Độc Sủng Manh Phi

Chương 140: Chương 140




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

P/s 1: đăng trước cho ngày mai:3

P/s 2: tuần sau mình sẽ nghỉ Tết, ngày 10/2 nhà hoạt động lại như bình thường nha:3 chúc các bạn ăn Tết vui vẻ, đừng quên mình đấy nha:3

Đại Hoàng tử Tiêu Viêm thấy Tiêu Duệ, lập tức khiển trách hắn: “Đệ đúng là càng sống càng nhỏ đi mà! Chỉ vì một nữ nhân mà lại bỏ hết mọi việc ở kinh thành chạy tới đây, đệ có từng nghĩ, nếu phụ hoàng biết thì sẽ nghĩ thế nào không! Còn đệ nữa, bị phụ hoàng nghĩ như vậy rồi sau này phải làm sao!”

Đại Hoàng tử là người con trai thứ nhất của Thừa Nguyên Đế, lớn hơn Tiêu Duệ mười hai tuổi, năm nay đã ba mươi rồi. Bởi vì đóng quân nơi biên cương nhiều năm, phải dầm mưa dãi nắng vô cùng khổ cực, thoạt nhìn hắn còn lớn hơn so với tuổi thật của mình. Nếu chỉ nhìn điểm giống giữa Đại Hoàng tử và Tiêu Duệ thì chỉ sợ người không biết sẽ cho rằng đây là hai cha con.

Tiêu Duệ bị la, rất là sửng sốt.

Đại Hoàng tử lớn tuổi hơn hắn nhiều lắm, lại bị phái tới Tây Bắc từ sớm, nói giữa hai huynh đệ có tình cảm là giả.

Thật không nghĩ đến, vừa gặp mặt hắn đã nói vậy ngay. Tiêu Duệ không chỉ không vui, ngược lại, mặc kệ Đại Hoàng tử có thật lòng hay không, thái độ này của hắn khiến Tiêu Duệ thấy rất ấm lòng.

Không giống sự coi thường của phụ hoàng, không giống tham niệm rất rõ ràng của Nhị ca, cũng không giống sự phân biệt đối xử của mẫu phi, lại càng không giống Tiêu Dật, ngăn cản hắn đúng là vì có vài phần tình nghĩa huynh đệ trong đấy, nhưng càng nhiều là vì sợ hắn khiến phụ hoàng không vui, cũng không có bạc trắng vô hạn để lấy.

Đại ca... đúng là người này muốn mượn hơi hắn thật, nhưng vừa gặp lại răn dạy giống như một Đại ca chân chính. Nếu mình không hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, chỉ sợ mượn hơi không được mà còn trở mặt thành thù nữa.

Đại ca không biết làm vậy sẽ có kết quả như thế sao? Không phải, hắn bị đẩy đến đây từ lúc chỉ là thiếu niên, nếu không có tâm tư thông thấu thì mấy năm nay hắn đã không đi lên được địa vị bây giờ rồi.

Nhưng hắn vẫn làm như vậy, đây chính là thành ý của hắn. Hắn không chỉ chỉ muốn lấy ít đồ từ hắn mà còn có vài phần thật tình trong ấy nữa.

Tuy có khi là rất ít.

Nhưng Tiêu Duệ lại rất cần. Đầu phục một cấp trên có một ít thật lòng tốt hơn một Thái tử luôn “cầm” đồ từ hắn với thái độ đương nhiên.

Tiêu Duệ không cãi lại, đàng hoàng cúi đầu nhận sai.

Đại Hoàng tử cau mày, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Uống hớp trà lạnh, đợi khí nóng toàn thân bớt đi, hắn mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Duệ.

“Trong kinh có tin, phụ hoàng trực tiếp cho người đưa tin tới, kêu ta phái người đưa đệ về.” Hắn nhìn người đệ đệ không thân nhưng mặt mày có vài phần tương tự với hắn, bỗng có chút đồng tình, cho nên không nói tiếp những lời còn lại.

Tiêu Duệ nhịn không được cười khổ. Trước khi tới Tây Bắc, hắn đã nghĩ xong lý do, tùy Tiêu Dật đi hồi bẩm với phụ hoàng.

Nhìn thái độ ngày xưa của phụ hoàng với hắn, nếu không phải có người đến trước mặt ông ấy nói gì đó, chắc chắn ông ấy sẽ không phái người đi đưa tin cho Đại ca.

Lại còn hạ lệnh cho người của Đại ca hộ tống hắn về... Chỉ sợ không phải hộ tống mà là bắt lại đi?

Ngoại trừ kết quả thương lượng giữa mẫu phi và Tiêu Dật, còn có thể là lý do nào khác đây?

Phụ hoàng có mười mấy con trai, nhưng thương nhất vẫn là Nhị ca và Tam ca do Hoàng Hậu sinh ra. Trong tay hắn có tài phú mà bất kì người nào đăng cơ cũng muốn, nên cho dù là Nhị ca hay Tam ca thì cũng đều không đâm sau lưng hắn một đao.

Trừ khi... hắn ngẩng đầu nhìn Đại Hoàng tử trước mặt, thầm nghĩ, trừ khi những người kia sợ hắn mượn cơ hội này quy phục Đại ca, cho nên mới vạch trần chuyện này, khiến hắn không thể không trở về.

Còn việc liệu sau khi phụ hoàng biết chân tướng có chán ghét mà mặc kệ hắn hay không, đây không phải chuyện mà bọn họ cần suy tính. Dù sao phụ hoàng có không thích hắn đến đâu thì cũng sẽ không giết hắn, hay đoạt việc buôn bán của hắn.

Cùng lắm là hắn bị vắng vẻ mấy năm, đến đâu cũng không được thích mà thôi. Nhưng đến lúc đó, chỉ sợ bọn họ chỉ tùy tiện tung ra một cành ô liu thôi, mình cũng lập tức thích thú đi tóm lấy, sau đó dâng hơn nửa gia sản của mình đi?

Đúng là giỏi tính kế mà!

Mắt Tiêu Duệ sâu hơn, ngẩng đầu nhìn Đại Hoàng tử, “Đại ca, chúng ta làm cái giao dịch đi?”

Ở kinh thành, Tiêu Duệ vốn là người có cũng như không, nhưng lúc này hắn rời đi lâu như vậy lại làm cho không ít người sống không tốt.

Tiêu Dật chính là người đầu tiên.

Từ lúc từ hôn với Hạ gia, gã coi như là đã chọc giận Thừa Nguyên Đế, khoảng thời gian này việc ở Hộ bộ lại bị cướp đi rồi, gã chỉ có thể suốt ngày quanh quẩn trong cung hoặc là ở chỗ của Minh Nguyệt.

“Haizz!” Uống nước lạnh do đầu bếp đặc chế, gã thở dài.

Minh Nguyệt buông ly nước trong tay ra, nhìn về phía gã, “Gia có chuyện gì phiền phức sao? Hay là nói ta nghe xem chút, giải tỏa nỗi sầu xem sao.”

Tiêu Dật ném bát lên bàn, dựa vào lưng ghế, im lặng một lát mới nói: “Hình như gia làm chuyện sai lầm rồi.”

Minh Nguyệt khó hiểu, nhưng vẫn nói: “Nếu làm sai thì sửa lại, có còn kịp không?”

“Hình như... không còn kịp rồi.” Tiêu Dật nháy mắt một cái, sau đó lại thở dài, “Lúc này, sợ là đắc tội Thất ca thật rồi. Nếu còn chưa tìm được tiểu Thất tẩu mà đã bị Đại ca đưa người trở về, hắn mà biết thì sẽ hận ta nửa đời mất!”

Hai mắt Minh Nguyệt lập tức trợn trừng, “Ngươi đã làm gì?”

Tiêu Dật nói: “Ta và mẫu phi nói chuyện này cho phụ hoàng. Phụ hoàng tức giận, hạ lệnh cho Đại ca bắt hắn lại, lập tức mang về. Nhưng... nhưng ta cũng không còn cách nào, thị vệ do biểu tỷ Ngu Văn phái đi không có tin tức, bên Mông Cổ lại có ý thúc giục nàng ấy mau về, mẫu phi có thể giữ người một ngày hai ngày, lại không thể giữ được lâu dài. Nhưng nếu nàng ấy đi, chỉ sợ tin của tiểu Thất tẩu sẽ triệt để không có, không biết Thất ca sẽ phải ở bên ngoài đến lúc nào nữa. Phụ hoàng mà biết, chỉ sợ sẽ càng tức giận hơn.”

Ở ngắn ở dài gì, Hoàng thượng mà biết thì đều sẽ tức giận.

Nhưng nếu ở lâu thì có thể tìm Dư chủ tử về. Nhưng giờ còn chưa có tin mà đã bị bắt trở về, tất nhiên là không tìm lại Dư chủ tử được nữa.

Minh Nguyệt rất biết ơn vì Dư Lộ đối xử tốt với nàng. Mà vào cái đêm bị bỏ thuốc, Tiêu Duệ không hề chạm nàng, cũng không xúc động giết nàng, nàng cũng vô cùng biết ơn. Nàng vốn không ngốc, trải qua chuyện này, mặc dù nhìn như không khác gì nhưng khi làm chuyện gì nàng cũng phải suy tính kĩ càng một phen, lúc này cũng nghĩ đến tính toán nhỏ của Tiêu Dật.

Chỉ là Tiêu Dật cũng đối xử tốt với nàng, nàng không thể chỉ trích gã.

Mà dù nàng có được sủng ái thì cũng chỉ là một nha hoàn, vẫn không thể quên thân phận của mình.

Nàng lập tức đỏ hai mắt, “Vâng vâng vâng, nữ nhân như chúng ta trong mắt ngươi thì tính là cái gì chứ. Mất tích thì mất tích, chết thì chết, có gì mà ngươi phải quan tâm. Không có chúng ta, vừa quay đầu liền có một đống nữ nhân khác nữa cơ!”

Nói xong, nàng quăng khăn tay đi ra ngoài.

Lòng nữ nhân rất dễ bị cảm động. Dù ngay từ đầu Minh Nguyệt thực sự không thích Tiêu Dật, biết gã thích bộ dáng lãnh đạm của nàng nhưng ngày qua ngày, với một nam nhân luôn đặt mình lên hàng đầu, nàng không thể không động lòng.

Vì vậy, thật ra đã lâu rồi Minh Nguyệt không có phát bực, không làm mặt thối cho Tiêu Dật nhìn. Lần này đột nhiên như vậy, Tiêu Dật sững sờ một lát mới phản ứng kịp, đứng dậy kéo nàng lại.

“Ngươi nói gì thế, gia đối xử với ngươi thế nào, ngươi còn không biết sao?” Tiêu Dật gấp gáp nói.

Minh Nguyệt lại không hề nhìn gã, chỉ là cũng không giãy ra, “Biết, lúc không gặp sóng to gió lớn, gia đối xử với ta rất tốt. Nhưng nếu ta xảy ra chuyện, gia vẫn như vậy sao? Nếu lần này người bị bắt không phải Dư chủ tử mà là ta, gia sẽ đi tìm ta giống như Thành Vương sao? Chắc chắn là không!”

Minh Nguyệt dùng câu khẳng định để nói lời này.

Tiêu Dật không khỏi hỏi mình, sẽ không sao?

Không, gã sẽ đi.

Nghĩ như vậy, gã bỗng thấy cảm giác áy náy của mình với Tiêu Duệ càng sâu hơn. Gã khó mà xác định được tình cảm của gã đối với Minh Nguyệt có nhiều hơn so với của Tiêu Duệ với Dư Lộ không, nhưng cũng không muốn thừa nhận là tình cảm của gã với Minh Nguyệt không bằng của Tiêu Duệ với Dư Lộ. Nếu hai người bằng nhau, vậy việc gã làm đúng là có chút vô liêm sỉ thật.

Nếu có người cản trở việc gã đi cứu Minh Nguyệt, hẳn hắn rất muốn đi đào cả tổ tông nhà tên đó ra đi?

Nghĩ như vậy, gã nhất thời thấy giật mình.

Minh Nguyệt cẩn thận quan sát thần sắc trên mặt gã, cho gã chút thời gian rồi mới làm loạn tiếp. Quăng tay Tiêu Dật ra, nước mắt nàng rơi như mưa vội chạy ra ngoài.

Tiêu Dật vội vàng đuổi theo ôm lấy nàng, dỗ một lúc lâu, lại gọi người đi bắt nạt tiểu Thế tử Lâm Nguyên, gọi một tiểu tư lanh lợi kể lại mới khiến Minh Nguyệt cười được. Sau đó, gã xoay người đi thư phòng, trực tiếp phái mười ám vệ bên người đi Tây Bắc.

Chuyện này gã làm không đúng, giờ chỉ có thể ngóng trông những người này có thể giúp Thất ca sớm tìm ra tiểu Thất tẩu. Nghĩ vậy, Tiêu Dật vừa có chút bất mãn với Huệ Phi và công chúa Ngu Văn, vừa có lòng phòng bị hai người.

Mẫu phi không biết người công chúa Ngu Văn tìm là ai mà vẫn đồng ý cho nàng ta bắt tiểu Thất tẩu đi, vậy ngày sau thì sao đây, nếu gã không chịu đàng hoàng cưới Chính phi, chưa chắc bà ấy sẽ không dùng thủ đoạn gì để đối phó với Minh Nguyệt. Dù sao, tuy gã được sủng ái hơn chút nhưng đó cũng là vì miệng gã ngọt, chứ gã cũng là con trai ruột của mẫu phi giống Thất ca đấy thôi.

Có thể đối xử với Thất ca như vậy, khó mà không làm vậy với gã.

Bên kia, ở phủ Định Quốc Công, một chiếc xe ngựa chạy ra, Lâm phu nhân lại đến phủ của con rể để gặp con gái. Bây giờ Lâm phu nhân đang rất sứt đầu mẻ trán, con gái không được sủng thì không nói, lại còn triền miên trên giường bệnh. Còn con trai, đứa con trai luôn ngoan ngoãn luôn hiểu chuyện, đứa con trai là niềm kiêu ngạo của bà không biết đắc tội với ai mà cứ bị mấy đứa nhỏ có quyền có thế hơn bắt nạt.

Này còn chưa tính, nghiêm trọng nhất là, Định Quốc Công nhiều lần phạm sai, chi thứ hai chi thứ ba luôn nhìn chằm chằm. Lâm phu nhân sợ một ngày nào đó, bà tỉnh mộng, Lâm gia gia chủ đã đổi người.

Nhưng cũng không ai gian nan bằng Huệ Phi.

Đương nhiên, đây là điều bà tự cho.

Bởi vì giúp tiểu nhi tử từ hôn, bà đã bị Thừa Nguyên Đế không thích, giờ bà còn tự đưa chuyện con trai lớn làm ra trước mặt Thừa Nguyên Đế, bị ông khiển trách “không biết dạy con”, Huệ Phi vô cùng tức giận, phải qua hai ngày mới nguôi ngoai.

Nhưng lúc này, bà đang vô cùng đau đầu, công chúa Ngu Văn cứ khóc sướt mướt bên cạnh giường bà, xin bà nghĩ cách để nó có thể ở lại.

Ban đầu, nàng thực sự chỉ muốn về xem sao, sau đó lập tức trở về Mông Cổ luôn. Nhưng ra chuyện của Dư Lộ, có cơ hội được ở lại, vừa có ý xấu này, muốn thu hồi lại rất là khó khăn.

Lúc này nàng thực sự muốn ở lại.

Mặc kệ việc có thể gả cho Tiêu Duệ hay không, mặc kệ việc có phải xuất giá lần nữa hay không, cũng không cần biết phải ở đâu, nàng muốn ở lại. Nhiều năm như vậy, nàng đã chịu đủ rồi, nếu có thể, nàng thực sự không muốn về Mông Cổ chút nào.

“Nương nương, cầu ngài, giờ chỉ có ngài có thể cứu con thôi. Nếu ngài không cứu con, con sẽ chết mất.” Công chúa Ngu Văn khóc lê hoa đái vũ.

Huệ Phi lại không có tâm trạng nghe nàng nói gì. Bà chỉ cảm thấy bên tai cứ có tiếng vo ve vo ve khiến đầu bà càng đau hơn.

“Con muốn thì đi cầu Hoàng thượng đi, cầu ta thì có ích lợi gì.” Bà không kiên nhẫn nói, phân phó cung nữ thiếp thân kéo công chúa Ngu Văn ra ngoài, “Được rồi, ta đang nhức đầu lắm, con cũng đừng quấy rầy ta nữa.”

Công chúa Ngu Văn bị đẩy ra khỏi phòng, lại khóc một lúc, thấy thực sự không còn cách nào, bèn đi thẳng đến Ngự Thư Phòng thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.