Độc Sủng Manh Phi

Chương 52: Chương 52




Trần Chiêu ôm Dư Lộ, cuối cùng vẫn không hứa hẹn điều gì.

“Đừng nghĩ bậy nữa.” Hắn chỉ thấp giọng nói như vậy.

Dư Lộ nhẹ “Ừ” một tiếng, buông bát trà, dựa vào “lò sưởi” sau lưng và từ từ nhắm hai mắt lại, đồng thời cũng để trái tim thích suy nghĩ lung tung kia của mình yên tĩnh xuống.

Trời đã sáng, thuyền dừng lại ở một trấn nhỏ gần thành Kim Lăng. Trần Chiêu rời thuyền đi mua đường đỏ cho Dư Lộ. Dù Dư Lộ mặt dày cũng không thể kêu hắn mua dùm cô túi kinh nguyệt được. Nhưng cô cũng buồn lắm chứ, bụng thì vô cùng đau, vừa không có nha hoàn, áo thì chỉ có thể dùng một lần, bị bẩn rồi còn phải giặt nữa.

Không có cách nào, cô đành phải đi tìm Ngô thị ở sát vách.

Thường ngày Ngô thị cũng hiền lành, thấy Dư Lộ qua mà còn mang theo bạc liền cười nói: “Này này, em gái nghe tỷ nói này, đều là người lập gia đình cả rồi, còn ngại ngùng khi nói chuyện này với nam nhân nhà mình nữa, thật là...”

Nàng cười đến không nói thành lời, nhận tiền Dư Lộ đưa, nói: “Được rồi, dù sao tỷ đây cũng nhàn rỗi, không có chuyện gì làm, đi mua dùm muội cũng không sao. Nhưng giờ này không còn ai bán đâu, để tỷ đi mua ít vải về làm cho, mà từng này bạc thì thừa rồi, thôi coi như tỷ được lời một hộp phấn vậy.”

Đúng là người làm ăn, khắp nơi đều thấy cơ hội. Nhưng mà nữ công của Dư Lộ rất kém, bụng lại đau dữ dội, thật đúng là không muốn đi làm.

“Ngô tỷ tỷ, cám ơn tỷ rất nhiều.” Dư Lộ nói cảm ơn nhiều lần, chờ Ngô thị đi liền ôm bụng về phòng.

Cậu nhóc ở sát vách tên Tôn Văn Hạo, năm nay mới bảy tuổi, vô cùng kháu khỉnh. Dư Lộ vừa mở cửa, cậu nhóc lập tức liền thừa cơ chui vào.

Tuy Dư Lộ đang đau bụng, nhưng khi nhìn nhóc như vậy cũng không khỏi buồn cười, “Vân Hạo, sao đệ lại qua đây thế. Xíu gia gia của đệ mà không tìm thấy đệ lại lo lắng bây giờ.”

Tôn Văn Hạo ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng nghiêm mặt nhìn Dư Lộ, thấy Dư Lộ vẫn đứng liền đứng dậy đi đến, kéo tay Dư Lộ đến bên giường, đè cô ngồi xuống.

“Tỷ tỷ, tỷ bị bệnh thì phải nằm nghỉ trên giường, không thể đi loạn như vậy được.” Cậu nhóc nhìn Dư Lộ nói nghiêm túc.

Dư Lộ khó hiểu, hỏi cậu: “Ai nói với đệ tỷ bị bệnh?”

Chỉ là kinh nguyệt của cô đến thôi, mà cô cũng chỉ nói cho Ngô tỷ tỷ cách vách, sao một đứa bé như Tôn Vân Hạo cũng biết cô không tiện, còn nói cô bị bệnh nữa.

Tôn Văn Hạo nói: “Đại ca ca ở chung với tỷ nói. Sáng hôm nay đệ và gia gia xuống dưới hỏi lúc nào đến Kim Lăng, thấy đại ca ca đến cầm đao bức lái thuyền phải cập bến, nói là tỷ bị bệnh phải đi mua thuốc.” Cậu nhóc nghẹo đầu tò mò nhìn Dư Lộ, “Tỷ tỷ, tỷ bị bệnh gì vậy ạ? Đệ thấy mặt tỷ rất trắng, là cũng bị đau bụng giống đệ sao?”

Dư Lộ không khỏi đỏ mặt, cô không có bị bệnh!

Lại nghe Tôn Văn Hạo thở dài: “Gia gia nói, không chạy đến nhà cô cô* đúng lúc năm mới thì cũng phải đúng lúc Nguyên tiêu. Ngày mai là Tết Nguyên tiêu** rồi, cũng không biết có thể đến kịp không nữa. Tỷ tỷ à, tỷ bị bệnh không đúng lúc thật.”

*Cô cô: em bố.

**Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng Giêng Âm lịch. Hiện nay, Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng, đêm rằm đầu tiên của năm mới) được coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm mới và còn được gọi là “Lễ hội đèn hoa” hoặc “Hội hoa đăng”, có thể bắt nguồn từ tục cúng tế thời Hán Vũ Đế, với tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc, có thể kéo dài từ 13 đến 17 tháng giêng (theo Wikipedia).

Cô rời khỏi Vương phủ ngày 10 tháng 12, ngày kế tiếp theo Trần Chiêu ra kinh thành, giờ lại đi được một tháng, đúng là phải ở trên thuyền qua năm rồi. Giờ nhìn lại, còn phải qua Tết Nguyên tiêu ở trên thuyền nữa.

Dư Lộ ngượng ngùng nói: “Chắc chắn là được, giờ cũng đã đến gần rồi, chắc chắn đệ có thể đến nhà cô cô đệ để ăn Tết Nguyên tiêu.”

Tôn Văn Hạo gật đầu, đưa bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Dư Lộ.

“Tỷ tỷ, đây là bánh đậu xanh gia gia mua cho đệ, ăn ngon lắm.” Cậu nói, còn nuốt nước miếng một cái, “Giờ tỷ bị bệnh, đệ cho tỷ ăn nè, ăn bánh xong sẽ khỏi nhanh thôi.”

Dư Lộ đang định từ chối thì nghe thấy tiếng cụ Tôn gọi Tôn Vân Hạo. Tôn Vân Hạo nhét bánh vào tay Dư Lộ, chạy nhanh đi như một làn khói.

Dư Lộ bất đắc dĩ cười cười, đặt bánh đậu xanh lên bàn. Đậu xanh tính lạnh, cô lại đang đau bụng kinh, không thể ăn được.

Trần Chiêu đang đi mua đường đỏ, suy nghĩ một lát, lại đi tìm một vòng, rốt cuộc tìm được người nguyện ý làm túi kinh nguyệt. Hắn đưa bạc đầy đủ, kêu người đó giúp làm mấy cái, cất nhanh vào bọc nhỏ rồi vội vã ly khai cửa hàng của người ta.

Lúc sắp tới bến thì Trần Chiêu lại dừng lại.

Nơi này sắp tới gần Kim Lăng rồi, theo tốc độ bây giờ, chạng vạng hôm nay sẽ đến Kim Lăng. Qua Kim Lăng liền cách Dương Châu không xa. Nếu hắn mang Dư Lộ đi Dương Châu thì sẽ không tránh được ánh mắt của Vương gia. Nhưng hắn lĩnh mệnh mà đến, không thể không đi Dương Châu, hắn còn truyền tin trở về nói bị bệnh nên kéo dài thời gian lên đường, nếu không hắn đã có thể về kinh thành từ năm trước rồi.

Đã trễ lâu như vậy, còn kéo dài nữa, Vương gia sẽ rất bất mãn.

Nếu chỉ bất mãn thì thôi, nhưng Vương gia mà liên tưởng đến Dư Lộ, nghĩ hắn mang Dư Lộ đi, như vậy kết cục đời này của hắn còn không bằng đời trước nữa!

Trần Chiêu cảm thấy hai chân mình như bị đổ chì, bởi vì nghĩ đến đây, hắn thấy có chút kinh hãi. Từ khi hắn ly khai kinh thành vẫn chưa nhận được tin từ kinh thành truyền tới, lẽ nào...

Nếu dự đoán của hắn là thật, vậy việc hắn mang Dư Lộ đi Dương Châu chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới rồi! Hắn cũng không thể vì Dư Lộ mà không muốn sống, không muốn tương lai!

Hắn nên làm gì bây giờ?

Hắn là muốn báo thù, sao hắn có thể...sao lại có thể động lòng với cừu nhân được? Rõ ràng là, rõ ràng là hắn muốn giết nàng, nhưng bây giờ, sao lại suy nghĩ đến nàng sau này?

Bước chân Trần Chiêu đầy nặng nề, lòng đầy quấn quýt, lúc lên thuyền rồi cũng thỉnh thoảng thất thần, nhiều lần Dư Lộ nói chuyện với hắn hắn cũng không nhận ra.

Đến chạng vạng, đội thuyền dừng sát ở thành Kim Lăng. Bởi vì thuyền muốn bổ sung nguồn lương thực, nguồn nước ở đây nên không phải đi đêm. Trần Chiêu hỏi Dư Lộ: “Nàng chưa tới Kim Lăng bao giờ, đợi lát nữa ta mang nàng xuống đi ngắm một lát. Khó được cơ hội đến đây, bỏ lỡ rồi sau này lại không đến được nữa.”

Buổi sáng lúc Trần Chiêu trở về Dư Lộ đã thấy hắn không được bình thường. Giờ hắn nói thế này, Dư Lộ theo bản năng không muốn đi.

“Bụng ta còn đau lắm.” Cô ôm bụng, làm ra vẻ khó chịu.

Trần Chiêu không ép cô, nhìn cô thật sâu một cái, nói: “Vậy nàng muốn ăn hay muốn chơi gì không? Ta xuống dưới một lát, lúc ta về ta mang cho.”

Dư Lộ nói: “Ta không biết gì về Kim Lăng hết, chàng thấy được thì mua thôi.”

“Được rồi.” Trần Chiêu nói: “Ta đi đây, nàng đóng kỹ cửa lại. Trừ ta ra, cho dù ai tới gõ cửa cũng không được mở.”

Dư Lộ gật đầu, nhìn Trần Chiêu xoay người đi. Dưới ánh hoàng hôn, bỗng nhiên cô có chút ngẩn ngơ, cảm thấy Trần Chiêu có thể sẽ không quay về nữa vậy, nhưng cũng chỉ là cảm thấy mà thôi. Trần Chiêu không cho cô hứa hẹn gì, ý đồ chân chính của hắn cô cũng không biết, Dư Lộ nghĩ, hắn nhất định sẽ còn trở lại.

Thương nhân họ Ngô và hai ông cháu họ Tôn đều xuống thuyền. Mục đích của họ là thành Kim Lăng, Ngô thị và Tôn Vân Hạo đã qua đây chào tạm biệt trước khi Trần Chiêu đi. Nên chờ Trần Chiêu vừa khuất bóng, Dư Lộ liền nghe lời hắn nói, thực sự khóa trái cửa từ bên trong.

Trần Chiêu đối với thành Kim Lăng không xa lạ gì. Đời trước hắn đã qua đây mấy lần, thậm chí còn mang Trần Bì đi qua đây nữa. Bởi vì đã tới, hắn quen cửa quen nẻo tìm đến Mãn Hương lâu - kỹ viện lớn nhất trong thành.

Nàng là cừu nhân của hắn, hắn đã quyết định không giết nàng. Thế nhưng thù này, hắn không thể không báo như vậy.

Không phải nàng thích vinh hoa phú quý, thích hô nô gọi tỳ sao? Không phải nàng thích làm người được tung hô, khinh thường hắn chỉ là một thị vệ sao? Vậy hắn sẽ thành toàn nàng, đưa nàng đến chỗ mọi người đều tung hô là được.

Trần Chiêu siết chặt hai tay, vào Mãn Hương lâu. Một khắc sau, hắn, một bà tử mập mạp và hai nam tử gầy yếu đi ra, đi về hướng bến đò.

Dọc đường đi, không phải Trần Chiêu không giãy dụa qua, nhưng nghĩ đến thù hận kiếp trước và tiền đồ ở kiếp này, hắn liền cắn răng quyết tâm. Dư Lộ, đời trước nàng không thích hắn, đời này, hắn cũng không thể thích nàng.

Lên thuyền, hắn không đi gõ cửa mà là để bà tử đi gõ.

Nhưng thủy chung đều không thấy cửa mở.

Bà tử nói cho Trần Chiêu, Trần Chiêu thấy hoảng hốt trong lòng. Chạy tới gõ mà vẫn không mở, hắn gấp đến độ đá văng cửa ra.

Nhưng trong phòng là một mảnh hỗn độn.

Quần áo và chăn nằm la liệt trên mặt đất, trân châu Dư Lộ mang ra ngoài cũng lăn tứ tung, mà trên mặt gỗ còn không ít vết máu đã khô.

Cửa sổ mở rộng. Dư Lộ, không biết tung tích.

P/s: đến đây thì có ai biết Dư Lộ bị sao không? Thử đoán xem nào ;) ai đoán trúng thì tối nay thêm chương nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.