Ở hậu viện của tiệm
vải, chính là dãy phòng nghỉ dành cho chưởng quỹ và người làm, phía Tây
là kho hàng và phòng nhuộm vải, Ninh Nhược Đình ở trong phòng cùng với
vài người nữa, cùng nhau xem xét cách tạo ra màu sắc mới.
Xong
việc ở phòng nhuộm, nàng lại về phòng riêng vẽ hoa văn cho hạ nhân thêu
lên y phục, đây cũng là điểm khiến cho tiệm vải này thu hút khách nhân,
bởi hoa văn ở đây độc đáo mới lạ, không đâu có được. Ninh Nhược Đình bây giờ không còn là thành viên hoàng thất cao cao tại thượng như trước
nữa, mà bận rộn làm nhị chưởng quỹ của tiệm vải.
Sở dĩ gọi nhị
chưởng quỹ, bởi đại chưởng quỹ chính là Mộ Hoa Ảnh, nàng muốn mượn danh
nghĩa vương phủ để bảo vệ cho Ninh Nhược Đình mới tới đây buôn bán, mặt
khác, Ninh Nhược Đình bây giờ đang lấy danh nghĩa đường muội của Mộ Hoa
Ảnh.
“ Nhị chưởng quỹ, tín sử* của vương phủ đưa thư tới!”
Ninh Nhược Đình vươn ra bàn tay trắng nõn, cầm lấy bức thư, ra hiệu cho hạ
nhân vừa rồi đi ra ngoài, nàng xé mở phong thư, hướng về phía ánh sáng
đọc.
“ Nhược Đình, chúng ta đã có tin tức ở Nguyên Lăng, ngày mai sẽ xuất phát ngay, bản thân ta nghĩ tỷ không nên đi, bởi có quá nhiều
nguy hiểm, nhưng ta biết tỷ cũng rất lo lắng nòng lòng, cho nên viết thư này hỏi ý của tỷ, tỷ có muốn đi Nguyên Lăng cùng chúng ta không?”
Ninh Nhược Đình đọc xong, lập tức đi chuẩn bị đồ đạc, chuẩn bị một ít ngân
phiếu, sáng sớm ngày hôm sau nàng đã cùng đoàn người Mộ Hoa Ảnh hội họp, cùng đi Nguyên Lăng.
Mà lúc này, Lôi Thừa Vũ và cũng đã đến phụ cận kinh thành Tinh Mộ rồi.
Hắn vào trong thành, liền trước tới một khách điếm, bây giờ đến Hiên vương
phủ không tiện, nếu như không có thân phận đặc thù, cư nhiên không được
phép tiến vương phủ. Nếu như mượn thân phận của bọn hắn, không cần nói
là hoàng đế, chỉ cần là người Đại Khang vô duyên vô cớ đến bái phỏng, sẽ sinh ra những hiểu lầm tổn hại đến Hiên vương gia.
Trong tửu lâu dưới lầu, có một nam tử ngân y dung mạo bất phàm, khí chất cao quý lãnh tĩnh, xung quanh hắn là vài nam nhân khác, cũng khí chất hơn người, bao quang hắn giống như sao vây quanh trăng.
Đoàn người Lôi Thừa Vũ ngồi ở trong tửu lâu phía dưới khách điếm, lại nghe thấy những chuyện trà dư tửu hậu.
“ Ngươi đã đến tiệm vải mới mở phía Đông thành chưa?”
“ Chưa có dịp, thế nào?”
“ Tiệm vải đó là do Hiên vương phi mở ra, ngày thường do đường muội của
vương phi quản lý, rất nhiều hàng thượng phẩm, gần đây còn cung cấp vải
cho hoàng thất sử dụng.” Nam nhân kia cười hỉ hả, lại tiếp “ Còn nữa,
đường muội của vương phi là một trang tuyệt sắc giai nhân.”
“ Ta nhất định phải tới!”
“ Đi ngay đi.”
Hai nam tử bàn bên nói xong, liền đi ra khỏi cửa, Lôi Thừa Vũ dẫn đầu dứng dậy, theo sát phía sau.
“ Công tử, người đã nghe ra điểm khả nghi?”
“ Người trong hoàng thất, nhất là địa vị cao như Hiên vương, hiếm khi
tham gia vào việc kinh doanh, thế nhưng Hiên vương phi không sớm không
muộn lại ngay lúc này mở tiệm vải, hơn nữa đích thân ra mặt, ta nghĩ có
thể Nhược Đình ở đó, nếu không, chúng ta có thể tìm hiểu mội chút thông
tin của vương phủ.” Lôi Thừa Vũ không nhanh không chậm đáp lời.
Lúc bọn họ tới tiệm vải, mới biết Hiên vương gia, Hiên vương phi và nhị
chưởng quỹ đều rời đi rồi, không biết bao giờ mới trở lại.
Tinh Mộ và Nguyên Lăng giáp nhau, đoàn người Lãnh Vân Hiên đi trong bốn ngày, đã tới phụ cận thánh địa.
Riêng Ninh Nhược Đình và Văn Giản tự mình tìm nơi gần đó nghỉ lại, còn Lãnh
Vân Hiên, Mộ Hoa Ảnh cùng hai người Mộ lão và Phương lão tiến vào thánh
địa Nguyên Lăng.
Trải qua ba ngày, hôm nay là ngày Mộ Hoa Ảnh hẹn sẽ trở về, Ninh Nhược Đình ngồi bó gối bên cạnh cửa sổ, tuỳ tiện đọc
sách, muốn chờ đến khi bọn họ trở lại.
Nàng lật vài trang sách,
chữ được chữ không ngủ gật, quyển sách “ bộp” một tiếng rơi xuống đất,
Ninh Nhược Đình gục đầu vào cửa sổ mà ngủ.
Văn Giản ở phòng bên
nghe động, lo lắng chạy sang, hắn bất đắc dĩ nhìn nàng bộ dáng mệt mỏi
tựa vào cửa, chần chừ một lúc, liền ôm ngang nàng nhẹ nhàng đặt lên
giường.
Ninh Nhược Đình mơ mơ màng màng ngủ, mơ hồ cảm nhận mình
nằm an ổn trên giường, liền yên tâm ngủ say, nàng mất ngủ đã quá nhiều
đêm, quả thật vô cùng mệt mỏi.
“ Nhược Đình, Nhược Đình?”
Văn Giản đang ngồi cạnh bàn nhắm mắt dưỡng thần, hắn mở mắt ra, thanh âm này không sai là của Hiên vương phi.
Ninh Nhược Đình mơ màng thức dậy, trời đã hửng sáng, nàng ngủ quên lúc nào?
Mộ Hoa Ảnh đẩy cửa bước vào “ Mau lên, chúng ta phải rời đi ngay, hoàng đế Nguyên Lăng đã biết có người xâm nhập thánh địa!”
Ninh Nhược Đình và Văn Giản vội cầm đồ đạc chạy ra ngoài, tất cả mọi người tung mình lên lưng ngựa, lao đi như bay.
“Mau đuổi theo!”
Đội kỵ binh hoàng gia đuổi theo ráo riết, bọn họ nhân mã không hề ít, có
đến không dưới năm mươi binh lính tinh nhuệ, trong khi bọn họ trừ bỏ
Ninh Nhược Đình còn có năm người biết võ công, thật sự lành ít dữ nhiều.
Ninh Nhược Đình ngồi ở trước ngực Văn Giản, gắt gao nắm lấy dây cương, nàng
lo lắng bọn họ bị bắt được, dựa vào thân phận của họ sẽ không nguy hiểm
đến tính mạng, nhưng Linh Y thảo dù sao cũng thuộc về thánh địa, chắc
chắn sẽ bị đoạt đi.
“ Cung tiễn thủ, chuẩn bị!”
Viên tướng giơ bàn tay ra hiệu cho kỵ binh phía sau nhất tề lắp tên giương cung
lên, chỉ cần ông ta ra lệnh, đoàn người Lãnh Vân Hiên sẽ bị bắn thành
con nhím.
Tình thế lúc này vô cùng cấp bách.
Lãnh Vân Hiên đột nhiên quát lớn “ Đi!”
Hắn dứt lời, liền ôm Mộ Hoa Ảnh dùng khinh công phi thân lên trên không,
phía sau là Mộ Kì, Phương lão và Văn Giản ôm theo Ninh Nhược Đình lần
lượt bỏ ngựa lại thi triển khinh công thoát đi.
Văn Giản ôm ngang lưng Ninh Nhược Đình, cảm thấy có chút quá phận, nhưng lúc này không
còn cách nào khác, còn Ninh Nhược Đình lúc này cũng không còn tâm tư mà
nghĩ đến việc này.
“ Bắn!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất
nhanh, hàng loạt trường tên xé gió lao đến, bao vây sáu người bọn họ,
thoáng nhìn thấy mưa tên tập kích đến, cơ hồ một đường lui cũng không
có.
Mấy người ra sức múa kiếm cản tên, nhưng vẫn không tránh thoát được toàn bộ.
“A!” Ninh Nhược Đình bị một mũi tên sắc bén sượt qua đầu vai, máu tươi bắn ra, nàng không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.
Mộ Kì, Phương lão và Văn giản cũng có vài vết thương , nhưng họ là người
luyện võ, lại quen chinh chiến xông xáo nhiều nơi, cốt yếu nữa đều là
nam nhân, tổn hại chính là không thể so sánh với Ninh Nhược Đình.
Bọn họ miễn cưỡng tránh thoát mưa tên, men theo những mái nhà rời đi hướng khác, thoát khỏi tầm mắt của kỵ binh Nguyên Lăng.
“ Chúng ta phải mau đi thôi, nếu như chậm trễ, e là quanh thành sẽ bị bao vây một giọt nước không lọt.” Lãnh Vân Hiên không chậm trễ, thân thể
lao đi càng nhanh.”
Mộ Hoa Ảnh lo lắng nhìn “ Nhưng thương thế của Đình tỷ...”
“ Ta không sao!” Ninh Nhược Đình nén đau gạt đi, không muốn ảnh hưởng đến đại cục.
Lãnh Vân Hiên đoán không sai, bọn họ vừa rời đi biên cảnh, toàn bộ toà thành liền bị binh lính bao vây tám hướng, ai muốn xuất nhập đều phải qua
truy vấn kĩ càng.
Bên ngoài thành, đã có sẵn xe ngựa do người của Lãnh Vân Hiên chuẩn bị sẵn, mọi người liền một đường trở về Tinh Mộ.
“ Hoa Ảnh, mọi người có thuận lợi tìm được Linh Y thảo không? Có đủ dùng không?”
Ninh Nhược Đình lúc này đã đau tới mức trán lấm tấm mồ hôi, máu thấm ướt đẫm một bên tay áo, nhưng nàng vẫn quan tâm chuyện của Thừa Vũ trước tiên.
“ Linh Y thảo cũng vừa đủ luyện thành năm viên Linh Tiên đan muội bỏ dở,
tỷ yên tâm, ta sẽ đưa cho tỷ một viên cứu Khang đế.” Mộ Hoa Ảnh vừa nói
vừa mở vạt áo Ninh Nhược Đình, nhanh nhẹn cầm máu vết thương.
“ Cảm tạ muội.” Lo lắng trong lòng Ninh Nhược Đình nhất thời buông xuống, trong giọng nói không giấu được vui mừng và nhẹ nhõm.
“ Tỷ không cần khách sáo!” Mộ Hoa Ảnh thoa thuốc trị thương, Ninh Nhược Đình bị xót, mày liễu thoáng nhíu nhíu lại.
Mộ Hoa Ảnh băng lại vết thương, đưa cho nàng một bộ y phục mới, giúp nàng
thay y phục sạch sẽ. Không lâu lắm, đoàn người tới một tiểu điếm, liền
dừng lại đó nghỉ chân.
* người đưa thư