Độc Sủng Manh Phi

Chương 70: Chương 70




Nhỏ đi nhiều sao?

Sau khi Tiêu Duệ đứng dậy đi ra ngoài thì Dư Lộ mới ngồi dậy. Cô không mặc áo khoác vào mà cúi đầu, đưa tay kiểm tra trước ngực.

Đúng là nhỏ.

Sao cô cảm thấy như nó còn không lớn bằng trước khi béo vậy?

Làm nữ nhân, không ai không thích mình eo nhỏ ngực to chân dài và có khuôn mặt xinh đẹp. Dù vì người hay vì mình, mỗi nữ nhân đều hy vọng mình có thể đẹp hơn. Vì vậy với việc bộ ngực mình nhỏ hơn, Dư Lộ thấy hơi buồn bực.

Đang nghĩ ngợi, giọng Minh Nguyệt bỗng truyền vào: “Dư chủ tử, nô tỳ có thể vào không?”

Dư Lộ lập tức nói: “Không thể.”

Minh Nguyệt dừng một lát, nói: “Dư chủ tử dậy chưa, Vương gia phân phó nô tỳ mang y phục qua cho ngài, còn hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu.”

Ồ, thì ra là đưa quần áo, còn tưởng nàng ấy có chuyện tìm cô chứ.

Lúc này Dư Lộ mới nhả ra, nói: “Vào đi.”

Y phục Minh Nguyệt đang ôm đúng là y phục của nàng ấy. Mặc dù là y phục của hạ nhân nhưng tốt hơn nhiều so với cái áo làm từ ga trải giường của Dư Lộ.

Tiêu Duệ sớm nhìn y phục của Dư Lộ không vừa mắt. Chỉ là ở đây tạm thời không có y phục thích hợp cho cô mặc, cũng không có chỗ để mua nên mới phải gọi Minh Nguyệt cầm qua.

Tuy mặt Minh Nguyệt tròn trịa nhưng người giống như người Dư Lộ trước khi mập, rất thon gọn thanh mảnh. Phiêu bạt bên ngoài lâu như vậy, Dư Lộ thấy hơi rộng khi mặc đồ của Minh Nguyệt. Nhất là ngực, ở đấy càng rộng hơn ít. Dư Lộ nghĩ, nếu là lúc trước, chắc chắn cô có thể làm nó nhô lên, căng tròn.

Hảo hán không nhắc lại chuyện xưa, liếc ngực Minh Nguyệt một cái, cô đuổi Minh Nguyệt ra ngoài. Cô chải đầu, rửa mặt xong rồi ra cửa.

Tiêu Duệ cũng đã đổi lại xiêm y của mình. Hắn ngồi ở phòng chính. Tuy ngồi trong căn phòng được làm từ bùn đất nhưng hắn vẫn giữ bộ dạng phong lưu phú quý của Vương gia. Nếu không biết bên trong mà chỉ nhìn bề ngoài, cái bộ dạng nhân mô cẩu dạng* này không biết thu hút biết bao nữ nhân.

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Thấy Dư Lộ đi ra, hắn giơ tay vẫy vẫy. Dư Lộ nhìn Minh Nguyệt một cái rồi mới nhấc chân đi tới.

Đến đây, mọi việc đã chênh lệch rất nhiều so với cốt truyện. Minh Nguyệt không bị Lâm Thục bức bách, đừng nói có chiếm hữu dục với Tiêu Duệ, chỉ sợ một chút động tâm cũng chưa có.

Sau khi ngồi xuống, Dư Lộ không khỏi thở dài một tiếng. Nếu tiếp tục như vậy, không biết cô vẫn phải ở bên cạnh cho đến năm tháng nào. Điều duy nhất khiến cô thấy thoải mái là lần này Minh Nguyệt đi theo Tiêu Duệ, chứng minh Vương phi Lâm Thục đã có tâm tư như thế.

Không biết sau khi về rồi cô có nên trợ giúp một ít không?

Đã tìm được Dư Lộ, Tiêu Duệ dự định trở về. Ăn sáng xong, hắn liền phân phó Dư Lộ mau thu thập vì sắp xuất phát rồi.

Sáng nay Dư Lộ không gặp Tôn Vân Hạo, hơn nữa, từ tối qua đến giờ, cô cũng không biết Tưởng Ngọc Đào thế nào. Nếu không hỏi thăm liền đi, hình như hơi quá đáng, nhưng mà...nếu cô hỏi, Tiêu Duệ có mất hứng không?

Dư Lộ nghĩ, cẩn thận nhìn Tiêu Duệ một cái.

Vừa lúc Tiêu Duệ cũng nhìn cô, hắn lập tức phát hiện. Hình như hắn rất thích tiếp xúc với Dư Lộ. Hắn đến trước mặt Dư Lộ, nắm tay cô thật chặt, “Sao thế, có chuyện gì muốn nói?”

Dư Lộ lập tức lắc đầu, “Không có, không có.”

“Có chuyện gì cứ nói!” Tiêu Duệ nắm chặt tay cô. Hắn hơi khó hiểu việc cô bắt đầu sợ hắn, cũng có chút bất đắc dĩ, “Cứ giống như trước, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Ngươi không nói, gia cũng không đoán được.”

Giống như trước?

Dư Lộ nhỏ giọng nói: “Không phải lúc trước gia không cho phép ta nói chuyện, cũng không cho phép ta cười sao?” Cô không quên, cô vẫn vinh quang đảm nhận chức vụ thế thân của Bạch nguyệt quang.

Tiêu Duệ nghẹn lời, hơi thở dồn dập, lát sau mới thở dài, tay hắn kéo Dư Lộ, trong mắt thì nhớ lại, “Đừng nhớ những lời đấy. Khi đó tâm trạng gia không tốt nên mới không thích có người nói chuyện. Sau đó gia cũng đồng ý cho ngươi tự do rồi còn gì. Sau này ngươi cứ làm chính mình là được.”

Tiêu Duệ đang nói dối. Hắn không muốn cho Dư Lộ biết nguyên nhân hắn không cho nàng nói cười.

Nhưng Dư Lộ vốn đã sớm biết. Nghe Tiêu Duệ nói vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Tiêu Duệ cho phép cô làm thế thân có phong cách riêng của bản thân.

Cho dù có phong cách riêng thì cũng chỉ là thế thân, có coi trọng nữa thì cũng chỉ là một trong những nữ nhân của hắn...Nên Dư Lộ không thấy cảm kích, cô gật đầu, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Tôn Vân Hạo đang ở đâu, trước khi ông nội thằng bé chết có giao phó thằng bé cho ta, ta nhận nó làm nghĩa tử*, ta...ta...”

*Nghĩa tử: con trai nuôi.

Dư Lộ muốn chăm sóc Tiểu Vân Hạo, nhưng nếu trở về cùng Tiêu Duệ, chưa chắc nhân sinh của Tiểu Vân Hạo sẽ tốt hơn. Cô suy nghĩ một lát, đổi cách nói: “Dù ta không dẫn thằng bé về kinh thành thì cũng phải giúp cậu nhóc tìm cô cô của cậu. Ông cháu họ đến thành Kim Lăng vốn là để tìm người thân.”

“Đã vậy, gia kêu người mang nó đi tìm, tất nhiên sẽ tìm được cô cô của nó.” Tiêu Duệ nói, xong lại cười, quan sát thân thể Dư Lộ một lát mới nói: “Nếu ngươi thích đứa nhỏ như vậy, sau này ăn nhiều lên, lấy lại đống thịt trên người ngươi lúc trước, gia liền cho ngươi một đứa bé.”

Thịt trên người...Hừ!

Dư Lộ coi như không nghe thấy nửa câu sau của hắn, tiếp tục cầu, “Ta có thể về Vương phủ chậm chút nữa không? Tôn Vân Hạo vẫn luôn ở với ta từ lúc ông nội cậu nhóc qua đời. Một mình cậu, ta sợ cậu nhóc sẽ sợ khi phải đi với mấy thị vệ xa lạ. Ta, ta có thể...” Dưới ánh mắt rõ ràng không vui của Tiêu Duệ, giọng Dư Lộ ngày càng nhỏ dần cho đến lúc im hẳn.

Cô cúi đầu, thở dài.

Khi nhận mệnh rồi mới biết thực sự rất khó khi làm tiểu thiếp ở cổ đại. Nam nữ vốn không bình đẳng, tiểu thiếp càng giống như món đồ chơi. Đừng nói việc thương lượng với Tiêu Duệ, ngay cả có chuyện muốn nhờ hắn cũng không dám nói thẳng ra.

Tôn Vân Hạo với Tiêu Duệ chẳng qua chỉ là một ngoại nhân. Hắn đã lãng phí rất nhiều thời gian cho việc tìm Dư lộ, lúc này chỉ muốn mau trở lại kinh thành. Nhưng nhìn bộ dạng này của Dư Lộ, bộ dạng nhận mệnh không dám chống lại hắn, hắn nói gì thì làm cái đó khiến hắn rất khó chịu.

Đương nhiên, ngoại trừ khó chịu còn có cảm giác nào đó mà hắn không biết.

“Vậy được rồi, cứ mang nó về với chúng ta trước đã. Ta sẽ để lại người ở đây tìm, nếu tìm được thì mang cô cô nó lên kinh thành đón nó, điều này có được không?” Hắn lùi một bước nói.

Đây đã là kết quả vô cùng tốt. Dư Lộ lập tức nói: “Cảm ơn gia.”

Tiêu Duệ lại thấy không hài lòng, nhưng vẫn không nói gì, chỉ hỏi cô tiếp: “Có phải ngươi còn có việc gì không?”

Dư Lộ bỗng ngẩng đầu nhìn hắn. Chẳng lẽ cô biểu hiện quá rõ ràng nên Tiêu Duệ mới nhìn ra?

Tiêu Duệ nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cổ vũ. Hắn hy vọng nàng có thể thoải mái, có gì nói đó.

Nhưng Dư Lộ đã nhận mệnh, căn bản không quan tâm suy nghĩ trong nội tâm Tiêu Duệ. Cô chỉ phỏng đoán hậu quả, chú ý thái độ của Tiêu Duệ, nói: “Ta muốn đi Tưởng gia. Trước đó ta lừa bọn họ, nhưng bọn họ đã giúp ta rất nhiều, bây giờ còn hại Tưởng tiểu ca nữa. Nên trước khi đi, ta muốn qua đó xem bọn họ một lát.”

“Thôi Tiến Trung!” Tiêu Duệ nghe xong, bỗng nhiên kêu một tiếng. Chờ Thôi Tiến Trung tiến vào, hắn liền phân phó: “Ngươi đi lấy hai trăm lượng ngân phiếu đưa cho Dư chủ tử.”

Hai trăm lượng ngân phiếu...Đúng là Tưởng gia bây giờ rất thiếu tiền. Cần tiền xem cho thân thể của Tưởng đại tẩu, cũng cần khám vết thương trên người Tưởng Ngọc Đào, mà hôm qua Tưởng Ngọc Đào bị như vậy, cũng không biết Tưởng đại tẩu thế nào...

Dư Lộ lập tức hỏi: “Là cho Tưởng gia à?”

Tiêu Duệ gật đầu, nói: “Cảm tạ bọn họ đã cứu ngươi.”

Nếu không gặp phải người tốt bụng như Tưởng gia, không biết Dư Lộ còn gặp phải chuyện gì khi ở bên ngoài nữa. Nếu gặp phải người xấu, chỉ sợ không đợi hắn tìm được, Dư Lộ cũng đã gặp khó khăn.

Đúng là kẻ có tiền, dùng tiền có thể giải quyết tất cả. Trước đó Dư Lộ cũng là người có tiền, nhưng lúc này, trong lòng cô thấy hơi khó chịu. Chẳng qua cô cũng biết, Tưởng gia thiếu tiền, nếu đưa số tiền này cho Tưởng gia, sau khi Tưởng Ngọc Đào hết bệnh thì có thể đi thư viện học tiếp. Cùng với lời cảm ơn chân thành, không bằng lấy thù lao tới trả cho rồi, đây là thứ người ta cần nhất bây giờ.

Cô định hành lễ cảm ơn Tiêu Duệ lần nữa.

Tiêu Duệ thật sự không muốn nhìn thấy cô như vậy, có chút phiền lòng phất tay nói: “Được rồi được rồi, ngươi đi nhanh đi, mang Minh Nguyệt theo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.