Một đêm Ninh Nhược Đình thức trắng, nhưng nàng vẫn như thường lệ thượng triều sớm.
Bách quan tề tựu đông đủ, bọn họ lúc đầu coi thường vị nữ hoàng này, nhưng
dần dần nàng đã làm cho bọn họ kính phục, công lao của nàng đối với
Khang quốc không nhỏ, bọn họ cho dù bất mãn việc hoàng thượng nhường
ngôi cho chính thất, nhưng không thể không công nhận tài năng của nàng.
“Hoàng thượng, đây là danh sách những nơi mất mùa.” Tả thị lang Hộ bộ dâng lên một cuốn tấu chương, Vương Hàm nhận lấy, trao cho nàng.
“ Tại sao những nơi này mất mùa? Các ngươi đã tra xét hay chưa?”
Hữu thị lang tiến lên “Hồi hoàng thượng, vùng phía bắc Đồ Châu mất mùa do
nạn châu chấu, còn ở Thanh Châu, là do hạn hán, năm nay lúa và hoa màu
vùng Thanh Châu mất trắng. Nạn châu chấu bao lâu nay chúng ta chưa có
biện pháp, còn hạn hán là do mưa không đủ ạ.”
“Nói như vậy, tức
là việc trồng trọt của nước ta hoàn toàn phụ thuộc vào thiên nhiên, còn
con người không hề có biện pháp?” Ninh Nhược Đình cau mày.
Hữu
thị lang lưỡng lự một chút, liền đáp lại “Hoàng thượng thứ tội thần bất
tài, thực sự không có biện pháp.” Hắn nói xong, liền chuẩn bị hứng chịu
cơn thịnh nộ của nữ hoàng.
Nhưng Ninh Nhược Đình không nổi trận lôi đình như hắn tưởng.
“Về nạn châu chấu, ngươi đến phổ biến cho dân chúng ở đó, nếu có đàn châu
chấu tàn phá, đốt lửa là có thể đuổi được chúng, ngoài ra không được
giết các loài chim thiên địch của châu chấu.” Ninh Nhược Đình dừng một
chút, lại tiếp “ Tả thị lang, Hữu thị lang, ngày mai hai người các ngươi lập tức xuất phát đi Đồ Châu. Để phòng hạn hán, cần phải đào mương từ
sông, suối dẫn nước tưới vào đến ruộng, không thể trông chờ thời tiết
được.”
“Đào mương từ sông suối?” Hai vị thị lang nghe xong, mắt
đều sáng lên “ Hoàng thượng anh minh, chúng thần ngày mai lập tức xuất
phát.”
Sáng hôm sau, một đoàn trên dưới hai mươi người xuất phát đi Đồ Châu, đó là đoàn người của Hộ bộ.
Không lâu sau khi đoàn người đó rời đi, lại có một xe ngựa chậm rãi ra khỏi cổng thành, cũng là hướng Đồ Châu mà đi.
“Nữ hoàng, xin người nghĩ lại, ra ngoài bây giờ rất nguy hiểm.” Văn Giản vẫn kiên trì khuyên nhủ nàng.
“Có hiểu được dân, mới cai trị được dân, trẫm lần này phải ra ngoài xem xét đời sống dân chúng.” Ninh Nhược Đình nói xong, liền đeo lên tấm mặt nạ, dung mạo tuyệt mỹ bị che phủ đi, biến nàng trở thành một nữ nhân vô
cùng bình thường.
Văn Giản cũng hết cách, bất đắc dĩ đeo lên tấm
mặt nạ của mình, bây giờ hai người không còn là nữ hoàng và tướng quân,
chỉ là tiểu thương nho nhỏ mà thôi.
Thời tiết cuối hè đầu thu
không còn nóng bức nữa, nàng vén rèm nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc hai bên đường tươi đẹp phong phú, nàng thực rất muốn cùng Thừa Vũ ra ngoài du
ngoạn một phen.
Hết năm ngày đường, hai người đã tới Đồ Châu.
Ninh Nhược Đình và Văn Giản hai người để đồ đạc và xe ngựa lại khách điếm,
chỉ mang theo một ít vật dụng tuỳ thân theo bên mình, hai người cùng ra
ngoài khu chợ bên ngoài. Vì Đồ Châu mất mùa, nhưng không vì thế mà việc
buôn bán bị đình trệ, ngoài hoa màu và lương thực ra, các mặt hàng khác
vô cùng phong phú, người mua kẻ bán đi lại tấp nập.
“Bắt nó lại, ăn cướp, mau bắt nó!” Tiếng thét the thé của một người phụ nữ trung niên vang lên, muốn xé rách màng nhĩ.
Nàng nhìn theo ánh mắt người phụ nữ, kẻ cướp giật là một đứa trẻ quần áo
rách rưới, chừng mười, mười một tuổi, nó nhanh nhẹn lủi vào trong dòng
người, thế nhưng không thoát được lính tuần tra của nha môn gần đó.
Đứa trẻ bị túm lấy, nó ra sức vùng vẫy nhưng không cách nào thoát ra được.
Người phụ nữ đuổi tới nơi, cho nó một bạt tai, giật lại túi tiền của
mình.
Hai người lính tuần túm lấy đứa bé trai, quát “Về nha môn!”
Không ngoài dự đoán của Văn Giản, Ninh Nhược Đình cũng muốn theo đến nha môn.
“Ngươi thật to gan! Giữa ban ngày ban mặt mà dám ăn cướp ư?” Huyện lệnh vỗ án
quát hỏi, nhưng đứa bé trai vẫn như cũ giữ im lặng, ánh mắt thù hằn nhìn chằm chằm huyện lệnh, không có chút nào sợ hãi.
“Hỗn láo, bản quan hỏi mà ngươi không nói ư? Người đâu, phạt hai mươi roi!”
Thằng bé gầy gò bị đẩy nằm sắp xuống, đúng lúc ấy, lại có một giọng nói cứng cáp vang lên “Dừng tay!”
Văn Giản rẽ đám người đông đúc tụ tập trước nha môn xem xử án, theo sau là
Ninh Nhược Đình, hai người bước vào trong công đường. Văn Giản đưa lệnh
bài khâm sai ra, không sai biệt lắm một khắc sau, hai người đã đưa thằng bé ra khỏi nha môn.
“Tại sao cháu phải làm việc xấu?” Ninh Nhược Đình cố tránh dùng từ “ăn cướp“.
Thằng bé hừ một tiếng “ Các người là quan sai, các người cũng là người xấu!”
“Nếu chúng ta thực sự là người xấu, còn cứu cháu ra ngoài sao?” Văn Giản bực mình nói.
“Gia gia nói, quan sai đều là người xấu.” Thằng bé vẫn giữ thái độ đề phòng với hai người, vô cùng bướng bỉnh.
“Tại sao cha nương cháu nói như vậy?” Ninh Nhược Đình thực sự muốn biết nguyên nhân.
“Lương thảo triều đình cứu trợ dân nghèo, đều bị quan lại ăn bớt hết, cả làng
cháu không ai nhận được lương thực, em gái của cháu...” Nó ngừng lại,
cúi đầu, nước mắt lăn dài trên gò má đen nhẻm. “ Em ấy, bị chết đói...”
“Vậy làng cháu ở đâu?” Văn Giản nghe đến tình cảnh đáng thương của đứa trẻ, cảm giác bực bội vừa rồi toàn bộ biến mất.
“Gần như tất cả mọi người trong làng, đều bỏ làng tới các thành lớn ăn xin rồi.''
Hai người đi theo thằng bé một đoạn đường khá xa, nó rẽ vào một ngôi miếu
hoang, bên trong trên dưới chục người, nhiều lứa tuổi khác nhau, già có, trẻ có, kể cả đứa bé ẵm ngửa cũng có. Họ nằm, ngồi la liệt trên sàn,
thân hình gầy gò, tiều tuỵ, quần áo rách rưới, tiều tuỵ.
Một lão
giả trong số đó nhìn thấy hai người Văn Giản và Ninh Nhược Đình, ông
hoảng hốt đứng dậy, lôi kéo đứa bé trai lại gần “ Tiểu Mục! Cháu lại gây chuyện rồi phải không?” rồi ông lại quay sang phía hai người, thái độ
cung kính “ Cháu tôi ngu ngốc gây chuyện, xin nhị vị bỏ qua cho nó!
Chúng tôi cũng không biết lấy gì mà đền bù cho các vị!”
“Không,
xin ông đừng hiểu lầm, Tiểu Mục không gây chuyện gì cả. “ Ninh Nhược
Đình ôn hoà đáp lại. “Tại sao mọi người lại rời bỏ nhà cửa tới đây?”
Lão giả thở dài “ Không giấu gì các vị, chúng tôi nghe tin triều đình mở
kho lương cứu tế, nhưng không hề nhận được dù chỉ một bao lương, chúng
tôi kéo lên huyện xin phát lương, thì lại bị huyện lệnh đuổi về. Chúng
tôi quá đói khổ, trong làng đã chết không ít người, những người còn lại
đành phải kéo nhau lên thành lớn khất thực.” Ông nói xong, giọng nói đầy ngậm ngùi chua xót, đứa cháu gái nhỏ của ông mới có hai tuổi, cũng vì
bị đói mà chết.
“Thì ra là như vậy, mọi người đừng lo, chúng ta
sẽ đem lương đến tận nơi ọi người, ngày mai mọi người hãy đến huyện phủ
nhận lương!”
“Nhị vị là quan sai?” Lão giả bán tín bán nghi hỏi
lại “ Chúng tôi không dám đến đó, sức lực không còn nhiều, nếu như bị
đánh đuổi, làm sao mà sống nổi đây?''
“Mọi người hãy yên tâm, có
ta ở đây, không ai dám tổn thương mọi người nửa cọng tóc.” Ninh Nhược
Đình mỉm cười, cho bọn họ một ánh mắt kiên định. “ Nếu như mọi người
chưa tin, ngày mai chúng ta tới, dẫn mọi người đi!”'
“Vị tỷ tỷ
đây nói thực sự?Vậy tốt quá rồi, chúng ta không bị đói nữa!” Một đứa bé
vui vẻ reo lên, kéo theo tâm tình của mọi người, họ đã có một tia hi
vọng.
“Tốt lắm, vậy sáng mai ta tới!” Ninh Nhược Đình nói xong,
liền cùng Văn Giản rời đi, bọn họ không tiện ra mặt, nên sẽ truyền tin
cho Tả thị lang và Hữu thị lang Hộ bộ hai người lo việc này.
Ngày hôm sau, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, mọi người đều nhận được lương
thực. Ninh Nhược Đình truyền tin cho phụ thân của mình ở đây, tức thái
thú Đồ Châu, lập tức bắt giam huyện lệnh, bổ nhiệm một người khác thay.
“Đa tạ nhị vị, chúng ta đội ơn hai vị, chỉ cần hai vị có việc cần đến,
chúng tôi quyết không chối từ!” Mấy người khất thực đem Ninh Nhược Đình
và Văn Giản hai người xem như thánh sống, hoàn toàn sùng bái.
“Mọi người hãy đứng lên hết đi, đừng làm như vậy, ta cảm thấy rất khó xử.''
Ninh Nhược Đình nâng mọi người đứng dậy, “Bây giờ mọi người hãy trở về đi,
đừng đi khất thực nữa.” Nàng ôn hoà nói, lại xoa đầu mái tóc rối bù của
Tiểu Mục “ Từ nay về sau, không được ra ngoài gây chuyện nữa, nhớ chưa?”
“Tỷ tỷ, ta đã biết!” Tiểu Mục ngoan ngoãn đáp lại, hoàn toàn không còn thái độ đề phòng ban đầu.
Sau đó Ninh Nhược Đình và Văn Giản nán lại một ngày nữa, thăm thú đời sống
nhân dân trong thành. Thanh Châu quá mức xa xôi, nếu không, nàng cũng
muốn tới đó vi hành.
Vừa trở về, Ninh Nhược Đình mệt mỏi vô cùng, nhưng nàng không kìm lòng được, vội tới mật thất. Vừa đến bên ngoài
sương phòng, liền nhìn thấy hai người Lý Đằng và Phương lão đứng sẵn
ngoài cửa,nàng vội vã vào trong , không kịp để tâm tới thần sắc kì lạ
của hai người họ.
Ninh Nhược Đình mở cửa, nàng đứng sững lại, mắt hạnh mở to không chớp.
Trong phòng vẫn là nam tử một thân hoàng bào uy nghiêm, tóc đen như mực búi
gọn gàng, cố định trên đầu bằng kim quan quý giá, ngũ quan hắn tinh xảo
như điêu khắc, hoàn mỹ vô khuyết.
“Nhược Đình, nàng đã trở lại.”