Độc Sủng Manh Phi

Chương 138: Chương 138




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Cho dù thế nào, mới vừa rồi, đúng là Trần Chiêu đã cứu Tiểu Lộ Nhi.

Mà giờ hắn ta cũng đã chết, mình đi so đo với người chết làm gì chứ. Huống hồ, những lời Tiểu Lộ Nhi nói lúc nãy khiến hắn cảm thấy như lạc trong sương mù, bây giờ, việc quan trọng nhất là phải hiểu rõ xem đây rốt cuộc là chuyện gì.

Một người không thuộc về triều đại này, Tiêu Duệ nghe Dư Lộ nói vậy, luôn cảm thấy hốt hoảng trong lòng, giống như không biết lúc nào Dư Lộ sẽ biến mất.

Hắn liếc Trần Chiêu nằm trên mặt đất, nói với Dư Lộ: “Đi thôi! Gia sẽ cho người chôn cất hắn cho tốt!”

Dư Lộ có lòng đồng cảm với Trần Chiêu, nhưng nhiều lắm cũng chỉ như vậy, chỉ mong hắn đừng sống lại nữa, đi đầu thai chuyển kiếp đi thôi.

Thật ra sống lại cũng không tốt. Dù sao, mang theo trí nhớ của đời trước, nhớ kỹ mọi cực khổ từng phải chịu, đôi khi là chuyện rất đau khổ.

Hai người ra cửa, Tiêu Duệ phân phó Thôi Tiến Trung: “Đưa Khúc cô nương và Khúc phụ tới, lại kêu người đi mời ngay đại phu tới khám cho Trần Bì. Nếu hắn ta không sao thì giao tang lễ của Trần Chiêu cho hắn ta xử lý. Còn nếu có sao thì ngươi kêu người an táng hai người đó đi.”

Người chết như đèn tắt. Bây giờ Tiểu Lộ Nhi đang bình yên ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không tính toán với họ nữa. Hắn phải làm nhiều việc thiện để ông trời phù hộ cho Tiểu Lộ Nhi sẽ ở bên cạnh hắn thật lâu mới được.

Dư Lộ bị hắn nắm chặt tay, kéo ra khách sạn này đi đến chỗ Tiêu Duệ ở tạm.

Là một tiểu viện nhỏ, Tiêu Duệ đang ở tạm ở tiền viện, chỉ là hậu viện đã được thu dọn ra từ sớm, bởi vì hắn thấy bị bắt từ kinh thành đến đây, tất nhiên Dư Lộ phải nghỉ ngơi cho khỏe cái đã.

Nhất là... giờ nàng ấy còn đang có bầu.

Khí sắc rất kém cỏi, người cũng gầy rộc đi, với tình trạng này, hẳn thời gian họ ở đây sẽ khá lâu.

Từ khi đi ra khách sạn, hai người đều không buông tay ra. Vào phòng chính, Tiêu Duệ phái hạ nhân đi chuẩn bị nước nóng, lúc này mới thả tay Dư Lộ ra.

Một đường này, Dư Lộ rất sợ. Tiêu Duệ thả tay, cô vội vàng bật dậy, “Tiêu Duệ, chàng đi đâu thế?”

Tiêu Duệ hơi ngẩn ra, chỉ hướng phòng ngủ: “Nàng ngồi nghỉ đi, ta đi vào phòng lấy xiêm y để nàng mặc sau khi tắm.”

Dư Lộ cúi đầu nhìn mình, cô đang mặc bộ đồ trông vô cùng không hợp mình. Mua vội, lại sợ quá sáng thì sẽ lộ ra tung tích, Trần Chiêu bèn mua cho cô bộ đồ có màu mà bà tử hay phu nhân ở nông thôn mới mặc.

Kiểu dáng cũng không đẹp, giờ cô lại gầy đi rất nhiều, dù không soi gương nhưng cô vẫn biết nó trông rất khó coi.

Cô có chút xấu hổ, đồng thời cũng nghĩ đến Trần Chiêu hôm qua còn yên ổn mà hôm nay đã chết rồi, đáy lòng cũng có chút phức tạp.

Dù đã đến đây rất lâu rồi nhưng cô vẫn không thể nhận chuyện sống chết của con người. Chỉ cần không phải chết vì sinh lão bệnh tử, cô đều cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lúc này cô không muốn phải xa Tiêu Duệ chút nào. Cô đến bên người Tiêu Duệ, kéo góc áo của hắn, “Ta đi với chàng.”

Tiêu Duệ nhìn bộ dạng này của Dư Lộ, hiểu được cô đang sợ. Hắn kéo Dư Lộ vào lòng, đau lòng nói: “Được, chúng ta đi tìm xiêm y. Nàng thích mặc gì cũng được.”

Dư Lộ giãy dụa, “Người ta bẩn.”

Một đường màn trời chiếu đất, căn bản là không tắm thoải mái được. Hôm qua mới đến một khách sạn, nhưng lòng cô toàn để ý đến việc ăn nhiều đồ bổ để đứa nhỏ khỏe hơn, lại không biết rất nhanh liền được gặp Tiêu Duệ, đâu nhớ đến việc tắm rửa và chăm chút cho mình chứ.

Lúc này không chỉ có người bẩn, mặt cũng bẩn, tóc bết, sắc mặt khó coi, lại còn mặc một bộ đồ quê mùa, Dư Lộ cảm thấy không ngẩng đầu lên được.

Cô lại còn lấy hình tượng này để đi về với Tiêu Duệ, còn từng ôm chặt nhau nữa, cũng không biết Tiêu Duệ có ghét bỏ cô không.

Lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tiêu Duệ trên đầu, “Không sao, ta không để ý.” Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Ta cũng lâu rồi không có tắm rửa đàng hoàng, hay là nàng ghét bỏ ta?”

Đương nhiên cô cũng không ghét bỏ hắn!

Dư Lộ lập tức ngẩng đầu. Đập vào mắt là đôi mắt chứa đầy ý cười, nhưng cũng không thể bỏ qua sắc mặt xấu đi rất nhiều của hắn, cũng gầy đi, tiều tụy đi. Tuy quần áo chỉnh tề nhưng quanh môi lại đầy những sợi râu nhỏ mới mọc, trông có chút gợi cảm nhưng càng nhiều là chật vật.

Hai mắt Dư Lộ bỗng đỏ lên, kiễng chân hôn hắn.

Râu của hắn hơi cứng, khiến cô thấy khó chịu khi hôn lên nhưng cô lại không nỡ buông ra. Cô từ từ hôn từ cằm hắn lên trên, từ bên trái sang bên phải, hôn chóp mũi của hắn, sau đó bị hắn lập tức bắt lấy đôi môi.

Dư Lộ cảm thấy lòng mình bỗng rung rung, nước mắt rơi xuống, chỉ là cô càng nhiệt tình đáp lại Tiêu Duệ.

Lâu lắm rồi, đã quá lâu rồi.

Lâu đến mức, cô từng nghi ngờ, nghi ngờ rằng không biết còn có thể gặp lại Tiêu Duệ hay không.

Nụ hôn càng ngày càng dữ dội, hơi thở của Tiêu Duệ cũng càng nặng hơn, nhưng khi tay hắn vừa mò vào trong áo, đi đến ngực Dư Lộ thì lại bỗng nhiên dừng lại.

Tiểu Lộ Nhi gầy đi nhiều lắm!

Người nàng có thể sờ thấy cả xương. Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc là nàng ấy đã sống thế nào chứ. Toàn bộ số thịt hắn phí hết tâm tư nuôi cho nàng đã không thấy, thậm chí, nàng ấy còn gầy hơn lúc chạy trốn đến Đào Hoa Thôn nữa!

Tiêu Duệ ngừng lại, ôm chặt lấy Dư Lộ, “Đói không? Muốn ăn trước hay tắm trước?”

“Tắm trước đi, ta vẫn chưa đói.” Dư Lộ hơi đỏ mặt, Tiêu Duệ đang ghét bỏ việc cô gầy đi nhiều sao?

“Ừ.” Tiêu Duệ nói, trực tiếp ôm Dư Lộ vào phòng chọn xiêm y, “Để ta tắm dùm nàng, được không?”

Lúc mặc đồ hắn còn chê nữa, Dư Lộ vội lắc đầu, “Không! Ta tự tắm!”

Tiêu Duệ không dám miễn cưỡng cô, “Nếu không, để ta kêu hai bà tử đến giúp nàng đi?” Thấy Dư Lộ muốn lắc đầu, hắn vội nói: “Ngoan, nhìn nàng bây giờ liền biết thân thể kém hơn trước kia rất nhiều. Nếu không có ai bên cạnh nhìn, ta sẽ rất lo lắng.”

Dư Lộ không cự tuyệt nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Thừa dịp Dư Lộ đi tắm, Tiêu Duệ phái người đi mời những đại phu tốt nhất đến, cũng gọi nước tắm rửa. Khi Dư Lộ được bà tử đỡ đi đến, hắn đã tự đổi xiêm y xong, bước lên tiếp nhận Dư Lộ từ bà tử.

“Sao thế?” Thấy Dư Lộ gần như dựa hết cả vào hắn, hắn lập tức căng thẳng hỏi.

Dư Lộ ngượng ngùng nói: “Ngâm nước lâu quá nên bị tê chân.”

Tiêu Duệ hơi cau mày, “Vậy sao không kêu mấy hạ nhân xoa cho nàng?” Nói xong, hắn khom lưng ôm ngang Dư Lộ lên, thấy Dư Lộ thực sự nhẹ hơn trước rất nhiều. Đây còn là lúc đang mang thai đấy, hắn thở dài, đặt Dư Lộ xuống giường, kéo hai chân cô qua giúp cô xoa bóp.

Dư Lộ nhìn Tiêu Duệ cúi đầu xoa chân cho cô với vẻ mặt dịu dàng, không biết tại sao, lòng cô có cảm giác không nói thành lời.

Dù cha không thương mẹ không yêu nhưng dù sao thì Tiêu Duệ vẫn là Thành Vương Điện hạ cao cao tại thượng. Nhớ lúc đầu, hắn còn nhắc mình phải biết thân biết phận, không được được voi đòi tiên. Nhưng bây giờ, hắn lại ngồi đây xoa chân cho mình, chắc ngay cả hắn cũng không nghĩ tới đi?

Dư Lộ nhịn không được cong môi cười.

Tiêu Duệ nhận thấy tâm trạng vui vẻ của cô, thấy tâm trạng mình cũng vui lên theo, “Sao thế, sao mà vui vẻ vậy?”

Dư Lộ gật đầu, “Đúng, rất vui luôn!” Sau đó lắc lắc chân, không để hắn làm tiếp nữa, “Không tê nữa rồi, không cần xoa nữa đâu.”

Tiêu Duệ ngừng tay, đi ra ngoài rửa tay rồi lên giường, ôm Dư Lộ vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Vui vì gì thế, vui vì rốt cuộc có thể về hả?” Hơi dừng lại một lát, hắn mới thở dài nói tiếp: “Lúc này là ta có lỗi với nàng, ta cam đoan, không có lần sau.”

Sao có thể trách hắn được chứ, hắn cũng đâu biết là Trần Chiêu bắt mình đi đâu. Nếu nói trách, vậy cũng phải trách Trần Chiêu, cũng trách mình đi chọc người ta trước.

Dư Lộ lắc đầu, “Không sao, không trách chàng.” Sau đó đổi chủ đề, cô vẫn cười, “Ta vui vì không nghĩ rằng sẽ có một ngày, đường đường Thành Vương Điện hạ lại ngồi xoa chân cho một nữ nhân nho nhỏ như ta.”

Tiêu Duệ không nghĩ rằng cô lại vui vì việc này. Sau khi kịp hiểu, mặt hắn hơi đỏ lên. Trong mắt những Hoàng tử như bọn hắn, dù tôn quý như Vương phi nhưng cũng không đủ tư cách để họ làm vậy.

Nhưng với Tiểu Lộ Nhi, hắn lại cam tâm tình nguyện...

Hắn không khỏi nói: “Về sau, chỉ cần nàng cần, ta tùy thời đều có thể hầu hạ nàng.”

Dư Lộ bật cười. Nhìn hai mắt đầy nghiêm túc của Tiêu Duệ, cô gật đầu. Hít sâu một hơi, cô rốt cuộc nói: “Chàng... chàng có muốn hỏi về, về thân phận thật của ta không?”

Đúng là Tiêu Duệ muốn hỏi thật, nhưng lại không biết là có thể hỏi hay không. Rõ ràng là hắn không phải một người mê tín, nhưng sau khi Dư Lộ nói ra những lời kia, lòng hắn vẫn luôn không bình tĩnh được.

Hắn muốn biết rất nhiều, nhưng hắn cũng sợ, sợ Dư Lộ vừa nói xong thì sẽ giống như mấy chuyện xưa trong dân gian, sẽ biến đi mất.

“Có thể nói chứ? Nếu không thể thì cũng không cần gấp như vậy.” Hắn vội nói.

Việc này có gì mà không thể chứ. Điều khiến cô lo nhất là sợ Tiêu Duệ biết rồi sẽ rời cô đi. Nhưng lâu như vậy rồi, điều cô thấy chỉ là sự đau lòng và cẩn thận của Tiêu Duệ, cô cũng không có gì phải giấu.

“Đương nhiên là có thể.”

Bên ngoài chợt truyền đến giọng của Thôi Tiến Trung, “Vương gia, đại phu đã tới rồi.”

Tiêu Duệ lập tức đứng dậy, nhỏ giọng nói với Dư Lộ: “Lát rồi nói sau, để đại phu khám cho nàng trước đã, chúng ta không cần vội.”

Dư Lộ sờ bụng, cũng rất không yên, “Ừ, vậy chàng mau kêu đại phu vào đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.