Dư Lộ yên lòng lại, một lần lại một lần nói nguyên nhân Trần Bì không thích hợp cho Minh Nguyệt, thấy trong thời gian ngắn nàng ấy không nhất định có thể tìm ý trung nhân mới thì mới yên tâm, thường thường giật dây nàng qua bên Tiêu Duệ hầu hạ.
Ở trên đường, không phải đưa điểm tâm thì cũng là đưa trà.
Đến trạm dịch nghỉ ngơi thì đưa đồ ăn, đưa nước tắm và an bài nàng đi qua hầu hạ Tiêu Duệ tắm rửa thay y phục.
Cứ như vậy, bất tri bất giác cô có danh tiếng hiền thục. Thỉnh thoảng Thôi Tiến Trung cũng khen Dư Lộ trước mặt Tiêu Duệ, cả Tiêu Dật cũng buồn bực.
Trong xe ngựa, gã hỏi Tiêu Duệ đang bưng đĩa bánh đậu đỏ đã bất động thật lâu, “Thất ca, đệ nói chứ huynh đến cùng đang đùa cái gì vậy? Đằng trước là xe ngựa của huynh, mỹ thiếp như hoa thì đang chờ, mà huynh cứ ngồi trong xe của đệ để làm gì chứ?”
Gã còn muốn kéo Minh Nguyệt tới, thỉnh thoảng giải buồn một chút nữa. Dọc đường phải ngồi chung với một đại nam nhân như Thất ca, đúng là một chút vui vẻ cũng không có, gã sắp buồn bực đến chết rồi.
Tiêu Duệ liếc gã một cái, cầm khối bánh đậu đỏ nhét vào tay gã, “Ăn đi!”
Ăn chút đồ để im miệng lại!
Cũng đang buồn chán, ăn thì ăn thôi. Tiêu Dật cầm khối bánh cắn, hàm hàm hồ hồ hỏi Tiêu Duệ: “Thất ca, tiểu thiếp này của huynh đúng là quan tâm huynh mà. Nhìn mấy ngày này xem, hôm thì đưa điểm tâm đưa trà, hôm thì đưa đồ ăn ngon đến, đây là chờ huynh đến xem đấy! Huynh cũng ác quá đi, dĩ nhiên một lần cũng không đi.”
Theo hắn thấy, dọc đường hai người cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu, sao đột nhiên Thất ca lại thay đổi bộ mặt khác rồi?
Chẳng lẽ chán ghét nên vứt bỏ rồi?
Nhưng nếu vậy thì không nên chỉ không nhìn người, sau lưng thì chỉ điểm Minh Nguyệt và Thôi Tiến Trung, chỉ sợ hầu hạ không tốt khiến người kia không như ý vậy.
Tiêu Dật cảm thấy, chuyện này thật khó hiểu.
Tiêu Duệ ngắt miếng bánh đưa lên miệng. Bánh vừa ngọt vừa mịn, đúng là ngon thật, nhưng vừa nghe lời Tiêu Dật xong, hắn cảm thấy vị ngọt này lập tức biến thành vị đắng.
Người người đều nói nàng quan tâm mình, muốn mình đi nhìn nàng, nhưng hắn biết, nàng không nghĩ như vậy. Mình không tìm nàng, chỉ sợ nàng càng vui vẻ hơn. Mà nàng lần lượt nhớ đến hắn, đưa các loại đồ ăn cho hắn, cũng chỉ vì khiến Minh Nguyệt có cơ hội qua đây mà thôi.
Nàng còn muốn hắn thu Minh Nguyệt nữa.
Nhưng còn hắn...
Lên đường nhanh như vậy, mặc dù hơi vòng vèo chút, nhưng ở giữa tháng Hai, lúc người người đều thay áo xuân, đoàn người rốt cuộc đến kinh thành.
Đêm này, mọi người ở lại trong một nhà nông vùng ngoại ô cách kinh thành không xa, sáng hôm sau có thể vào kinh. Bởi vì tiểu viện không đủ lớn, hạ nhân lại đi bảo vệ Tiêu Duệ và Tiêu Dật nên chỉ chọn tiểu viện của hai nhà. Dư Lộ không thể ở một mình một phòng nữa, sau khi ăn cơm tối không lâu, Tiêu Duệ đi tới.
Điều kiện của nhà này không tính kém. Nhưng với Tiêu Duệ mà nói, nó vẫn là tường đất phòng rách, hắn vừa ghét bỏ vừa vào phòng, nhìn thấy Dư Lộ đang ngồi dưới ánh đèn nhìn một cái khăn tay.
Ngọn đèn trong phòng hơi tối. Vừa vào phòng, dù Dư Lộ lập tức ngẩng đầu nhưng hắn vẫn không thấy rõ mặt mũi nàng. Nhưng cái bóng ngọn đèn chiếu lên tường của nàng hình như trông mập hơn không ít. Bởi vì áo mùa xuân nên hơi mỏng, nàng vừa đứng lên, trên tường lập tức thấy rõ đường cong của nàng.
Xem ra trong mấy ngày hắn không tìm nàng, nàng quả nhiên sống được rất tốt.
“Gia, ngài ngồi đi.” Đầu tiên Dư Lộ hơi hoảng hốt, lập tức phản ứng lại, đón Tiêu Duệ vào phòng ngồi xuống.
Tiêu Duệ vừa ngồi, Dư Lộ lập tức xoay người ra khỏi phòng, chỉ là tìm khắp sân mà vẫn không thấy Minh Nguyệt, cô buộc phải tự mình đi nấu nước, mang theo nửa thùng nước ấm vào phòng.
Tiêu Duệ đang cầm cái khăn Dư Lộ để trên giường nhìn. Dư Lộ đổ nước vào chậu gỗ, lại đi cởi giày cho Tiêu Duệ, trong miệng cũng không rảnh rỗi, khen: “Gia cảm thấy cái khăn tay này thế nào? Có phải trông đẹp lắm hay không? Đôi uyên ương này trông như sống vậy, đây là khăn do Minh Nguyệt làm đấy. Còn có, bộ áo xuân trên người ta cũng là do Minh Nguyệt làm, lúc chạy đi khổ cực như vậy mà nàng ấy vẫn có thể làm được, đúng là khiến người khác bội phục.”
Tiêu Duệ ném khăn tay sang một bên, khom lưng cầm tay Dư Lộ.
Dư Lộ ngẩng đầu nhìn hắn, “Gia không ngâm chân sao? Chạy một ngày đường, chân sẽ khó chịu lắm, ngâm ngâm thả lỏng một ít.”
“Không cần ngươi tới hầu hạ.” Tiêu Duệ nói, kéo Dư Lộ dậy.
Dư Lộ nói: “Nhưng mà lúc nãy đi ra ngoài ta không thấy Minh Nguyệt, thôi cứ để ta hầu hạ ngài đi. Lúc trước ở Vương phủ, ta cũng hầu ngài ăn dưa hấu rồi còn gì, việc này ta làm được.”
Tiêu Duệ vẫn cầm tay cô không thả. Hắn không tìm nàng lâu như vậy, nàng chẳng quan tâm, lúc này, nàng cũng không có chút vui sướng hay cự tuyệt gì, cứ thản nhiên đối mặt.
“Không cần.” Hắn lại lặp lại.
Kéo Dư Lộ đứng lên để nàng đứng một bên. Hắn khom lưng cởi vớ, đặt chân vào chậu nước.
Dư Lộ chỉ giả bộ thản nhiên bên ngoài thôi. Ngày mai liền vào thành, tối nay Tiêu Duệ lại bỗng nhiên tới, cô có thể không suy nghĩ nhiều sao? Ai biết Tiêu Duệ chợt đến vì việc gì, hay muốn làm gì chứ?
Trong lòng Tiêu Duệ lại có cơn tức không nói rõ cũng không tả rõ, nhịn hồi lâu, hắn rốt cuộc vẫn phải chủ động mở miệng, “Ngày mai là vào thành rồi.”
Dư Lộ tiếp lời, nói: “Vâng, đến giữa tháng Hai rồi, không biết hôn kỳ của Vương gia và trắc phi định vào ngày nào?”
Giống như sợ hắn không có phiền não vậy, vừa mở miệng liền chặn miệng hắn.
Tiêu Duệ quay đầu nhìn sang, nói: “Định ở ngày hai mươi lăm tháng Hai. Làm sao, ngươi cũng ngóng trông à?”
Dư Lộ không biết nói thế nào, chỉ hòa hoãn nói: “Ta có ngóng trông hay không thì phải xem Vương gia. Nếu Vương gia chờ mong, ta tự nhiên cũng chờ mong, vui vẻ thay Vương gia.”
Đúng là có cái miệng ngọt, lời dễ nghe có cả một sọt, muốn cái nào thì nói cái đấy cho ngươi nghe. Nhưng còn lòng... do hắn quá tham lam hay sao, muốn người, thì không nên muốn lòng nữa?
Tiêu Duệ bỗng nhiên nói: “Ngày mai vào thành, tin này cũng về Vương phủ rồi. Ngày mai... có lẽ Trần Chiêu sẽ ra ngoài thành nghênh đón. Được rồi, hắn đã về phủ được ít ngày, ngươi còn không biết sao?”
Làm sao cô biết, đương nhiên cô không biết rồi. Dư Lộ gật đầu, chẳng qua trong lòng có chút căng thẳng, sắp vào thành rồi, Tiêu Duệ bỗng dưng nhắc Trần Chiêu với cô là có ý gì?
Lẽ nào, còn hoài nghi cô với Trần Chiêu sao?
Tiêu Duệ cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên nói: “Tiểu Lộ Nhi, ngươi cảm thấy, gia nên xử trí Trần Chiêu như thế nào?”
“Tùy ngài.” Dư Lộ cơ hồ không suy nghĩ, trực tiếp nói.
Cô lợi dụng Trần Chiêu mang cô thoát đi Vương phủ là cô không đúng, nhưng Trần Chiêu muốn ám hại cô là Trần Chiêu sai, cho nên với kết quả mà Trần Chiêu phải gặp, cô không có chút ý kiến gì.
Trần Chiêu không hại cô thành công, cô không đi trả thù là được rồi. Vì Trần Chiêu cầu tình, đây là việc không có khả năng.
Tiêu Duệ không nghĩ đến cô trả lời nhanh như vậy, nhưng thấy mặt nàng thản nhiên, hiển nhiên giống như lời nàng nói, nàng không có bất kì cảm tình không nên có nào với Trần Chiêu, trước đây thật là vì thoát đi hắn nên mới uy hiếp Trần Chiêu mang nàng đi.
Nhưng hắn không có một tia hài lòng nào.
Rửa chân, Tiêu Duệ gọi Thôi Tiến Trung qua, cũng kêu Thôi Tiến Trung hầu hạ hắn rửa mặt xong hắn mới bước vào phòng lần nữa.
Dư Lộ đã đoán được tối nay chỉ sợ hắn sẽ ở lại, ngồi đàng hoàng bên ngoài. Trong rất nhiều truyện cô đọc đều nói, khi phu thê ngủ chung, nữ nhân đều phải ngủ ở bên ngoài vì thuận tiện cho việc hầu hạ nam nhân đi tiểu đêm hoặc uống nước.
Làm một tiểu thiếp hợp cách, cô đương nhiên cũng phải thực hiện theo.
Tiêu Duệ tiến đến, thấy cô vẫn ngồi bên giường, lên tiếng: “Lên giường đi, tối nay gia ngủ ở đây, phòng ở nơi này quá ít.”
Ngủ thì ngủ, giải thích với cô làm gì?
Dư Lộ gật đầu, kéo chăn ra nói: “Gia lên trước đi, ta ngủ ở ngoài.”
Tiêu Duệ cũng không biết Dư Lộ nghĩ gì, nhấc chân trèo lên giường trước. Dư Lộ thổi tắt đèn, cởi xiêm y xong cũng bò lên.
Vừa chui vào chăn, bên trong liền thò ra một cánh tay, vừa lúc bắt Dư Lộ lại. Tay Dư Lộ hơi hơi cứng đờ, sau đó lập tức thả lỏng ra, tùy ý Tiêu Duệ lôi kéo không hề động.
Nằm một lúc lâu, Dư Lộ có chút mệt nhọc. Thấy Tiêu Duệ không chút động tĩnh, hô hấp lại đều đều như đang ngủ, Dư Lộ cũng ngáp một cái, cẩn thận từng li từng tí rút tay ra, xoay người hướng ra phía ngoài, nhắm hai mắt lại.
Dư Lộ ngủ rất nhanh.
Mà Tiêu Duệ lại mở hai mắt. Trong phòng rất tối, tối đến mức giơ tay cũng không thấy được năm ngón, nhưng hắn biết, bên phải của hắn nằm một người, một nữ nhân hắn không biết thích từ lúc nào.
Y phục trên người nàng là mới làm được, chỉ sợ áo lót bên trong cũng là mới. Hắn không tìm nàng lâu lắm rồi, lúc này không biết đồ lót nàng màu gì nữa. Mà nàng thì sao, nàng không lưu luyến hắn chút nào, cho là hắn đang ngủ, không chỉ lập tức rút tay ra, ngay cả ngủ cũng cố ý trở mình, cách hắn xa một chút.
Đúng vậy, nàng vô tâm với Trần Chiêu, nhưng nàng với hắn, cũng là vô ý.
Lúc trước có thể là hắn tự mình đa tình. Nếu Dư Lộ thích hắn thật, không có khả năng trong thời gian ngắn có thể trở thành tuyệt không quan tâm. Có lẽ nàng chưa bao giờ thích hắn, mà hắn, cũng đã không bỏ nàng xuống được.
Trong đêm tối, Tiêu Duệ nhẹ nhàng trở mình, sau đó chậm rãi đưa tay đến gần lưng Dư Lộ, nhưng rất lâu sau, hắn lại thu tay lại.
Đêm nay Dư Lộ ngủ rất ngon, hầu như quên rằng trên giường còn có nam nhân mà cô không thích. Nhưng đêm nay, Tiêu Duệ một đêm chưa từng chợp mắt.
Sáng hôm sau, lúc Dư Lộ mở mắt ra thì đã không thấy Tiêu Duệ rồi. Minh Nguyệt qua đây hầu cô rửa mặt, ăn chút món đơn giản liền lên xe trở về thành.
Vẫn là Minh Nguyệt, Tôn Vân Hạo và Dư Lộ trên một chiếc xe. Lúc sắp đi đến cửa thành, Minh Nguyệt bỗng thấy căng thẳng.
“Dư chủ tử, ngài đã đáp ứng nô tỳ sau khi trở về Vương phủ, nô tỳ sẽ trực tiếp qua phòng ngài, ngài cũng không thể đổi ý được!” Thân khế* của Minh Nguyệt chắc là nằm trong tay Lâm Thục, nàng thật sợ Dư Lộ trở về liền không đồng ý.
*Thân khế: kiểu như giấy bán mình.
Dư Lộ nhìn Minh Nguyệt, đưa tay che hai tai Tôn Vân Hạo lại mới nói: “Cô cũng đồng ý sẽ suy nghĩ thật kỹ xem cótheo Vương gia hay không rồi. Nếu cô nghĩ xong, ta đã đồng ý thì đương nhiên sẽkhông đổi ý.”
Nếu chưa nghĩ ra, cô đương nhiên muốn đổi ý.
Chỉ cần ở lại, cho dù ở lại một năm hay cả đời đều không thể đắc tội nữ chủ nhân của Vương phủ. Nếu nhất định phải đắc tội, phải có lợi ích cực kì lớn mới được.
Minh Nguyệt nhếch miệng, nàng đương nhiên không muốn đáp ứng. Nhưng hiện nay, nàng không thể không đáp ứng, “Vâng, nô tỳ bằng lòng, nhưng mà... hình như Vương gia không thích nô tỳ lắm, có khả năng nô tỳ phải cố gắng một thời gian nữa.”
Dư Lộ cười, nói: “Được rồi, không thành vấn đề, cô có lòng cầu tiến là được rồi, hơn nữa ta cũng sẽ giúp cô, yên tâm đi.”
Cô thả hai tay ra, vỗ vai Minh Nguyệt như vỗ vai đồng bọn tốt vậy.
Minh Nguyệt bật cười.
Vào thành, Tiêu Duệ phải tiến cung gặp Thừa Nguyên Đế trước. Xe ngựa chỉ hơi dừng lại rồi khởi hành lần nữa. Đợi đến Thành Vương phủ, xe ngựa đi vào trong phủ, Minh Nguyệt đỡ Dư Lộ xuống xe, Thôi Tiến Trung đi qua theo.
“Dư chủ tử, Vương gia tiến cung.” Lão nói: “Vương gia dặn nô tài đưa ngài về trước.”
Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Ngài trở về, trước tiên cần bái kiến Vương phi. Vương gia sợ Vương phi làm khó dễ ngài nên mới an bài Thôi công công đi theo.”
Dư Lộ liếc nàng một cái, cái gì vậy trời, cô khen Tiêu Duệ trước mặt Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cũng khen Tiêu Duệ trước mặt cô, làm như Tiêu Duệ thật sự tốt lắm ấy.
Minh Nguyệt không để ý, đỡ cô đi vào nội viện.
Bên Chính viện không chỉ có Lâm Thục. Nàng sớm biết được hôm nay Tiêu Duệ trở về, còn đặc biệt đưa thiếp mời cho Nhiễm Y Vân, kêu nàng ấy cũng tới.
Nhiễm Y Vân ngồi bên dưới, trong lòng vừa tò mò vừa tức giận. Tò mò xem kết quả của Dư Lộ sau khi chạy trốn bị bắt về là gì, tức giận là vì Lâm Thục dám gọi người tới cửa đón nàng, vẫn là ỷ vào thân phận Vương phi để ép nàng đi!
“Vương phi, Nhiễm Nhị cô nương, Dư chủ tử tới.” Minh Hà được tin từ bên ngoài, đi vào cửa bẩm báo.
Lâm Thục mỉm cười, nhìn Nhiễm Y Vân, “Muội muội cảm thấy, nên gọi người vào giờ luôn, hay là đợi lát nữa nhỉ?”
Đây là muốn đánh đòn phủ đầu cho nữ nhân kia, đồng thời cũng muốn để nàng làm ác nhân này sao? Nhiễm Y Vân không bị mắc lừa, nàng lập tức nói: “Đương nhiên là gọi nàng ấy vào ngay rồi. Muội còn có việc gấp muốn trở về, cũng không thể ở đây lâu lắm.”
Lâm Thục gật đầu, ý bảo Minh Phương ra truyền lời.
Minh Phương đến bên ngoài, nói với Dư Lộ: “Nhị cô nương Nhiễm gia Lễ bộ Thị lang đang ở bên trong trò chuyện với Vương phi chúng ta. Nhị cô nương Nhiễm gia nói, để Dư chủ tử ngài đợi thêm một khắc đồng hồ.”