Sau khi ăn tối xong,
khách điếm của đoàn người Lôi Thừa Vũ và Tuyên Thành Môn vừa hay không
cách xa nhau, bọn họ chia tay nhau trở về nghỉ ngơi. Trải qua mấy ngày
nữa, chính là ngày Trữ Bảo lâu đấu giá Linh Tiên đan, Hoàng Hạc thành
cực kỳ đông đúc, ngựa xe đi lại chật cả đường phố.
Trước giờ bắt
đầu nửa canh giờ, Lôi Thừa Vũ và Ninh Nhược Đình đã đi đến Trữ Bảo lâu,
được tiểu nhị dẫn vào trong biệt gian dành cho khách quý đã chuẩn bị
trước đó. Hai người vừa uống trà, vừa quan sát cục diện bên ngoài. Các
nhã gian xung quanh đều có người tiến vào, thoạt nhìn đã biết, họ đều là những người danh gia vọng tộc. Đoàn người Tuyên Thành Môn cũng đến, họ ở biệt gian ngay bên cạnh Lôi Thừa Vũ và Ninh Nhược Đình. Phương lão ra
ngoài trò chuyện với lão bằng hữu một chút, rất nhanh đã trở lại.
“ Công tử, lần này hoàng thất Nguyên Lăng cũng đưa người đến. Ngoài ra còn có các đại gia tộc của Cửu Thiên đại lục.”
Lôi Thừa Vũ gật nhẹ đầu, cũng không nói gì nữa, im lặng vén rèm nhìn ra ngoài.
Không lâu lắm, cả hội trường đã đông kín người. Chưởng quỹ của Trữ Bảo lâu
bước ra, theo sau là hai hạ nhân đem lên một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt lên
giá cao, mọi người đều có thể nhìn thấy.
Chưởng quỹ mở chiếc hộp ra, cho những khách nhân nhìn thấy vật bên trong, cả hội trường lập tức ồ lên.
Trong hộp có lót gấm dày, ở chính giữa nệm gấm, là một viên đan dược hình cầu màu trắng trong suốt, màu trắng không pha lẫn tạp chất, như một bông
tuyết giữa trời đông.
“Giá khởi điểm năm mươi vạn lượng! Mời các vị ra giá!”
Chưởng quỹ vừa lên tiếng, khiến cho không ít người hít vào ngụm khí lạnh, số
tiền này cũng quá mức doạ người rồi. Năm mươi vạn lượng hoàng kim, đã đủ ột gia đình sống no đủ vài năm.
“Năm mươi vạn năm ngàn!”
“Sáu mươi vạn!”
Cái giá đó không hề làm cho các đại gia tộc chùn bước, liên tiếp có người nâng giá.
Ninh Nhược Đình không khỏi lo lắng, nếu như lần này bọn họ không đủ tài bảo mua Linh Tiên đan thì sao?
“Một trăm năm mươi vạn lượng!”
Âm thanh ồn ào của khách nhân dữ dội như thuỷ triều ào ào đánh vào bờ,
không phân biệt được ai với ai nữa, chưởng quỹ Trữ Bảo trai cũng không
có cơ hội lên tiếng.
“ Các vị bình tĩnh đã... Chủ nhân của Linh Tiên đan không muốn tiền, mà là muốn người!”
Lời này vừa nói ra, khiến các vị khách nhân ở dưới bình tĩnh lại một chút, ngay sau đó, đại diện một đại gia tộc đứng phắt dậy.
“ Cần người nào, Minh gia chúng ta sẽ đem tới đổi!”
“Cứ nói, chúng ta mang người tới!” Người của một danh gia khác cũng không chịu kém.
Lôi Thừa Vũ và Ninh Nhược Đình nghi hoặc nhìn nhau, đổi người lấy đan? Chuyện này đúng là càng lúc càng rối rắm.
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp hữu lực vang lên, cắt ngang náo loạn bên ngoài.
“E là lão phu làm khó các vị rồi...”
Một lão giả chậm rãi bước lên sân khấu, bước đi ung dung thong thả, hai tay để sau lưng, dung mạo bị che giấu đằng sau đấu lạp.
Giọng nói này... Lôi Thừa Vũ giật mình, nhìn ra ngoài, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc.
“Người lão phu muốn tìm, e là làm khó cho các vị đây rồi.” Lão giả gõ gõ lên
mặt hộp gỗ, ắnh mắt xuyên qua đấu lạp nhìn đến khách nhân phía dưới,
mang theo vẻ trào phúng.
“Tiên sinh muốn tìm ai? Xin cứ nói, chỉ
cần đem Linh Tiên đan giao cho chúng ta là được!” Người lão giả này muốn tìm, có thể thân phận lớn đến đâu cơ chứ?
“Đúng vậy, tiên sinh cứ nói!”
Lão giả kia “À” một tiếng, rồi lại tiếp “Người lão phu muốn tìm, là đương kim hoàng hậu của Khang quốc. Thế nào?”
Ninh Nhược Đình giật mình, tại sao vị tiên sinh bí ẩn này lại muốn tìm nàng?
Thần sắc Lôi Thừa Vũ trở nên phức tạp, mà thần sắc Phương lão cũng như vậy phức tạp.
“Các vị ai có thể đem hoàng hậu giao cho lão phu, lão phu liền đem đan dược cho người đó.”
Hội trường một mảnh yên lặng. Hoàng hậu một nước, liền nói bắt là có thể
bắt ư? Chưa kể nàng từng thay trượng phu cai trị Khang quốc, được hoàng
đế Khang quốc độc sủng, sinh thái tử kế thừa ngôi vị. Còn nữa, họ nghe
danh hoàng hậu Đại Khang đẹp tựa thiên tiên, nhưng lão giả này, ít nhất
cũng thất thập cổ lai hy rồi đi? Còn mơ tưởng đến hoàng hậu? Thật đúng
là...
Chỉ có thể dùng hai chữ “hoang đường” hình dung.
Lão giả kia dường như đọc được suy nghĩ của khách nhân phía dưới, đột nhiên cười một tiếng.
“Nếu không thế đem hoàng hậu tới đây, thay lão phu lấy mạng nàng cũng được...”
Hội trường lại ồn ào lên, nếu như bắt một người sống sờ sờ thực là chuyện
khó, nhưng nếu như ám toán nàng, cũng không ai truy cứu ra được. Thế
nhưng ở đây đông người như vậy, rất có thể có người của hoàng thất, các
đại gia tộc cũng không ai dám đứng ra nhận việc này. Lão giả này cư
nhiên ngông cuồng như vậy, nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy,
lo mạng quá dài sao?
Ninh Nhược Đình sửng sốt vô cùng, lão giả
này là ai, tại sao lại có thâm thù đại hận với nàng như vậy? Nàng cố
gắng lục lọi trí nhớ của mình, cũng chưa từng đắc tội với ai đến mức ghi thù như thế, làm sao lão giả lại muốn mạng của nàng?
Nhưng có thể cứu Thừa Vũ, mạng của nàng có là gì đâu.
Lôi Thừa Vũ nhận ra ngay suy nghĩ của nàng, hắn nắm lấy tay nàng, gằn từng tiếng một cảnh cáo:
“ Nàng nghĩ cùng đừng nghĩ.”
Ninh Nhược Đình rũ mi mắt, vậy nàng phải làm sao đây? Làm sao mới lấy được Linh Tiên đan?
“Không sao, chúng ta sẽ tìm ra cách khác.” Hắn vỗ về mu bàn tay nàng trấn an.
Phía dưới kia, giọng nói trầm thấp lại vang lên, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều rõ ràng.
“ Hoàng hậu nương nương, người có muốn đổi không?”
Lão giả ngẩng đầu,như có như không nhìn về phía một căn biệt gian ở phía
Nam hội trường, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó. Doãn hoàng
hậu đích thân đến đây?
Lôi Thừa Vũ cho nàng một ánh mắt an tâm, hắn đứng dậy, muốn bước ra ngoài, nhưng Phương lão đã nhanh hơn một bước.
“ Sư huynh, huynh làm gì vậy?” Phương lão sốt ruột chất vấn, ánh mắt tất cả mọi người liền hướng về phía lão.
Ninh Nhược Đình hoang mang, làm sao chuyện càng lúc càng rắc rối? Lão giả bí ẩn kia lại là sư huynh của Phương lão?
Câu nói tiếp theo của Lôi Thừa Vũ còn làm nàng kinh ngạc hơn nữa.
“Sư phụ, là người?” Giọng nói của hắn đầy nghi hoặc, ánh mắt gắt gao ở trên người lão giả, cố gắng tìm một đặc điểm nhận dạng nào đó.
Đấu lạp của lão giả kia thoáng rung động, mũi chân nhẹ điểm, thoắt cái đã mang theo hộp gỗ kia đến trước mặt mấy người bọn họ.
“ Đồ nhi, phải, là ta.” Mộ Kì từ tốn nói, thân mật vỗ lên vai Lôi Thừa Vũ.
“ Sư huynh, hoàng... công tử là đồ nhi của huynh?” Phương lão ngạc nhiên, từ trước tới nay Mộ sư huynh chưa từng thu đồ đệ.
“Sư phụ là muốn thử lòng nàng?” Lôi Thừa Vũ chậm rãi nói “ Nàng vì con đâu
có ngại đổi mạng mình? Nhưng con tuyệt đối không cho phép.”
Ninh Nhược Đình lúc này đã cùng Lý Đằng đi ra ngoài, nàng theo Lý Đằng chào hỏi.
“ Tham kiến Mộ thái phó!”
Một ngày làm thầy cả đời làm cha, Thừa Vũ kính trọng, nàng cũng theo đó kính trọng.
“ Hoàng hậu?” Mộ Kì gật gật đầu “ Tốt lắm tốt lắm, nếu đồ nhi tìm được thê tử tốt rồi, lão phu liền vui mừng.
Nói rồi lão ha ha cười lên, bộ dáng giống như lão ngoan đồng.
Mọi người há hốc miệng, này đúng là thay đổi một trăm tám mươi độ, nào còn
bộ dáng bí bí ẩn ẩn, lớn tiếng đòi mạng như vừa rồi?Vậy còn muốn đấu giá hay không đây?
“ Các vị, lúc nãy là ta đùa giỡn chút, đừng xem
là thật.” Mộ Kì xoa xoa hai tay vào nhau tự nhiên nói.”Thôi, ở đây chẳng có chuyện cho chúng ta nữa, đi!”
“ Tiên sinh, chúng ta nguyện ý trả năm trăm vạn, hãy đem đan dược giao cho chúng ta!” Người của Minh gia lớn tiếng la lên.
“ Hừ, lão phu trông giống kẻ thiếu tiền sao?”
Mộ Kì vừa dứt lời, liền theo hướng cửa rời đi, kéo theo sau là đoàn người
Lôi Thừa Vũ, bỏ lại đằng sau các khách nhân còn đang ngơ ngác.