Độc Sủng Manh Phi

Chương 67: Chương 67




“Lục tỷ tỷ --” Tiếng thứ hai.

Tôn Vân Hạo cũng tỉnh dậy, tuy còn mơ mơ màng màng nhưng cậu không dám lên tiếng, chỉ đưa tay bắt lấy tay Dư Lộ. Toàn thân Dư Lộ run lên, quay đầu lại. Trong bóng tối, bộ dạng Tôn Vân Hạo không rõ lắm.

Tôn Vân Hạo nhỏ giọng nói: “Nương, sao vậy? Là...giọng của Ngọc Mai tỷ?”

Dư Lộ gật đầu.

Tên súc sinh Tiêu Duệ này, không ngờ hắn lại bắt huynh muội Tưởng Ngọc Đào Tưởng Ngọc Mai đến uy hiếp cô!

Tiếng khóc thê thảm nghe đau cả tai. Tưởng Ngọc Mai liếc nhìn ca ca dưới ánh đuốc, tuyệt vọng kêu tiếng thứ ba: “Lục tỷ tỷ, ta van tỷ đó! Nếu tỷ có thể nghe thấy thì ra đây đi!”

“Lục nương tử, ta cũng van cô, cầu cô ra đây đi! Ta chỉ có một đứa con trai, ta chỉ có một đứa con trai này thôi!” Tưởng Đại Sơn cũng la lên.

Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.

Nếu cô không ra ngoài, Tưởng Ngọc Đào tốt bụng giúp cô sẽ mất tư cách đi thi sao? Dư Lộ nắm tay Tôn Vân Hạo thật chặt.

“Thất ca, đã ba tiếng rồi!” Giọng nói ngả ngớn của Tiêu Dật truyền đến.

Bên ngoài đột nhiên an tĩnh lại, một lát sau, Tiêu Duệ thản nhiên nói: “Người đến, động thủ!”

Đây là định chặt ngón tay của Tưởng Ngọc Đào?

Bỗng nhiên Tưởng Ngọc Mai lớn tiếng khóc, Tưởng Đại Sơn cũng bất chấp cái khác, run rẩy hô lên: “Lục nương tử, Lục nương tử ngươi tha cho một nhà chúng ta đi! Lục nương tử...”

Dư Lộ không chờ được nữa, cô kéo Tôn Vân Hạo chui ra sơn động, hốt hoảng la lớn: “Đừng! Đừng làm vậy! Ta đi ra, ta đi ra! Đừng chặt tay hắn!”

Không biết có tổng cộng bao nhiêu người đến. Dư Lộ và Tôn Vân Hạo mới chui ra ngoài liền bị rất nhiều người bao vây lại. Vô số cây đuốc chiếu sáng nơi này rõ như ban ngày.

Trước tiên, Dư Lộ thấy được Tiêu Duệ. Hắn vẫn mặc bộ đồ buổi trưa, nhưng thân hình hắn cao lớn khiến người khác rất dễ chú ý. Hắn trầm mặt, hai mắt thâm trầm, xa xa nhìn chằm chằm bên này, tự dưng làm người ta thấy ớn lạnh.

Miệng Dư Lộ hiện ra nụ cười khổ.

Bị bắt rồi. Thời gian chạy trốn như một giấc mơ, mặc dù có khổ cực, có nguy hiểm, nhưng lúc này nó như một giấc mơ đẹp.

Không người nào nói chuyện. Cô kéo Tôn Vân Hạo, từng bước một, thất tha thất thểu đi đến trước mặt Tiêu Duệ.

Mọi người nhìn chằm chằm cảnh này, không ai biết cô định làm gì, kể cả Tiêu Duệ. Dù sắc mặt hắn không biến hóa nhưng khi nhìn Dư Lộ, trong mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc.

Dư Lộ không nói gì. Trong lòng cô tràn đầy phẫn nộ và oán hận. Cô không dám nhìn hai huynh muội Tưởng Ngọc Mai, không dám nhìn Tưởng Đại Sơn xem bộ dạng lúc này của họ là thế nào.

Nhưng mà, trong lòng cô lúc này tràn đầy tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng vì bị bắt lại, biết không có cơ hội chạy trốn nữa, cả đời này đều phải bị nhốt trong lao ngục, hoặc trực tiếp bị giết chết, không được nhìn thấy ngày mai.

Một mình cô chết thì không sao. Do cô, là do cô không chịu giống những nữ nhân khác chấp nhận số phận, đàng hoàng làm một tiểu thiếp ấm giường, trừng phạt cô là đúng tội. Nhưng bây giờ cô có người để bảo vệ. Tôn Vân Hạo ngoan ngoãn đáng thương,Tưởng Ngọc Mai nhiệt tình tốt bụng, Tưởng Ngọc Đào hiếu thuận hiền lành, còn có phu thê Tưởng gia tốt bụng.

Không thể vì cô mà hại những người này được.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô quỳ xuống trước mặt Tiêu Duệ, không nói một câu nhưng thái độ rất rõ ràng, cô đang cầu xin, xin được tha thứ.

Cho đến lúc này cô vẫn không thấy bản thân có gì sai, nhưng vì những người bị cô liên lụy, cô không thể không quỳ xuống nhận sai.

Thái độ của cô và một loạt hành động của Tiêu Duệ làm các thôn dân của Đào Hoa Thôn đều bối rối, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là mọi người mơ hồ biết một ít thân phận của Tiêu Duệ, lúc này Dư Lộ thấy quỳ xuống, mọi người cũng quỳ xuống theo.

Bình dân thường có sự tôn kính và sợ hãi bẩm sinh đối với hoàng quyền.

Minh Nguyệt cũng đi theo. Lúc này trên mặt nàng là sự khó hiểu, Thôi Tiến Trung thì căng thẳng nhìn Tiêu Duệ. Mà Tiêu Dật, có lẽ gã là người phản ứng nhanh nhất. Gã thấp giọng cười, nhìn chằm chằm Dư Lộ không cố kỵ.

Là một mỹ nhân sao? Đâu phải, da hơi đen, vóc người nhỏ gầy, điểm đặc biệt duy nhất là đôi mắt. Nữ nhân như vậy có nơi nào hấp dẫn Thất ca chứ?

Tiêu Duệ bước nhanh đến kéo Dư Lộ lên, một tay ôm hông cô, tay khác bóp cổ cô, khiến cô không thể không ngẩng đầu đối diện với hắn.

“Ngươi đang làm gì?” Hắn cắn răng nghiến lợi hỏi.

Dư Lộ chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, lộ ra nụ cười nịnh nọt, “Cầu gia tha thứ, cầu gia bỏ qua cho.”

“Ngươi...” Tiêu Duệ tức đến không nói được gì.

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.” Tiêu Dật đột nhiên cười chen vào nói: “Thất ca, chúc mừng huynh.”

Chúc mừng, có gì tốt để chúc mừng chứ?

Tiêu Duệ tức giận kéo đầu cô vào lòng, định ôm người đi mới phát hiện tay Dư Lộ vẫn đang nắm chặt tay một đứa bé, lúc hắn định đi, không ngờ đứa bé đó lại kéo lại.

Hắn dừng lại nhìn sang, đứa bé kia cũng ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm với đôi mắt chứa đầy sự tức giận.

Dư Lộ bị Tiêu Duệ kéo vào lòng nên không thấy được, nhưng nghĩ cũng biết vì sao Tiêu Duệ dừng lại. Mặc dù không biết Tiêu Duệ có tính toán gì nhưng cô chủ động xuất hiện chính là vì cứu người.

Cô khó khăn lên tiếng: “Gia, thiếp mang theo đứa bé này được không? Còn có...Tưởng tiểu ca và tiểu muội Tưởng Ngọc Mai, gia có thể tha cho họ không? Đều là lỗi của thiếp, họ không biết thân phận của thiếp, trước kia cũng vì tốt bụng nên mới giúp thiếp một phen. Nếu không nhờ họ...có lẽ thiếp đã chết rồi.”

Nếu không nhờ họ, có lẽ cô đã bị Trần Chiêu bắt được. Nếu Trần Chiêu bán cô cho Mãn Hương Lâu thì lúc này cô đúng là sống không bằng chết rồi.

Tiêu Duệ ra hiệu cho Thôi Tiến Trung, lạnh lùng nói: “Vậy phải xem biểu hiện của ngươi!” rồi tách cô với Tôn Vân Hạo ra, bước nhanh về phía trước.

“Nương!” Tôn Vân Hạo không đề phòng bị té xuống đất, vội vàng bò dậy đuổi theo.

Tuy Thôi Tiến Trung được Tiêu Duệ ra hiệu không làm gì cậu nhưng cậu chỉ là đứa bé, nhỏ người chân ngắn, sao có thể đuổi theo Tiêu Duệ vẫn đang trong cơn giận dữ chứ. Chỉ một lát sau cậu đã bị bỏ lại, một nhà Tưởng Ngọc Mai đi tới.

Tưởng Đại Sơn cõng Tưởng Ngọc Đào trên lưng, trời tối đường khó đi, trên người lại nặng nên đi cũng không nhanh. Tưởng Ngọc Mai đi ở một bên đỡ tay của ca ca giúp nhìn đường, nhưng lúc nhìn thấy Tôn Vân Hạo, Tưởng Ngọc Mai giận không chỗ phát tiết, thả tay Tưởng Ngọc Đào ra đẩy Tôn Vân Hạo một cái thật mạnh.

Tôn Vân Hạo chật vật ngã xuống đất, đau đến chảy cả nước mắt, “Ngọc Mai tỷ...”

“Đồ lừa đảo!” Tưởng Ngọc Mai mắng: “Ngươi và mẹ ngươi giống nhau, đều là đồ lừa đảo!”

“Ngọc Mai!” Tưởng Đại Sơn ở đằng trước kêu nàng.

Lúc này Tưởng Ngọc Mai mới giận dữ liếc Tôn Vân Hạo một cái rồi đuổi theo.

Thôi Tiến Trung và thị vệ đã vội vàng đuổi theo Dư Lộ. Minh Nguyệt vì bị thương từ trước nên đi rất chậm, cuối cùng tụt lại đằng sau với Tiêu Dật.

Nàng thấy vậy, vội vàng đi đến đỡ Tôn Vân Hạo dậy, “Tiểu đệ đệ, đệ có sao không, có chỗ nào bị thương không?”

Tôn Vân Hạo lắc đầu. Mặc dù không thích Minh Nguyệt nhưng bây giờ cả Trần tỷ tỷ đã bị bắt, cậu không dám biểu lộ điều gì.

“Tỷ tỷ, mẹ ta sẽ thế nào?” Cậu hỏi Minh Nguyệt: “Mẹ ta...mẹ ta có thể bị giết không?”

Trên mặt đứa nhỏ đều là lo lắng và kinh hoảng, Minh Nguyệt mềm lòng xoa đầu cậu, lắc đầu nói: “Sẽ không, đệ yên tâm đi.”

Tiêu Dật lại gần, nói với ý xấu: “Mẹ ngươi? Ngươi là con hoang do mẹ ngươi sinh với ai thế?”

Minh Nguyệt vội che hai tai Tôn Vân Hạo lại, xoay người nhìn Tiêu Dật với vẻ giận dữ, “Cửu Hoàng tử, nói cẩn thận!”

Tiêu Dật cười ha ha, hiển nhiên không thèm để ý.

Tiêu Duệ không mang Dư Lộ về nhà Tưởng Nhị Nữu mà đến nhà cũ của nhà Tưởng Ngọc Mai lúc trước cô ở, đi thẳng đến phòng ngủ mới thả Dư Lộ ra, đẩy cô xuống giường.

Dư Lộ bị ôm cả đường, mặc dù không đến mức không thở nổi nhưng đúng là bị khó thở. Bây giờ cô rất chóng mặt, được tự do liền vội vàng hít thở sâu nhiều lần.

Tiêu Duệ nhìn cô, thấy cô bình tĩnh lại mới nói: “Ngươi nói cầu gia tha thứ, cầu gia bỏ qua. Nói vậy nghĩa là biết lỗi rồi?”

“Vâng.” Dư Lộ gật đầu.

Tiêu Duệ đến cạnh giường, kéo Dư Lộ dậy để cô đứng lên, hắn thì ngồi xuống đối diện với cô.

“Được.” Hắn nói: “Vậy ngươi muốn cầu thế nào, cầu cho ta xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.