Ninh Nhược Đình và Lý Đằng duy trì trầm mặc, cuối cùng, nàng lại lên tiếng trước, phá vỡ không khí tĩnh lặng.
“ Dù sao ta cũng là người sắp chết, chi bằng để ta chết ở đây, ngươi cùng Mộ thái phó và Phương tiên sinh đem Linh Tiên đan trở lại, như thế,
chàng cũng không phải khó xử. Dù sao, có một hoàng hậu không hiểu phép
tắc như ta, lại phạm tử tội, cũng là vết nhơ của hoàng thất. Nếu như ta
chết ở đây rồi, trong gia phả có thể vĩnh viễn xóa đi tên của ta, coi
một hoàng hậu danh bất chính, ngôn bất thuận như ta chưa từng tồn tại.”
Lý Đằng bị những lời này của nàng dao động, quả thật nếu đem nàng trở lại, sẽ lại đẩy hoàng thượng đến đầu sóng ngọn gió, chịu sự chất vấn phản
đối của triều thần.
“Ngươi hẳn cũng biết rõ, bệnh tình của ta thế nào. Ta sống, cũng chỉ tính theo giờ, được lúc nào hay lúc ấy.” Nàng
dừng lại một chút, lại tiếp “ Lý Đằng, đây là Linh Tiên đan, ngươi hãy
thay ta giao cho chàng.” Ninh Nhược Đình lấy ra một hộp gỗ vừa nhỏ vừa
cứng chắc, đưa cho Lý Đằng. “ Mong ngươi hãy thành toàn ta.”
Hắn
cảm động chân tình của nàng dành cho hoàng thượng, phải, hắn tự nhận
mình bất tài, không cách nào trị khỏi bệnh cho nàng, cũng biết tính mạng của hoàng hậu không kéo dài lâu nữa, thế nhưng hoàng hậu một chút cũng
không lo lắng cho bản thân, chỉ một mực muốn trị khỏi cho hoàng thượng.
Loại tâm tình này, hắn hiểu được, nếu như một ngày hắn và Tiểu Thanh rơi vào tình huống tương tự, hắn cũng sẽ lo lắng Tiểu Thanh trước tiên.Lý
Đằng đưa tay muốn nhận lấy hộp gỗ, ngón tay sắp chạm đến, hắn lại bất
ngờ thu tay lại, giọng nói lạnh nhạt.
“ Hoàng hậu nương nương,
nên là người tự mình trao cho hoàng thượng.” Lý Đằng nói xong, không cho nàng có cơ hội phản bác, cất bước rời đi. Thực ra, hoàng hậu lén lút
rời khỏi hậu cung, về lý mà nói, nàng đã không còn là hoàng hậu của
Khang quốc, nàng hoàn toàn có thể dùng viên Linh Tiên đan kia để bảo hộ
tính mệnh cho mình, nhưng nàng đã lựa chọn, nếu như cơ hội sống chỉ có
một, nhất định sẽ đem nó trao cho hoàng thượng. Lý Đằng vì vậy mà cảm
phục nàng, chân chính cảm phục, trên đời này có biết bao nhiêu nữ nhân
sẵn sàng ngã vào lòng hoàng thượng, nhưng nàng, là người duy nhất khiến
cho chủ nhân của hắn nguyện ý đánh đổi tất cả,mà cũng vì hắn hi sinh
không hối tiếc.
Ninh Nhược Đình mê man, đến khi tỉnh lại, mới
biết mình đã mê man một ngày một đêm, Lý Đằng trong một ngày một đêm ấy
thúc ngựa không ngừng vó câu, hiện tại đã đi đến Nguyên Lăng quốc. Đợi
đi qua Nguyên Lăng, đến bến cảng đi thuyền, đã trở lại địa phận Khang
quốc.
Chiều tối, xe ngựa dừng ở một khách điếm nhỏ, Lý Đằng vốn
muốn đi suốt ngày đêm không nghỉ, nhưng hắn lo lắng sức khỏe Ninh Nhược
Đình chống đỡ không nổi, cho nên mới dừng chân nghỉ ngơi.
“Lý Đằng, không cần dừng lại, chúng ta nên gấp rút quay về.” Ninh Nhược Đình từ trong xe bước xuống, yếu nhược nói.
Lý Đằng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói với lão bản khách điếm “ Ta đặt
một phòng chữ Thiên, mau chuẩn bị đi.” Hắn biết, đối với chủ nhân, an
nguy của nàng so với Linh Tiên đan còn quan trọng hơn bội phần. Dù không trị khỏi bệnh của nàng, hắn cũng nhất định đem nàng, dù chỉ còn một hơi thở- trở lại hoàng cung gặp hoàng thượng.
Lão bản lệnh cho một
tiểu nhị dẫn hai người lên phòng, Lý Đằng để cho Ninh Nhược Đình vào
trong phòng nghỉ ngơi, bản thân đứng canh giữ ngoài cửa, vô cùng nghiêm
cẩn.
Ngày hôm sau, hai người lại tiếp tục lên đường, bốn ngày sau về đến Khang quốc.
Trên đường đi, còn cách hoàng cung một trăm dặm, Lý Đằng nghe thấy hơi thở
bên trong, biết rằng nàng lần nữa mê man, không khỏi càng lo lắng nóng
lòng, roi ngựa trong tay càng quất mạnh xuống, giục ngựa không ngừng
chạy về hoàng cung.
Mà Lôi Thừa Vũ lúc này, trong lòng như có lửa đốt, hắn không hề nhận được tin tức của Lý Đằng, hiển nhiên, Lý Đằng là cố ý không chuyển tin tức, hắn biết rõ chủ nhân sẽ vội vã rời cung đến
gặp hoàng hậu.
Lúc Ninh Nhược Đình tỉnh lại, thấy trước mắt là
khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc, phải, trước mắt nàng là nơi nàng đã rời xa hơn ba tháng- cung Vĩnh Thụy. Bàn tay cảm nhận được ấm áp, nàng
cúi đầu nhìn xuống- không sai, là nam nhân nàng ngày đêm nhúng nhớ bấy
lâu, Thừa Vũ của nàng.
Hắn lúc này nắm lấy bàn tay Ninh Nhược
Đình, toàn thân bất động, đầu cúi gục xuống đầy ưu phiền, ngón tay cái
thô ráp vuốt ve da thịt non mịn trên mu bàn tay nàng, lặp đi lặp lại, vô vàn ôn nhu, tựa như đang nâng niu trân bảo.
Cảm nhận được hơi
thở nàng biến động, Lôi Thừa Vũ ngẩng đầu, nàng và hắn bốn mắt chạm
nhau, khiến cho cả hai nhất thời xúc động không nói nên lời, cứ nhìn
nhau thật lâu như vậy, thời gian dường như ngừng lại, chỉ còn bọn họ,
trầm luân trong ánh mắt của nhau.
Ninh Nhược Đình vừa muốn nhấc
mình khỏi giường, cả thân mình đã được một vòng tay vững vàng nâng lên,
ôm vào trong ngực, Lôi Thừa Vũ tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng, gương mặt vùi vào cổ nàng, hai cánh tay siết chặt lấy thân mình mềm mại trong ngực,
chỉ sợ vừa buông tay, nàng sẽ lập tức tan biến đi.
Nước mắt như
chuỗi trân châu nối tiếp rơi xuống trên má Ninh Nhược Đình, bàn tay tinh tế đưa lên, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.Trên đời này rất nhiều
người có duyên với nhau, nhưng đáng tiếc đoạn tình duyên ấy lại dở dang, đành dứt bỏ không cách nào nối lại. Có được một người để nắm tay đi đến cuối đời, mặc kệ nhàn dật hay gian lao, cũng là phúc phận. Đáng tiếc,
nàng và hắn, kiếp này, hữu duyên vô phận.
“Linh Tiên đan, nàng
ngay lập tức uống vào!” Lôi Thừa Vũ không hề thương lượng, mà trực tiếp
ra lệnh “Nàng đã là người của ta, mệnh liền do ta định đoạt, ta không
cho phép nàng chết.” Gương mặt hắn rời khỏi vai nàng, cùng Ninh Nhược
Đình đối diện.
Ninh Nhược Đình biết ý nghĩ của hắn, hắn nghĩ rằng sau khi cứu nàng, vẫn có thể trị khỏi hẳn nội thương cho mình, vì Linh
Tiên đan không chỉ có một, cho dù Linh Tiên đan thực sự chỉ có một viên, nàng cũng tin rằng hắn sẽ đem mạng sống nhường cho mình. Mặc dù Hoa Ảnh đã từng đề nghị đưa cho nàng thêm một viên, như thế có thể cứu cả nàng
và hắn, nhưng Ninh Nhược Đình một mực từ chối. Nàng không thể trả Hoa
Ảnh một cái nhân tình, lại càng không thể nhận lần nữa, trước sau gì
nàng cũng phải trở về hiện đại, không cần lãng phí một viên, chưa kể,
căn bệnh này chính là do tiên bà gây ra- tạo một cái cớ khiến cho nàng
chết đi, linh hồn thoát xác. Điều này Hoa Ảnh cũng hiểu, cho nên mới kê
cho nàng mấy loại thuốc giảm đi đau đớn.
“Đan dược này, chàng nhất định phải uống.”
Lôi Thừa Vũ nóng nảy, lúc này đang muốn dùng vũ lực bức ép nàng uống Linh
Tiên đan vào, đúng lúc ánh mắt mờ đi, bất tỉnh nhân sự.
Thừa Vũ, thực xin lỗi chàng.
Không sai, nàng và Lý Đằng đã trao đổi trước khi về đây, Lôi Thừa Vũ hôn mê,
là do nàng hạ hắn mê hương. Lôi Thừa Vũ đối với nàng không chút đề
phòng, cho nên mới hít phải mê hương thoa trên người nàng.
Thần
trí hắn không hề mất đi hoàn toàn, hắn cảm nhận được, một vật mềm mại ấm áp đặt lên môi mình, sau đó, một cảm giác mát lạnh trong khoang miệng
từ từ tan chảy, toàn thân truyền đến cảm giác thư sướng, Lôi Thừa Vũ mơ
màng, dần đàn chìm vào giấc ngủ.
Ninh Nhược Đình vừa truyền đan
dược vào trong miệng hắn, lưu luyến hôn lên đôi môi mỏng của Lôi Thừa
Vũ, không nỡ rời đi. Nàng thật sâu ngắm nhìn hắn, nhẹ giọng “ Vào đi.”
Lý Đằng bước vào trong phòng, nhìn đến chủ nhân nằm trên giường, hắn hoàn
toàn hiểu được, lập tức quỳ xuống dưới chân Ninh Nhược Đình, dập đầu
xuống đất không dám ngẩng lên.
“Hoàng hậu nương nương, tội thần bất tài!”
“Đứng lên đi.” Thanh âm của nàng yếu nhược, cơ hồ là khó khăn mới nói ra được.
Một bên, Tiểu Thanh và Lôi Ngọc Âm, Phong Trạch, Lôi Thừa Vân và Thiển
Nguyệt biết tin tức, cũng nối tiếp đi vào, chỉ thấy nàng ngồi ở bên
giường, sắc mặt tái nhợt vô hồn, sau lưng là Lôi Thừa Vũ hôn mê, mà Lý
Đằng như cũ vẫn quỳ dưới đất, mọi người đều hiểu được, không ai nói được một lời.
Nhìn thấy Lôi Dật trên tay Tiểu Thanh, thần sắc của Ninh Nhược Đình lộ ra vui mừng tột độ.
“Tiểu hoàng tử, mau gọi mẫu thân, đó là mẫu thân của người.'' Tiểu Thanh nghẹn ngào nói, bế Lôi Dật đi về phía Ninh Nhược Đình.
“Mẫu thân...” Lôi Dật mở to đôi mắt, ngây ngô gọi, khiến cho Ninh Nhược Đình kinh hỉ, nàng muốn đứng dậy ôm con vào lòng, nhưng chân vừa động, đầu
óc liền choáng váng, lập tức ngất đi.
Đêm khuya, mặt trăng dần dần nhiễm sắc đỏ, đẹp đẽ mà thê lương.
Ninh Nhược Đình mở mắt, trước mắt là khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc,
trần màu trắng và mùi thuốc sát trùng nồng đậm, nàng đã trở về hiện đại.
Hai tháng sau.
“Nhược Đình, hôm nay trường mời một doanh nhân thành đạt đến nói chuyện với
sinh viên đấy! Mày biết là ai chưa? Nghe nói là soái ca! “ Khánh Huyền
vui vẻ nói, sự kiện này được các sinh viên nữ mong đợi vô cùng.
“Ừm.” Ninh Nhược Đình đối với mấy chuyện bát quái như vậy không để tâm, muốn rời khỏi hội trường .
“Kia kìa! Đến rồi!” Khánh Huyền níu tay cô lại, không cho đi. “Nhìn một chút đã!”
Trên sân khấu, Lưu Tuấn Nghĩa chậm rãi bước ra, Âu phục Armani vừa vặn tôn
lên thân hình cao lớn, phong thái điềm đạm xa cách, ánh mắt lãnh tĩnh
chuyển xuống hội trường. Mà Ninh Nhược Đình, đã sớm thất thần.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, thời gian như ngừng lại, hết thảy đều tan biến vô hình, chỉ còn bọn họ,trầm luân trong ánh mắt của nhau.
~CHÍNH VĂN HOÀN