Lôi Thừa Vũ bế quan, tính đến nay đã mười lăm ngày.
“ Nàng ấy vẫn không đến?”
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu, Lôi Thừa Vũ hỏi câu này.
“ Hoàng thượng, có lẽ nương nương quá bận chăm sóc cho tiểu hoàng tử.” Lý Đằng do dự hồi lâu, mới lên tiếng, đây cũng không biết là lần thứ bao
nhiêu hắn lặp lại câu trả lời này. Trong suốt mười lăm ngày hoàng thượng bế quan, hoàng hậu nương nương không hề đến thăm hỏi, dù chỉ một lần.
Bên trong vách không có thanh âm gì nữa.
Những ngày qua, có rất nhiều người tới: Âm Nhi, Trạch, đại huynh, các triều
thần đều đã tới, nhưng người hắn chờ mong nhất, chưa hề xuất hiện. Hắn
không gặp mặt một ai, bởi hắn luôn đợi Nhược Đình, nếu như người đến là
nàng, Lôi Thừa Vũ sẽ không chần chừ mà cho nàng là ngoại lệ.
Lý thống lĩnh thông cáo, sáng ngày hôm nay hoàng thượng xuất quan, từ ngày hôm sau tiếp tục thượng triều.
Ninh Nhược Đình vừa nghe tin, nàng muốn ôm Dật nhi đến gặp hắn, nhưng lại kìm lòng, đưa Lôi Dật cho Tiểu Thanh ôm.
“ Ngươi đem Dật nhi đi gặp hoàng thượng.”
Tiểu Thanh đỡ lấy Lôi Dật, nàng xót xa nhìn hoàng hậu, nương nương nửa tháng nay đã tiều tuỵ đi nhiều, vẻ sắc sảo thường ngày giờ trở thành xanh xao yếu đuối.
“ Nương nương, chi bằng người tự mình đi gặp hoàng thượng?”
Ninh Nhược Đình mím môi, khoát tay “ Ngươi đi đi.”
“ Sao người phải tự làm khổ mình như vậy?” Tiểu Thanh không kiềm chế nổi
nữa, nhìn nương nương như vậy, trong lòng nàng khó chịu vô cùng.” Nếu
nương nương kiên quyết không đáp ứng, ai dám tuyển tú nữ chứ?”
“
Tiểu Thanh, ngươi không hiểu đâu.” Nàng thở dài, ra hiệu cho Tiểu Thanh
ngồi xuống đối diện.” Tiểu Thanh, ngươi đã bao giờ nhận thấy rằng, từ
sau khi ta thoát chết ở Đồ Châu, ta đã thay đổi rất nhiều?”
“
Tiểu Thanh đã nhận thấy tính cách nương nương đại biến, có điều Tiểu
Thanh cho rằng đó là chuyện tốt, trước kia nương nương nhu nhược yếu
đuối, sau đó lại cơ trí sắc sảo, có như vậy, mới không ai dám khi dễ
nương nương. Thâm cung hung hiểm, nếu nương nương còn hiền lành như
trước, chắc chắn sẽ bị người hại chết.”
Ninh Nhược Đình bây giờ
mới biết được, Doãn Kiều Ninh là người như thế nào. Phải, nếu nàng ấy
thật là người nhu nhược, dù lần đó tự vẫn không chết, thì vào đến hậu
cung cũng bị hãm hại mà chết. Nàng xuyên qua, lại thay đổi tất cả.
“ Ta... thực ra không phải người của thời đại này...”
“ Nương nương, ý người là...” Tiểu Thanh khó hiểu, không phải nương nương đã đau lòng đến mức hồ ngôn loạn ngữ đấy chứ?
“ Tiểu Thanh, thực ra tiểu thư của ngươi lần đó tự vẫn đã chết đi rồi. Ta là một linh hồn xuyên không, mượn thân xác này để sống.” Nàng ngừng lại một chút, để Tiểu Thanh từ từ tiếp nhận câu chuyện hoang đường này. “
Thừa Vũ cũng biết chuyện ta xuyên qua, nhưng chàng không biết chuyện ta
phải trở lại thời đại của ta.”
Tiểu Thanh nghe những lời này, cảm thấy như nghe một truyền thuyết vậy, nhưng nương nương rất nghiêm túc
mà nói với nàng, hơn nữa nương nương không phải người đem chuyện một
người chết ra mà nói bừa.
“ Nương nương, người từ nơi nào đến?”
“ Sau thời đại này một ngàn năm, đó là nơi ta sống.” Sau đó, Ninh Nhược
Đình đem biến cố nàng gặp phải trong hầm mộ cổ thuật lại.
Lúc
này, nàng chợt nhớ đến bức tranh mình nhìn thấy trong hầm mộ đó, bức
tranh vẽ một nữ tử giống nàng như đúc. Ninh Nhược Đình nhớ ra, đó là bức tranh mà Lôi Thừa Vũ đã mời một hoạ sĩ nổi tiếng tới vẽ, khi thánh chỉ
sắc phong hậu vừa ban xuống. Không ngờ trải qua ngàn năm, bức tranh ấy
vẫn không hư hao bao nhiêu.
Tiểu Thanh sau khi suy nghĩ những lời nàng nói, xâu chuỗi với những việc làm của nương nương bây giờ, liền
hiểu ra “ Nương nương, người sắp phải rời đi? Cho nên người mới muốn
tuyển tú nữ?”
“ Đúng vậy.” Ninh Nhược Đình khó khăn trả lời, nàng nắm chặt lấy bàn tay Tiểu Thanh, giọng nói trở nên tha thiết khẩn cầu”
Sau khi ta đi, ngươi phải chăm sóc thật tốt cho Dật nhi.”
Hai mắt Tiểu Thanh đã đỏ hoe, dù đây không phải chủ tử thực sự, nhưng nương
nương là người đã coi nàng như muội muội, đối xử với nàng thật tốt.
“ Tiểu Thanh xin hứa, sẽ chăm sóc hoàng tử thật tốt, để bảo vệ hoàng tử, ngay cả mạng này cũng không tiếc.”
“ Như vậy ta yên lòng rồi.” Ninh Nhược Đình buông lỏng bàn tay Tiểu Thanh.
“ Nương nương, khi nào người phải rời đi?”
“ Không sai biệt lắm, chín tháng nữa.” Nàng thực lưu luyến nơi đây, ở đây có trượng phu của nàng, có con trai của nàng, có những bằng hữu tốt của nàng, nhưng ở hiện đại, vẫn còn có người mẹ một tay nuôi dưỡng nàng
khôn lớn, người đã thương yêu chăm sóc nàng bằng tình thương của cả cha
và mẹ.
“ Ngươi mau đi đi, Dật nhi rất nhớ chàng.” Ninh Nhược Đình khoé mắt cũng đã nóng lên, nàng vội giục Tiểu Thanh rời đi, không muốn
nàng nhìn thấy mình khóc.
“ Nương nương...”
“ Mau đi đi.”
Lôi Thừa Vũ xuất quan, hắn ở trong thư phòng gặp Diệp thừa tướng, đúng lúc
ấy lại nghe tin Lôi Dật đang ở tẩm cung chờ hắn, trong lòng liền nóng
như lửa đốt, nửa tháng qua không gặp mặt, hắn thật sự rất nhớ nhung mẫu
tử nàng.
Mặc dù hắn đối với Ninh Nhược Đình, vẫn là giận dữ vô cùng, nhưng vẫn không kiềm được lòng mình mà nhớ nàng, muốn được gặp nàng.
Diệp Chính nhìn ra hắn nóng lòng, ông quả thực rất hiểu ý Lôi Thừa Vũ, liền chủ động lên tiếng.
“ Hoàng thượng, không nên để nương nương và tiểu hoàng tử chờ đợi lâu, vi thần xin cáo lui.”
Lôi Thừa Vũ hơi giật mình:“ Diệp ái khanh, chẳng lẽ tâm tư của trẫm rất dễ nhìn ra?”
Lôi Thừa Vũ nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ nhung nhớ của hắn thể hiện rõ như vậy?
Trên gương mặt già nua của Diệp Chính hiếm hoi hiện lên nét cười
“Hoàng thượng, tình cảm của người với hoàng hậu nương nương và tiểu hoàng tử, có ai không biết?”
“ Được, ái khanh, khi khác trẫm triệu khanh tiến cung.”
“ Lão thần xin cáo lui.” Diệp Chính cáo biệt, chậm rãi xoay người ra ngoài.
Lôi Thừa Vũ nhanh chóng trở lại tẩm cung, hắn ôm lấy Dật nhi, ánh mắt nhìn
xung quanh một lượt, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy bóng dáng của
nàng.
Tiểu Thanh do dự, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra,
nàng không thể bội ước với nương nương. Dù có nói ra, cũng không thay
đổi được điều gì.
Lôi Thừa Vũ im lặng ôm lấy Dật nhi, không bao lâu thì thái hậu đến, theo sau là Lý chiêu nghi.
Tâm tình của hắn vốn đang phiền chán, thái hậu tìm đến càng khiến cho hắn bực bội, nhưng cũng không trực tiếp đuổi người.
Lý chiêu nghi khuỵu gối thỉnh an “ Hoàng thượng cát tường!”
Lôi Thừa Vũ bế Dật nhi trong tay, chăm chú nhìn ngắm con trai mình, cơ hồ không để ý tới hai người vừa đến.
“ Hoàng nhi, con xem, Lý chiêu nghi thật là một nữ tử ôn nhu xinh đẹp,
lại tri thư đạt lễ, thật là vạn dặm khó tìm.” Thái hậu vội vàng nói tốt
cho Lý thị.
Lý chiêu nghi hai má ửng hồng, lén liếc nhìn hắn, vừa nhìn, tim nàng liền đập thình thịch, nàng vừa nhìn thấy hắn- một nam tử xuất chúng đứng trên vạn người liền đem lòng say mê.
Lôi Thừa Vũ lạnh nhạt đáp lại “ Người từng nói như vậy về Triệu thị.”
Hắn chính là nhắc tới Triệu Uyển Nhi, sau khi âm mưu tạo phản bất thành,
Triệu thừa tướng bị xử trảm, gia quyến bị đày ra biên ải khổ sai, mà
Triệu Uyển Nhi trong lãnh cung cũng được ban cho cái chết.
Lời
nói của hắn khiến cho thái hậu nhất thời á khẩu không nói được gì, mà Lý chiêu nghi càng bối rối. Xem ra trong mắt hắn, chỉ có mình ái hậu,
những nữ nhân khác đều khiến cho hắn ghét bỏ.
Nhưng trong mắt
nàng, vẫn không thể nào rời bỏ hình ảnh nam tử một thân hoàng bào cao
cao tại thượng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, một đôi mắt sâu thẳm
không thấy đáy khiến cho nàng mê muội.
Thái hậu chợt nhớ ra điều
gì, hi vọng vừa bị dập tắt nhen nhóm lại “ Hoàng nhi, Lý chiêu nghi là
do đích thân hoàng hậu tiến cử.”
Lời vừa dứt, bóng dáng Lôi Thừa Vũ liền cứng đờ.
Thái hậu tiếp tục châm ngòi thổi gió “ Vậy tối nay để chiêu nghi ở lại đây, có được không?”
Thái hậu vốn là không có nhiều hi vọng, bà biết tính cách Lôi Thừa Vũ xưa nay cố chấp.
“ Được.” Hắn bình thản trả lời, dường như không suy nghĩ nhiều mà nói ra.