Độc Sủng Manh Phi

Chương 37: Chương 37




Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Từ sinh nhật hắn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bước vào Tầm Phương viện.

Cho dù có bao lâu, cuối cùng ngài ấy cũng tới, ngài ấy cũng không không quên chủ tử có đúng không? Hạ nhân Tầm Phương viện đều sung sướng muốn điên. Cước bộ của Anh Đào bắt đầu nhẹ nhàng hơn, bên môi Thạch Lưu vẫn mang nụ cười, Hương Lê cũng nói nhiều hơn, một lần lại một lần dặn dò tiểu thái giám buổi tối cần chuẩn bị đồ ăn gì.

Chỉ có Dư Lộ, Dư Lộ ôm xiêm y canh giữ trước cửa tịnh phòng, trong lòng thê lương một mảnh.

Vì sao? Lâu như vậy cũng chưa hề tới, vì sao đêm nay lại muốn tới?

Ngày mai là ngày hắn thành thân, ngày mai cũng là ngày cô triệt để rời khỏi. Lúc này hắn tới, có phải là tới để dọa cô sợ không?

Rửa mặt qua loa xong, Thạch Lưu chuẩn bị đi ra ngoài tiếp xiêm y trong tay Dư Lộ.

Tiêu Duệ lại gọi nàng lại: “Kêu Dư chủ tử của ngươi tự đưa vào.”

“Vâng!” Thạch Lưu vui vẻ đồng ý, lôi Anh Đào ra ngoài.

Dư Lộ đứng ngay cửa, không cần Thạch Lưu nói cô cũng đã nghe thấy. Thở dài một hơi, không đợi Thạch Lưu và Anh Đào đi ra đã vén mành cửa lên tiến vào trước.

Tiêu Duệ đưa lưng về phía cửa, đang cởi áo trong, nghe động tĩnh cũng không quay đầu lại. Dư Lộ đi tới bên cạnh hắn, trước đặt áo trong lên giá, đợi hắn cởi ra liền lập tức đưa đến cái mới.

Dù trong phòng có đốt than nhưng vẫn hơi lạnh. Tiêu Duệ cũng không làm khó dễ cô, nhận xiêm y nhanh chóng mặc vào, chỉ là đến kiện ngoại bào cuối cùng, thật lâu sau vẫn không thấy hắn tiếp.

Dư Lộ không hiểu nhìn sang.

Tiêu Duệ giang tay, chờ.

Dư Lộ biết, vị đại gia này đang muốn cô hầu hạ. Cũng được thôi, hầu hạ người thôi mà, làm tốt hay không thì không dám nói, nhưng vẫn là biết làm.

Dư Lộ giũ ngoại bào, đi tới sau lưng hắn, nhón chân giúp hắn mặc, sau đó chuyển tới phía trước, chỉnh vạt áo, cài nút áo, đeo đai lưng.

Từng việc từng việc làm theo thứ tự, tuy chậm, nhưng làm cũng không tệ.

Mặc xiêm y xong, lúc Dư Lộ thu tay về, Tiêu Duệ nhanh chóng giữ tay cô lại, “Lâu như vậy, ngươi đã suy nghĩ minh bạch?”

Dư Lộ không phản ứng kịp, “Minh bạch cái gì?”

Tiêu Duệ không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Lúc này Dư Lộ mới hiểu hắn đang nói cái gì. Đây là nói, bỏ mặc cô lâu như vậy, cô đã suy nghĩ minh bạch hay chưa?

Đột nhiên cô rất muốn cười, cười Tiêu Duệ, cũng cười chính mình.

Hai người bọn họ đều là người buồn cười.

Tiêu Duệ kéo cô ra tịnh phòng, kéo cô ngồi xuống bàn ăn ở phòng chính, tay luôn nắm chặt không buông, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nhìn bộ dáng này của ngươi, là chưa suy nghĩ minh bạch?” Hắn bình tĩnh hỏi.

Sắp đi rồi, không cần thiết phải chọc giận hắn. Làm hắn giận, ai biết được hắn sẽ làm ra chuyện gì.

“Nghĩ rõ rồi.” Cô nói: “Gia nói rất đúng, cảm tạ gia.”

Bộ mặt lạnh nhạt của Tiêu Duệ nháy mắt trở nên như xuân về hoa nở. Hắn cười hài lòng, mang theo tia đắc ý vì thực hiện được mưu kế, cười nói: “Nghĩ thông thật rồi?”

Dư Lộ cũng cười: “Đúng vậy, nghĩ thông rồi. Thấy gia nói rất có lí, trước giờ là ta không biết điều.”

Tiêu Duệ hơi nhíu mi lại, muốn nói Dư Lộ đừng coi nhẹ mình như vậy, nhưng sự thật là vậy.

Hắn nói không nên lời này, đành phải không cười nữa, khe khẽ thở dài, kéo Dư Lộ ngồi lên đùi hắn, ôm Dư Lộ vào lòng. Hồi lâu sau, hắn mới quay mặt Dư Lộ lại, nói: “Tối nay gia lưu lại?”

Dư Lộ nhìn ra được, trong đôi mắt Tiêu Duệ mang theo tia chờ đợi. Trong lúc này, cô có cảm giác nãy giờ như đàn gảy tai trâu vậy. Ngày mai Tiêu Duệ kết hôn, cưới Vương phi được ngự tứ vào cửa, nhưng đêm nay, hắn vẫn nghĩ đi ngủ tiểu thiếp.

Ngẫm lại Vương phi đáng thương đáng hận trong truyện, Dư Lộ có chút đồng tình với nàng ấy. Nhưng mà, lúc này cô không rảnh để suy nghĩ nhiều đến người khác như vậy, chính cô còn không có người đồng tình đâu, cho nên chỉ chậm rãi lắc đầu.

“Gia đã đợi lâu như vậy rồi, liền đợi thêm hai ngày có được không?” Trước khi Tiêu Duệ tức giận, cô vội vàng giải thích: “Ta muốn chuẩn bị cho gia một kinh hỉ, không cần lâu đâu, chỉ cần hai ngày là được rồi.”

Tiêu Duệ hiếu kì, ôm Dư Lộ cười ha hả, đột nhiên hôn môi cô, “Kinh hỉ gì vậy?”

Có lẽ vì biết, chỉ cần ứng phó đêm nay nữa là không cần tiếp tục, Dư Lộ cũng không để tâm việc Tiêu Duệ động thủ động cước.

Cô cười trả lời: “Đã là kinh hỉ, đương nhiên không thể nói trước. Nói trước thì còn gì là kinh hỉ nữa.”

Dư Lộ chợt mềm hóa khiến Tiêu Duệ vô cùng đắc ý. Quả nhiên, nữ nhân không thể quá sủng ái. Nếu không, cho dù nữ nhân có địa vị hèn mọn cũng sẽ được một tấc tiến một thước, được voi đòi tiên. Nữ nhân, nên vừa sủng ái vừa vắng vẻ, cho nàng biết thân phận của mình, hiểu được tiến thối rồi, cũng không làm khó nam nhân nữa.

“Được rồi, gia nghe theo ngươi.” Nói xong lời này, hắn bỗng nhiên trầm mặc lại. Dư Lộ không biết hắn thế nào, lo lắng nắm chặt hai tay, lại nghe Tiêu Duệ bỗng nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà, Vương phi vào cửa, mười lăm ngày tiếp theo, gia đều phải ở cùng Vương phi mới được.”

Dư Lộ lặng lẽ thả lỏng tay, cười nói: “Vậy thì có sao, vốn nên như thế. Gia cứ đi là được, ta không nóng nảy. Chờ gia bồi Vương phi xong rồi lại tới chỗ ta là được.”

Lời nói quan tâm đại độ như vậy, Tiêu Duệ vốn phải vui vẻ mới đúng, dù sao đây là biểu hiện của một nữ nhân biết thân biết phận, nhưng hắn phát hiện rằng khi nghe xong lời này, bản thân không chỉ không vui, ngược lại lại thấy có chút tức giận.

Luôn cảm thấy, Dư Lộ nói như vậy, là không quan tâm hắn.

Hắn khẽ hừ một tiếng, cúi đầu cắn môi Dư Lộ, “Tiểu vô lương tâm! Lâu như vậy, ngươi không hề nhớ gia sao?”

Hắn chỉ là rất nhớ nàng. Nhiều lần theo thói quen đến Tầm Phương viện, lại nhớ đến sự cố chấp và không hiểu chuyện của nàng, đành phải quay lại. Nếu không phải vì hoàn toàn phục tùng nàng, hắn đã sớm không nhịn được mà tới đây.

Nam nhân, chỉ trả ra có 30, lại hy vọng nữ nhân trả hắn 100. Đúng là tham lam quá thể.

Dư Lộ chủ động nhào vào lòng Tiêu Duệ, không muốn lộ ra lòng khinh thường của mình. Cô nằm trong ngực hắn, giọng buồn buồn nói: “Làm sao không nhớ được. Ta rất nhớ gia, lời gia nói lần trước đã in thật sâu vào lòng ta rồi. Về sau ta sẽ tận lực chăm sóc gia, không dám tiếp tục làm loạn nữa.”

Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy địa phương nào đó trong lòng hơi đau, như là bị kim châm vậy, còn chưa kịp cảm thụ thì châm đã rời đi. Cái đau này cũng không rõ ràng như vậy.

Hắn vỗ nhẹ lưng Dư Lộ, chậm rãi tiêu hóa cái đau ngắn ngủi này.

Ở Tầm Phương viện ăn tối, Dư Lộ tự mình đưa Tiêu Duệ đi.

Hắn là vui vẻ thật. Đêm nay ăn ba chén cơm lớn, đồ ăn cũng không ít, cứ kéo tay Dư Lộ không rời, tới cửa Tầm Phương viện rồi vẫn lặng lẽ nói bên tai Dư Lộ.

“Chờ gia, gia có thời gian rồi sẽ tìm ngươi.”

“Cho dù buổi tối không qua được, ban ngày gia vẫn sẽ qua đây.”

“Ngươi đã đáp ứng cho gia một cái kinh hỉ rồi. Gia sẽ chờ đấy. Nếu lúc đó không có hỉ, gia sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Tuy Dư Lộ chỉ ứng phó, nhưng nhìn thái độ của hắn như vậy, không tránh khỏi thái độ cũng khá nhiều.

Cũng chỉ có một lần này nữa, về sau kiều quy kiều, lộ quy lộ*, chỉ sợ cũng không bao giờ gặp mặt nữa.

*Kiều quy kiều lộ quy lộ – 桥归桥路归路: một câu thành ngữ, tiếng lóng địa phương thường dùng, chỉ hai sự việc riêng biệt, không liên quan tới nhau.

Hôm sau là đại hôn, đêm nay Tiêu Duệ nghỉ ở thư phòng.

Nằm xuống giường, vừa nhắm mắt hắn liền nghĩ đến Dư Lộ. Lại nói, từ lúc từ sơn trang nghỉ mát về, cũng phải hơn mấy tháng rồi, hắn lại không chạm vào bất kì nữ nhân nào.

Nhưng có người muốn chạm, thì lại không chịu cho hắn chạm.

Từ lúc trở về ấy, bị nàng hấp dẫn. Trong một tháng ngắn ngủi kế tiếp, nàng lại ăn đến biến dạng, cả người mập lên không ít. Hắn không hề biết, một người trắng trẻo, đầy đặn lại có thể đẹp như vậy. Thắt lưng mượt mà, ngực căng phồng, khuôn mặt trắng nõn. Nàng chỉ ngồi trước mặt hắn, trong đầu hắn liền không nhịn được mà miên man suy nghĩ…

Đây là chuyện trước nay chưa từng có. Lúc hắn đi đến chỗ Đào di nương Tạ di nương, cho dù tối cùng nằm trên một chiếc giường, lúc không có tâm tình thì đụng cũng không muốn đụng. Nhưng Dư Lộ lại khác, hắn đi Tầm Phương viện, nhìn thấy nàng, không tâm tình cũng biến thành có tâm tình.

Nghĩ tới những chuyện nói, hắn không khỏi cười thầm, sau đó lại tiếc nuối.

Thật ra muốn kinh hỉ gì đâu, tối nay ở lại mới là kinh hỉ chứ.

Hắn chậm rãi khép hai mắt lại. Thân ảnh Dư Lộ lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Giờ khắc này hắn cũng không nhớ nổi biểu tỷ Ngu Văn nữa, trong lòng trong mắt, đều là hình ảnh của Dư Lộ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.