Minh Nguyệt không dám nói gì.
Không có Vương gia, nàng có thể trắng trợn khen hắn, nhưng nếu hắn có mặt, nàng biết rõ trong khoảng thời gian Dư chủ tử không rõ tung tích này Vương gia đáng sợ đến đâu.
Loại thời điểm này đương nhiên phải giao cho người trong lòng Vương gia đi giải quyết. Nàng nhanh chóng quỳ xuống, nói: “Vương gia, nô tỳ bỗng nhiên nhớ đến lúc nãy Cửu Hoàng tử kêu nô tỳ đi lấy một vật cho hắn, bây giờ nô tỳ có thể đi không ạ?”
Tiêu Duệ xua tay, ý bảo nàng đi đi.
Minh Nguyệt đứng lên bỏ chạy, không hề nhìn Dư Lộ lấy một cái, hoàn toàn không có tinh thần cách mạng đồng cam cộng khổ gì cả. Dư Lộ nhìn bóng lưng nàng ấy cắn răng, khi quay đầu vẫn phải đối mặt với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ không cho cô quỳ, cô vẫn cứ ngồi như vậy. Váy này giống như váy dài ở hiện đại, khi ngồi không lo bị lộ cảnh xuân.
“Tại sao không nói gì?” Tiêu Duệ gõ vào xe ngựa.
Người bên ngoài nhận được chỉ thị, tiếp tục đánh xe về phía trước.
Nói, nói như thế nào chứ, nếu hắn chỉ nghe được đoạn trước thì cô còn có thể nói dối rằng vì cô quá yêu hắn nên không nhịn được, cùng người khác khen hắn. Nhưng nếu hắn nghe hết phía trước, không có khả năng không nghe được phía sau, cử động vừa rồi của nàng hoàn toàn là của một bà mối, tự khiên dây cho Tiêu Duệ và Minh Nguyệt.
Dư Lộ suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn có thể đánh cuộc một lần.
“Vương gia vội vàng chạy về như vậy là vì cái gì?” Cô hỏi Tiêu Duệ.
Sao lại hỏi ngược lại hắn rồi?
Hắn vội vã chạy về như vậy vì sắp vào tháng hai rồi, mà tháng hai là lúc hắn đón trắc phi vào cửa. Nhưng lý do này Tiêu Duệ không nói nên lời.
Dư Lộ thấp giọng nói: “Tại sao Vương gia không nói vậy? Vì Vương gia muốn dành thời gian trở về cưới trắc phi, điều này ta biết. Ta đang suy nghĩ, mặc kệ trắc phi là người thế nào, nhưng với ta, nàng ấy vẫn là một người xa lạ không hơn không kém. Nếu phải tiếp nhận một người như vậy hầu hạ Vương gia, chi bằng ta nhận Minh Nguyệt thì hơn.”
Cô nhìn sắc mặt Tiêu Duệ, thấy mặt hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi gì mới đánh bạo nói tiếp: “Tại sao Minh Nguyệt phải theo Vương gia đi ra, chắc là Vương phi có tâm đưa Minh Nguyệt cho Vương gia. Nhưng Vương gia vô ý, Minh Nguyệt cũng không biết tranh thủ, ta bèn chỉ điểm nàng hai câu. Cùng với trắc phi xa lạ, ta càng hy vọng Minh Nguyệt lương thiện đi theo Vương gia hơn, nếu vậy, chung quy vẫn có người có thể nói chuyện với ta.”
Nói xong lời này, Dư Lộ tự động đổi tư thế ngồi thành nửa quỳ. Bởi vì lúc cô vừa dứt lời, cô thấy rõ bàn tay đang gõ nhẹ xe ngựa của Tiêu Duệ bỗng nắm chặt lại.
Sau đó, bầu không khí trong xe ngựa tĩnh lặng như chết, chỉ có tiếng bánh xe ngựa lộc cộc, im lặng đến sợ cả người.
Dư Lộ nín thở, hô hấp trở nên rất nhẹ. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy trên đầu có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lướt qua thật nhanh, cô thấy Tiêu Duệ thu tay lại.
Cô không biết phải nói cái gì, đang bất an, Tiêu Duệ vươn tay kéo cô dậy, ôm cô đặt trên nhuyễn tháp.
“Gia...” Dư Lộ bị hắn siết chặt, không thoải mái kêu hắn một tiếng.
Một tay Tiêu Duệ đặt sau gáy cô, tay kia đè ở ngực cô. Thật lâu sau hắn mới thản nhiên ừ một tiếng, không nói thêm gì khác.
Dư Lộ không biết hắn có ý gì, thấy hắn không tức giận, tự nhiên không có lòng đi đoán. Bây giờ cô đã có thể thích ứng rất tốt, không thể phản kháng, vậy thì tiếp thu. Cho dù giờ Tiêu Duệ làm giống như buổi trưa, cô cũng có thể nằm im lặng trong ngực hắn như vậy.
Thậm chí, rất lâu không nghe thấy âm thanh gì, trong tiếng động theo quy luật của bánh xe, cô chậm rãi cảm thấy buồn ngủ.
Tiêu Duệ nghe tiếng hô hấp đều đều của cô, chậm rãi tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn Dư Lộ. Nàng nằm nghiêng, một bên tai lộ ra dưới những sợi tóc, còn có một bên của gò má nữa. Trắng nõn như vậy, xinh xắn như vậy, khiến người khác thích như vậy, không biết bắt đầu từ khi nào mà hắn thích nhìn nàng đến thế, thích nhìn đến mức không nỡ rời đi.
Nhưng đây là một con người, không phải một món đồ.
Không phải món đồ phải làm theo tâm ý hắn, hắn kêu nàng làm gì thì nàng phải làm giống vậy.
Đây là một người có tư tưởng của bản thân, biết mình muốn gì, nhưng bởi vì không có được nên thậm chí tình nguyện hủy đi tư tưởng và sự linh động, chỉ còn sự tuyệt vọng như tro tàn, tiếp thu vận mệnh.
Hắn thích tư tưởng và cá tính của nàng, thích sự lười biếng và phấn chấn của nàng, thích suy nghĩ, sự tùy hứng của nàng, thích sự linh động, sự đặc biệt của nàng, thích đến mức... dù lần này nàng phạm lỗi lầm lớn, hắn đi ra ngoài tìm nàng, tìm được rồi lại không nỡ nghiêm phạt nàng.
Nhưng mà, bây giờ, hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến thành như vậy.
Hắn không thích nàng như thế này, rất không thích.
Nhưng sự không thích này hoàn toàn không đủ để hắn bỏ qua nàng, mặc kệ nàng. Ngược lại, vì vậy mà hắn càng yêu thương nàng hơn, làm cho hắn thấy hổ thẹn với nàng, cũng khiến hắn có cảm giác bất lực.
Thế sự khó lưỡng toàn, hắn bắt được người nàng trở về rồi, nhưng không thể bắt được lòng của nàng.
Hắn không muốn thả nàng đi, nhưng lại muốn lấy được lòng nàng.
Hắn thở dài, đưa tay vén tóc nàng ra sau tai.
Kinh thành, sau mấy ngày đi đường suốt ngày suốt đêm, Trần Chiêu rốt cuộc về tới Vương phủ.
Hắn sống lại một đời, đương nhiên biết người sống trên đời quan trọng nhất là có quyền có thế. Xuất thân và cảnh ngộ của hắn quyết định hắn không có quyền, giờ có tiên tri, tất nhiên hắn phải có thế trước.
Đại ca Trần Bì không thể truyền tin cho hắn được. Hắn đến Dương Châu, lại có những cách khác. Chỉ là không biết Vương gia phát hiện việc hắn làm thì có tính toán gì không, có ảnh hưởng đến đại ca Trần Bì của hắn không, còn có, lúc này hắn tìm được Dư Lộ chưa?
Nghĩ đến Dư Lộ, Trần Chiêu chỉ cảm thấy đau đớn nơi trái tim. Nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy đi, không dừng lại để cơn đau này giảm bớt.
Cơn đau này có thể nhắc nhở hắn.
Nhắc hắn rằng trong quá khứ hắn từng ngu như thế nào khi để nữ nhân kia lại lừa gạt lần nữa. Đời trước nàng lừa bản thân để nàng sử dụng, đời này, nàng vẫn như vậy.
Nàng phát hiện hắn muốn hại nàng rồi mới rời đi, hay là ngay từ đầu, nàng không hề thích hắn, chỉ vì lợi dụng năng lực của hắn để chạy ra Thành Vương phủ?
Đời trước đời này, nàng đều không thích hắn sao?
Mệt hắn còn lo sợ thay cho nàng, sợ nàng bị người bắt đi, sau thì đau lòng vì nàng phát hiện chân tướng. Nhưng cho tới giờ, hắn lại thấy, vậy cũng do hắn ngốc. Lúc này, dù có thể thoát được hay không, hắn cũng phải cẩn thận hỏi nàng một chút, hỏi xem nàng rốt cuộc nghĩ thế nào, đến cùng có từng thích hắn hay không!
Vương gia không ở trong phủ, đại nha hoàn Minh Hà ra ngoài đón Trần Chiêu đi phòng khách gặp Lâm Thục.
Lâm Thục thấy Trần Chiêu thì có chút phiền chán. Bây giờ nàng ở Thành Vương phủ, hầu như một ngày chưa từng ra khỏi cửa phòng chính một lần, đều vì nàng không muốn đi giao tiếp, không muốn người khác chê cười nàng, cũng không muốn bị hỏi Tiêu Duệ đi đâu, khi nào trở về.
Mà ở Thành Vương phủ này, điều nàng không muốn nhất là nghe người khác nhắc đến Tiêu Duệ, thậm chí mấy việc liên quan đến Tiêu Duệ, nàng đều không muốn nghe. Bây giờ nàng vẫn luôn lừa mình dối người, lấy lý do hạ nhân xung quanh đều từ Định Quốc Công phủ mang tới, nghĩ rằng đây là địa bàn của nàng.
Nhưng cái tên Trần Chiêu này lại nói có chuyện quan trọng cần hồi bẩm. Nàng không biết có chuyện quan trọng gì mà phải nói với nàng nữa.
“Chuyện gì?” Thấy Trần Chiêu quỳ xuống, Lâm Thục cũng không gọi hắn đứng lên, chỉ kéo dài giọng hỏi.
Trần Chiêu nói: “Bởi vì Vương gia còn chưa trở lại, thuộc hạ không biết nên đặt sổ sách thuộc hạ mang về từ Dương Châu ở đâu, cho nên chuyên đến đây để xin chỉ thị của Vương phi.”
Tiền lời sáu tháng cuối năm, lúc trước Tiêu Duệ đi qua cũng đã kêu người mang một nửa về kinh thành cho Thừa Nguyên Đế, còn dư lại là mang về Vương phủ, chuyên môn có người quản. Trần Chiêu chỉ cần qua đấy lấy sổ sách sáu tháng cuối năm về.
Lâm Thục không có hứng thú với mấy chuyện này, chỉ là sổ sách chứ cũng không phải ngân phiếu, nàng miễn cưỡng nói với Minh Hà: “Ngươi dẫn người đi theo Trần thị vệ đưa tất cả sổ sách đến phòng chính, đợi Vương gia trở về rồi đưa đến thư phòng sau.”
Thư phòng là trọng địa, ở Lâm gia nữ nhân không đến đó được.
Minh Hà gật đầu, định đi ra ngoài, nhưng Trần Chiêu thì vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy. Hắn ngẩng đầu hỏi Lâm Thục: “Xin hỏi Vương phi, đại khái lúc nào Vương gia có thể trở về. Sổ sách bên Giang Nam đã lấy về, nhưng hoạch định mới năm nay của bên Mạc Bắc còn chưa đưa qua. Vương gia không ở, thuộc hạ cũng không biết nên xử lý thế nào.”
Tiêu Duệ ở nơi nào Lâm Thục còn không biết, sao biết được hắn lúc nào về. Nàng lạnh lùng lắc đầu, “Không biết.”
Trần Chiêu nhân tiện nói: “Lúc trước trên đường trở về, hình như Vương gia đã đến Kim Lăng. Thuộc hạ nghĩ lâu như vậy, hẳn là đã tìm được Dư chủ tử chạy trốn rồi chứ? Sao còn chưa về được, hay là vừa gặp cảnh xuân, dự định đi Giang Nam?”
Cái gì mà vừa gặp cảnh xuân, bây giờ trời còn đang se lạnh đấy! Dù Giang Nam có ấm áp hơn kinh thành thì cũng không có cảnh xuân được!
Trần Chiêu nói như vậy, còn đề cập đến việc Tiêu Duệ đi tìm Dư Lộ, lại mang Dư Lộ đi du ngoạn. Đây là bí sự bên trên mệnh lệnh không cho phép nói, nên bây giờ, trên danh nghĩa, Dư Lộ đang dưỡng bệnh, Tiêu Duệ thì đi tìm bạc cho quốc khố.
Ai biết, thật ra Tiêu Duệ là bị đội nón xanh*, mà Dư Lộ thì thủy tính dương hoa**, không biết chạy theo dã nam nhân nào rồi!
*Đội nón xanh: bị cắm sừng.
**Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương; chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.
Nhưng nàng lại chỉ có thể giấu mấy chuyện này trong lòng, không thể nói ra ngoài!
Bỗng nhiên Lâm Thục vỗ bàn, quát mắng: “Ngươi chỉ là thị vệ, không nên hỏi thì đừng có hỏi! Cút ra ngoài!”
Trần Chiêu lập tức đứng dậy, cúi đầu lui ra cửa.
Minh Hà nhìn Lâm Thục, vội vàng đuổi theo Trần Chiêu ra ngoài. Lúc kêu người mang hết sổ sách đi, nàng vẫn không nhịn được nói với Trần Chiêu.
“Trần thị vệ, có mấy lời, ngươi không thể nói trước mặt Vương phi.” Nàng lắc đầu, “Ngươi cũng không phải mới vào phủ làm thị vệ, cái gì có thể nói cái gì không thể nói ngươi hẳn đều biết. Ngươi nói như vậy, không phải khiến mình bị ghét hơn sao?”
Đồng thời cũng thêm phiền cho mấy người thiếp thân hầu hạ Vương phi nữa. Vương phi vốn tâm tình không tốt, tính cách đại biến. Giờ lại bị đâm một cái như vậy, càng khó hầu hạ hơn.
Trần Chiêu cười hàm hậu, nói: “Ta không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là quan tâm một chút mà thôi. Dù sao Vương gia không giống người thường, ta không ở bên cạnh để bảo vệ ngài ấy, luôn lo lắng cho an toàn của ngài.”
Cái này cũng có lý. Làm hạ nhân, không phải trong lòng luôn phải là chủ tử sao. Minh Hà thở dài, không nói gì xoay người rời đi.
Trần Chiêu thì nghĩ, đời này có rất nhiều chuyện không giống như đời trước, Vương gia lại để ý Dư Lộ. Nếu Minh Nguyệt không thể thượng vị, sau đó Dư Lộ bị tìm trở về, ngày qua ngày sẽ không khổ sở lắm.
Nếu như vậy, trước khi trắc phi vào cửa, dù sao hắn cũng phải giúp nàng tìm một địch nhân trước.
Minh Hà trở lại Chính viện, còn chưa vào cửa, nàng đã thấy Minh Phương chạy ngang qua. Nàng vội vàng kéo nàng ấy lại, “Sao thế, vội vội vàng vàng, chậm lại chút!”
Mặt Minh Phương đầy lửa giận, nói: “Nhị cô nương Nhiễm gia tới!”
Nhị cô nương Nhiễm gia là ai? Là người quen của Vương phi à? Minh Hà không hiểu, lát sau mới kinh ngạc há to miệng, “Nhị cô nương nhà Lễ bộ Thị lang Nhiễm đại nhân?”
Minh Phương buồn bực nói: “Chứ sao nữa! Ngồi xe ngựa chờ ở cửa, ngay cả thiếp mời cũng không đưa tới, trực tiếp đi đến cửa như vậy, da mặt đúng là dày mà!”
Minh Hà không nói gì. Đúng là da mặt dày thật, đây là vội vàng muốn vào phủ hả? Nhưng nếu vào phủ thì cũng chỉ là một trắc phi, tính là cái gì chứ?
Nhưng lại qua đúng lúc tâm trạng Vương phi không tốt nữa chứ!
“Chỉ sợ tâm trạng Vương phi hôm nay không tốt. Lúc ngươi đáp lời thì chú ý một chút.” Minh Hà dặn dò một câu rồi mới thả Minh Phương đi qua.
Minh Phương châm chước bẩm báo.
Lâm Thục vừa nghe, chân mày lập tức nhíu lại, “Nhiễm Y Vân? Nàng ta tới làm gì? Trước đó có đưa thiếp mời tới không?”
Cô nương sắp xuất giá, sắp đến hôn kỳ rồi còn ra phủ chạy loạn. Nhiễm Y Vân có phụ thân là Lễ bộ Thị lang, nữ nhi Nhiễm gia hẳn không làm ra việc không quy củ này.
Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Không có. Nô tỳ cũng hỏi rồi, nhưng Nhiễm Nhị cô nương không chịu nói, chỉ yêu cầu gặp ngài.”
Lâm Thục cười lạnh một tiếng, nói: “Đi, gọi nàng tiến vào.”
Đây cũng vừa tới một người, đợi tiểu tiện nhân họ Dư kia về, không lo không ai trị ả. Nàng làm Chính thê, cần đúng là mặt mũi, tọa sơn quan hổ đấu, lưỡng bại câu thương là tốt nhất.
Đến lúc đó Minh Nguyệt mới có cơ hội. Minh Nguyệt có cơ hội, cũng có nghĩa là nàng có cơ hội. Minh Nguyệt vốn trung tâm, sau này nếu biết các nàng là tỷ muội, chắc sẽ đối xử với nàng tốt hơn nữa.
Nàng là đang giúp Minh Nguyệt. Nếu tùy ý tìm người gả cho thì đâu có tốt bằng ở lại Vương phủ chứ. Đến lúc sinh được con trai, nàng phải đi xin phong Minh Nguyệt thành trắc phi. Lúc đó Minh Nguyệt là người gần nàng nhất rồi. Hơn nữa, con trai nàng ấy sinh ra có thể được kí danh làm trưởng tử, kế thừa toàn bộ Vương phủ, đây là chuyện người ngoài nghĩ cũng không dám nghĩ đấy.
Đây cũng coi như là đền bù cho nàng ấy. Nếu không, một cái thứ nữ như nàng ấy không nhất định có tư cách làm trắc phi của Thành Vương.
(Biết là không nên xen ngang thế này nhưng bà Vương phi Lâm Thục này đúng là có bệnh mà ==” đọc khó chịu thật ấy).
Bởi vì nghĩ như vậy nên lúc thấy Nhiễm Y Vân, mà Nhiễm Y Vân cũng đủ tôn kính, Lâm Thục không có chút không vui nào mà còn nhiệt tình tiếp đãi nàng.
Nhưng Nhiễm Y Vân vì lén lút tới cửa nên lúc này có chút nhút nhát. Uống hết ba chén trà, nàng mới rụt rè mở miệng, “Vương phi, không biết bây giờ Vương gia đến đâu, lúc nào có thể trở lại kinh thành?”