này đã đăng cơ được 8 năm nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Hoàng Thượng chăm lo cho một nữ nhân một cách ôn nhu như vậy. Lúc trước Thiềm Quý Phi cũng chỉ là công cụ phát tiết cho hắn mà thôi....
Cả buổi duyệt tấu sớ, Hắn luôn ôm chặt nàng không buông...